Tất cả của cải của Nhật Bản đều đã vơ vét sạch, sau đó mới giao cho Trung Quốc, xét về tình cảm thì việc này dường như có chút gì hơi quá, nhưng có thật sự là như vậy không?
Lục Thiếu Hoa cũng không cho rằng như vậy, hắn đang nhớ lại khi hắn lợi dụng lực lượng vũ trang của căn cứ Hổ Gầm để tấn công Nhật Bản, khiến cho Nhât Bản biến thành một nước không có quân đội, thành một nước không có chính phủ, cũng có thể nói là tạo cơ sở để cho quân đội của Trung Quốc tiến vào.
Nói một cách khác, chính phủ Trung Quốc nếu quyết định ra tay với Nhật Bản, như thế chỉ cần đem quân đội qua đàn áp, gây áp lực cho người dân Nhật Bản, sau đó khôi phục lại nền chính trị của Nhật Bản cũng chính là tiếp quản một nền chính trị mới, mà lại không tốn nhiều công sức để tạo ra.
Mà trước đây Lục Thiếu Hoa làm nhiều như vậy, lợi ích thu được dường như cũng chỉ đến thế, cho dù nền công nghiệp của Nhật Bản rất là phát triển, một khi tiếp quản toàn bộ nền kinh tế chính trị của Nhật Bản, như vậy nền công nghiệp của Trung Quốc cũng theo đó mà tăng lên một bậc, đây vốn sẽ là một việc cực kỳ tốt đẹp.
Tình hình này xem ra, chính phủ Trung Quốc có lợi thế rất lớn, cho dù Lục Thiếu Hoa dành cho Nhật Bản một chỗ trống, cũng là một việc rất có lợi thế, cho nên, khi Lục Thiếu Hoa ra tay cũng không phải suy xét nhiều đến việc này.
Khi vội vàng đến sở chỉ huy, Lục Thiếu Hoa cũng đã suy nghĩ rất kỹ, cho nên khi xảy ra vấn đề này, Lục Thiếu Hoa ngay cả cân nhắc cũng không nói.
- Vấn đề này không cần phải suy xét, chúng ta đưa Nhật Bản nhỏ bé vào trên bản đồ của Trung Quốc là được rồi, xưa nay tôi không thích buôn bán bị lỗ vốn, lần này cũng vậy, không thích bị thâm hụt vốn.
Ý tứ của Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng, hắn sẽ không làm việc gì mà không có báo đáp, lần này cũng vậy, không muốn thâm hụt tiền vốn.
- Nếu đã như vậy, thì không còn điều gì nữa phải băn khoăn.
Lý Tông Ân lên tiếng, sau đó lại chuyển sang vấn đề khác:
- Theo ước tính sơ bộ của tôi, lợi ích thu được từ nước Hàn Quốc có thể đạt đến con số trên 80 tỷ USD, mà đây là con số đã được giữ lại, có khả năng sẽ sinh lời, hay chúng ta lấy 80 tỷ USD ra tính kế hoạch đi
80 tỷ USD bỏ vào 35 tỷ USD đầu tư cho Nhật Bản, tổng số đạt được 105 tỷ USD, đây là một con số cực lớn, cũng may là nền kinh tế của Nhật Bản cũng tương đối phát triển, nhưng có thể rót vào một lượng tiền như vậy.
Lý Tông Ân lại bổ sung thêm một câu.
Tuân thủ theo dự định, đúng vậy, chỉ là tuân thủ theo dự định mà thôi, 105 tỷ USD là tối thiểu, tiếp theo là sẽ xuất ra một lượng tiền càng lớn, có khả năng vượt quá 110 tỷ USD hoặc cũng có thể là 120 tỷ USD.
- Nếu đổi thành Nhật Bản của trước kia, tăng gấp đôi là không có vấn đề gì, nhưng Nhật Bản hiện nay không được nữa rồi, sau khi trải qua một cơn khủng hoảng tài chính, kinh tế của Nhật Bản giảm xuống ít nhất là ba phần, có 100 tỷ USD thì cũng không phải là nhiều lắm.
Lưu Minh Chương cũng tiếp lời nói.
Bây giờ tuy rằng là phải phá tan hệ thống kinh tế của Nhật Bản, từ đó cũng kiếm được một mớ tiền, nhưng dù sao sức chịu đựng cũng có giới hạn, rót tài chính vào quá nhiều, có khả năng thu hồi lại hay không, cho nên, khi bỏ vốn vào đầu tư, cũng phải cân nhắc đến vấn đề này.
Mà cũng rất hiển nhiên, sức chịu đựng của Nhật Bản hiện nay cũng có giới hạn, cho dù việc mua bán này không sợ bị thiệt thòi, nhưng cũng không thể không có những việc tùy tiện bậy bạ xảy ra, cũng chính là thu được lợi ích lớn nhất.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu tỏ vẻ tán đồng ý kiến của Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương, sau đó mới nói:
- Quyết định như thế nhé, còn các anh muốn sử dụng phương pháp nào, tôi sẽ không quan tâm, tôi chỉ cần biết kết quả, không cần quan tâm đến quá trình làm.
Giống như bản thân Lục Thiếu Hoa mà nói, hắn chỉ cần biết kết quả, không cần biết quá trình như thế nào, chỉ cần kiếm được nhiều tiền nhất, Lục Thiếu Hoa sẽ không có gì để nói.
Rất rõ ràng, Lưu Minh Chương là người quá hiểu Lục Thiếu Hoa, vì thế, khi Lục Thiếu Hoa vừa dứt lời, tất cả mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nhìn thấy mọi người biểu hiện như thế, Lục Thiếu Hoa tương đối hài lòng, trong bụng thầm hài lòng, mãi một lúc sau mới lựa lời nói:
- Hàn Quốc và Triều Tiên đã tuyên chiến rồi, tình hình rất là rối loạn, ảnh hưởng đến mấy nước xung quanh, mà nếu như Nhật Bản cũng loạn lên, như vậy thì tình hình cả Châu Á nhất định sẽ náo loạn cho mà xem, đến lúc đó các nước lân cận cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
- Nếu bình thường, có lẽ sẽ không ảnh hưởng gì lớn lắm, nhưng hiện nay đang là lúc không bình thường, đang trong thời kỳ khủng hoảng tài chính bùng ở thời điểm cao trào, lúc này thì tình hình càng lộn xộn, chắc chắn là thị trường chứng khoán của các nước Châu Á sẽ chìm vào bóng tối, à, không, phải nói là không may lại gặp phải rủi, trong lúc này, chỉ số của mỗi nước sẽ xuất hiện sự tuột dốc lớn.
Lục Thiếu Hoa không đợi mọi người lên tiếng, bắt đầu phân tích tình hình của các nước Châu Á, sau đó với giọng điệu như được quy định sẳn nói:
- Lúc này, bố cục đầu tiên của chúng ta là khởi động, bởi vì thời cơ cơ bản đã chín muồi rồi.
Bố trí khởi động sao?
Đây là ý gì, nếu nói nghe không hiểu những lời nói của Lục Thiếu Hoa, như vậy mọi người không cần phải lăn lộn nữa, một tín hiệu bắt đầu cho các hệ thống mạng cũng là lúc đặt đấu chấm hết cho cơn khủng hoảng tài chính lần này.
- Ý anh là phải bắt đầu thu lưới hay sao?
Lưu Minh Chương có chút ngạc nhiên hỏi.
Ý tứ của Lục Thiếu Hoa đã dần được sáng tỏ, đây là phải kết thúc dấu hiệu hành động này, nhưng so với trước kia, thời điểm này có hơi sớm một chút.
Đây là thói quen tư duy đó, thời gian trước, đều đợi đến lúc cơn khủng hoảng tài chính nhanh chóng kết thúc mới thu lưới, mà tính tư duy của Lưu Minh Chương lại cho rằng phải đợi đến khi cơn khủng hoảng tài chính nhanh chóng kết thúc mới thu lưới.
Thật ra Lưu Minh Chương có thể nghĩ như vậy cũng không phải là không có lý, dù sao Lục Thiếu Hoa lúc đó đưa ra số liệu giai đoạn sau của cơn khủng hoảng tài chính, mà theo các ngày cập nhập số liệu thì dường như cơn khủng hoảng tài chính này còn kéo dài một thời gian nữa.
Nếu phải duy trì trong một thời gian dài nữa, trước giờ chưa có tiền lệ như vậy, như thế Lục Thiếu Hoa sẽ không thể hạ lệnh kết thúc hành động trong thời gian gấp gáp như vậy.
Đối với cách tư duy này của Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa dường như sớm đã có dự liệu như vậy, nên chỉ cười cười nói:
- Trước đây chúng ta đều xem trọng George Soros, ông ta luôn đi tiên phong, chúng ta ẩn nấp trong bóng tối cũng dành được rất nhiều lợi ích, mà lần này thì không giống như vậy, chúng tuy rằng cũng ẩn nấp như vậy, nhưng chúng ta nắm mọi quyền lực trong tay, lại có thêm gia tộc Rothschild dồn ép chúng ta quá chặt, đến bây giờ mới thôi, gia tộc Rothschild đã gây cho chúng ta hai vấn đề khó khăn..
- Hai vấn đề khó khăn ư, đã hai lần chúng ta luôn bị động trong việc phòng thủ, mà hai lần tiếp theo, mức dộ thất bại của chúng ta không nhỏ chút nào, đây không phải là tôi muốn như vậy, mà ngược lại, phải dành lấy thế chủ động tuyệt đối mới là đúng đạo, cho nên chúng ta phải thu lưới, bởi vì khi thu lưới cũng là bắt đầu phản kích.
Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng nói ra tất cả nguyên do.
Khi thu lưới cũng chính là bắt đầu phản kích ư!
Lục Thiếu Hoa nói điều này không có gì là sai, tuy hiện nay hắn vẫn chưa nói đến việc tiến hành thu lưới bên phía Châu Mỹ, nhưng phía Châu Á đã bắt đầu hành động, thị trường cổ phiếu của các nước Châu Á rớt giá dồn dập, tình hình này sẽ ảnh hưởng đến Âu Mỹ, không ngừng lại ở đó mà còn lan rộng sang Châu Phi, có khi khắp toàn cầu đều bị ảnh hưởng.
Có lẽ hai nước sẽ không bị ảnh hưởng nhiều đến như vậy, nhưng các nước liên lục địa cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn, cả toàn cầu bị ảnh hưởng là điều bình thường không tránh khỏi.
Nếu đã bị ảnh hưởng lại thêm cơn khủng hoảng tài chính, như vậy sẽ giống như không may lại gặp phải rủi, thời cơ thu lưới đã đến rồi, là thời điểm thu hoạch, như vậy theo tính cách của Lục Thiếu Hoa, việc thu lưới sẽ biến thành chuyện phải làm.
Vốn dĩ Lục Thiếu Hoa muốn để cho người của Lưu Minh Chương theo số liệu đó mà tiến hành thao tác, nhưng thấy gia tộc Rothschild từng bước áp sát lại, đến phút cuối Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể thay đổi sách lược.
Đúng vậy, nếu gia tộc Rothschild không làm khó dễ, Lục Thiếu Hoa có thể sẽ để cho người của Lưu Minh Chương đợi đến khi cơn khủng hoảng tài chính chấm dứt mới ra tay, nhưng hiện nay tình hình lại có thay đổi, Lục Thiếu Hoa không thể không không làm như thế.
Nguyên nhân rất là đơn giản, gia tộc Rothschild có quá nhiều công ty trên thị trường, một khi Lục Thiếu Hoa đã thu lưới, thị trường cổ phiếu của tất cả các công ty thuộc gia tộc Rothschild tất yếu sẽ bị rớt giá đột ngột.
Một khi đã rớt giá, theo tình hình của gia tộc Rothschild hiện nay, bọn họ không có cách nào cứu thị trường, nhiều nhất cũng chỉ cứu mấy công ty chính mà thôi, còn những không ty khác, bọn họ cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.
Mà đợi đến lúc đó, sau khi thu lưới kết thúc, lúc đó mới ra tay, đặt biệt là đối phó với mấy công ty chính của gia tộc Rothschild, mà lúc này tài sức của Lục Thiếu Hoa lại dồi dào, thử hỏi gia tộc Rothschild có thể ngăn chặn được không?
Đaáp án đã có, gia tộc Rothschild chỉ có tan vỡ mà thôi, không có bất cứ lực lượng nào thay thế tình hình này được, khi tình hình này xảy ra, gia tộc Rothschild hà tất gì phải tạo phiền toái cho Lục Thiếu Hoa.
Không có đâu nhé?