Lục Thiếu Hoa đem cái cốc còn thừa sữa uống một hơi cạn sạch, lau lau miệng, đứng dậy nói:
- Em với anh cùng đi ra sở giao dịch chứng khoán.
Vốn Lục Thiếu Hoa không định đi theo ra sở giao dịch chứng khoán nhưng ngẫm nghĩ một chút thì lại quyết định đi theo, dù sao ngồi ở biệt thự một mình cũng chẳng có chuyện gì , chi bằng đến sở giao dịch chứng khoán xem xét tình hình, cảm nhận một chút không khí điên cuồng của người Nhật Bản.
Lưu Minh Chương có phần khó tin nhìn Lục Thiếu Hoa. Từ khi đến Nhật Bản, Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ đến sở giao dịch chứng khoán xem qua, tất cả đều một tay y làm, giờ lại đột nhiên muốn đi cùng y, khiến y có chút phản ứng, người lặng đi từ khi nào, không biết nói gì.
Lục Thiếu Hoa cũng mặc kệ Lưu Minh Chương, lớn giọng hô:
- Anh Trương, anh Lý, các anh xuống đây một chút, chúng ta cùng ra ngoài.
- Đến đây.
Âm thanh truyền từ tầng hai xuống, cũng không biết là của Trương Khánh Vân hay Lý Thượng Khê. Hai người bọn họ, chỉ cần Lục Thiếu Hoa không ra khỏi cửa thì đều ở trên tầng hai , rất ít khi ở tầng một.
Không quá lâu, Trương Khánh Vân và Lý Thượng Khuê đã xuống đến nơi, Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh.
Sau mười mấy phút xe chạy, cả bọn Lục Thiếu Hoa rốt cục cũng tới sở chứng khoán Tokyo quen thuộc, lúc này ở ngoài cửa đã kín hết chỗ, túm năm tụm ba người lại một nhóm, xì xà xì xầm, không biết là thảo luận cái gì, nhưng Lục Thiếu Hoa biết , nhất định là bọn họ đang khoe số cổ phiếu mà họ mua.
Trước không khí như thế này, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể lắc đầu đứng sang một bên quan sát. Còn có nửa tháng nữa, nửa tháng sau, bọn họ cười cũng không nổi, có khi đến lúc đó khóc cũng không ra nước mắt.
Đúng bảy rưỡi, sở giao dịch chứng khoán bắt đầu mở cửa. Mọi người ra sức chen vào cửa sở giao dịch như sợ chậm chân một chút là không còn một vị trí nào.
Lục Thiếu Hoa thấy không cần phải lo lắng vì không có chỗ. Một triệu đô la Mỹ là có thể vào phòng VIP, hiện tại hắn có hơn mấy trăm triệu đô, ngồi phòng VIP không phải là vấn đề. Vì thế nhìn người nào người nấy cũng vội vã lao vào bên trong còn Lục Thiếu Hoa lại đứng một chỗ bất động.
Đám người đứng xung quanh Lục Thiếu Hoa đứng suốt mười phút mới thưa dần, hắn mới mở miệng nói:
- Vào đi thôi, anh Minh Chương anh đi trước dẫn đường.
Hắn cũng không biết phòng VIP ở đâu, trong bốn người thì chỉ có Lưu Minh Chương biết, cho nên mới bảo y đi dẫn đường.
Bước vào phòng VIP, điều đầu tiên Lục Thiếu Hoa nhìn đó là bố cục căn phòng, so với các căn phòng ngoài kia thì quả là một trời một vực. Đừng nói là diện tích căn phòng đã lớn hơn gấp nhiều lần, riêng màn hình trên tường nhãn hiệu Saya lại không cần phải nói, so với phòng VIP này chắc chỉ bằng năm lần.
Lưu Minh Chương nhìn đồng hồ trên tay, chỉ còn hai mươi mấy phút nữa là bắt đầu phiên giao dịch lúc 8 giờ nên vội vội vàng vàng nói:
- Tiểu Hoa, em ngồi ở đây, anh sang mấy phòng khác để chỉ bảo mấy việc nữa.
- Anh đi đi, chú ý giữ bí mật, đứng cho người môi giới chứng khoán nào biết.
Lục Thiếu Hoa phất tay ra điệu bảo y đi, cũng không quên dặn giữ bí mật. Dù sao tại sở chứng khoán này cũng có nhiều người, một khi không cẩn thận, bị lộ, sẽ không hay lắm.
- Ừ! Yên tâm đi.
Lưu Minh Chương cười cười nói.
Lưu Minh Chương hiện tại ở phòng VIP, nhưng muốn có sự chuẩn bị nên y muốn xuống các phòng khác dặn dò lại tình hình, không để chuyện gì xảy ra.
Lưu Minh Chương đi rồi, Lục Thiếu Hoa đảo mắt xung quanh nhìn, khi nhìn lướt qua Trương Khánh Vân và Lý Thượng Khuê thấy bọn họ đang đứng như trời chồng.
- Ha ha! Các anh ngồi xuống đi đừng đứng như thế.
- Ừ!
Hai người kia đáp lại, tuy nhiên bọn họ vẫn không ngồi xuống bởi vì thấy Lục Thiếu Hoa vẫn đang đứng. Hay nói đùa, ông chủ đang đứng, bọn họ là vệ sĩ nếu ngồi xuống, chẳng may, nguy hiểm có ở khắp mọi nơi, cho dù là trong phòng, bọn họ cũng không thể buông lỏng canh gác.
Lục Thiếu Hoa thấy bọn họ không có động tĩnh gì, hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chỉ cười mà không nói gì, tự mình ngồi xuống ghế trước.
Thấy Lục Thiếu Hoa ngồi xuống rồi, Lý Thượng Khuê và Trương Khánh Vân mới ngồi hai bên Lục Thiếu Hoa, duy trì cảnh giác.
Bảy giờ năm mươi, Lưu Minh Chương liền vội vàng về phòng VIP, vừa vào cửa y nhìn đồng hồ, thở dài tự nói với chính mình:
- May quá chưa bắt đầu phiên giao dịch.
- Dặn dò xong rồi à?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Ừ! Không còn vấn đề gì, chỉ còn chờ thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch thôi.
Lưu Minh Chương cười nói.
Kỳ thật cũng không có gì phải giải thích, chỉ có đem kế hoạch nói qua một chút là được, cũng không phải bàn bạc gì . Những người môi giới chứng khoán này rất chuyên nghiệp, chỉ cần y nói phương án cho bọn họ, tiếp theo họ tự biết phải làm như thế nào.
Lưu Minh Chương đem toàn bộ dặn dò kỹ lưỡng. Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, lẳng lặng ngồi ở ghế chờ thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch.
Tám giờ sáng, thị trường chứng khoán đúng giờ bắt đầu phiên giao dịch. Phiên giao dịch đầu tiên, trên màn hình lớn tất cả các con số đều màu đỏ, nhìn không thấy một màu xanh nào. Lục Thiếu Hoa biết mặc dù đang tăng lên, nhưng hôm nay tốc độ tăng không lớn, cho nên nhìn màn hình một hồi, tầm mắt chuyển qua nhìn Lưu Minh Chương, thấy y vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình.
- Minh Chương, anh còn chờ gì nữa, ra tay đi.
- Ừ! Bị Lục Thiếu Hoa gọi, Lưu Minh Chương mới tỉnh lại, chạy đến bên máy tính, bắt đầu bán tháo.
Lục Thiếu Hoa biết, phiên giao dịch đầu tiên của thị trường chứng khoán, có Lưu Minh Chương một mình nắm giữ một chỗ, ngoài ra còn năm chỗ nơi khác nữa cũng đồng thời bán tháo, cho nên mắt không rời màn hình. Hắn muốn xem cùng một lúc sáu chỗ bán tháo có làm thị trường chứng khoán hạ nhiệt hay không.
Không biết là dân chứng khoán Nhật Bản điên khùng hay là kế hoạch của Lưu Minh Chương hiệu quả mà Lục Thiếu Hoa nhìn chăm chú màn hình mười phút, cũng không có một con số màu xanh nào xuất hiện. Nói cách khác, bán tháo cũng không khiến cho thị trường chứng khoán xuất hiện tình trạng hạ giá.
Kỳ thật Lục Thiếu Hoa cũng không suy nghĩ cẩn thận, nếu suy nghĩ cẩn thận rồi sẽ không phải lo lắng việc bán tháo ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán, bởi vì tài chính của hắn tuy nhiều, nhưn hiện tại đang chia làm sáu, khi bán tháo đi ảnh hưởng cũng chậm lại rất nhiều, không thể so được với khi George Soros bán tháo toàn bộ cùng một lúc.
Lưu Minh Chương ngồi bên cạnh máy tính, từ từ bán tháo ra, mỗi lần chỉ bán một loại, nhưng chỉ không đến vài giây sau đã biến mất tăm mất tích. Liên tục như vậy với bốn loại khác, kết quả đều như vậy, chỉ phải giao dịch một lần.
- Mẹ nó, thị trường chứng khoán Nhật Bản thật là biến thái.
Lần tiếp theo Lưu Minh Chương chỉ bán tháo một lượng cổ phiếu nhỏ. Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì, chỉ ngồi nhìn màn hình, chú ý vào mấy loại cổ phiếu được liệt vào danh sách trọng tâm, những loại khác không quan tâm.
Lưu Minh Chương ngồi bên máy tính, sau khi bắt đầu tung ra mấy loại, miệng lầm bầm không ngừng, không mắng thị trường chứng khoán biến thái thì lại mắng người Nhật Bản biến thái.
Cứ như vậy, một giờ nháy mắt trôi qua, Lưu Minh Chương đột nhiên đứng lên khỏi máy tính, đến ghế ngồi. Lục Thiếu Hoa lo lắng:
- Anh Minh Chương, có chuyện gì vậy? Sao không ném tiếp đi?
- Ừ! Cái đó…