Sau khi Lục Thiếu Hoa thị sát xong ba nhà máy thì quay trở lại cửa hàng hoa quả. Trong lòng hắn quyết định, nếu như công việc ở Thâm Quyến được giải quyết thuận lợi thì hắn sẽ quay về Hồng Kông ngay lập tức. Hai ngày trước, từ khi Lưu Minh Chương gọi điện thoại thông báo cho Lục Thiếu Hoa biết Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân hai người đều đã trở về Hồng Kông thì hắn rất nôn nóng muốn biết kết quả thu mua cổ phiếu như thế nào. Khi vừa về đến cửa hàng hoa quả, hắn lập tức nói với Lục Gia Thành là hắn phải quay trở về Hồng Kông gấp.
Lục Gia Thành không nói gì thêm. Y biết Lục Thiếu Hoa ngoài miệng nói phải về Hồng Kông đi học nhưng kỳ thật đó chỉ là cái cớ mà thôi. Đứa cháu trai bảo bối của y mà chịu đi học thì quả thật giống như chuyện nghìn lẻ một đêm. Nếu có đi học thì chắc là cũng ngồi được một chút rồi sẽ chạy biến đi đâu mất. Đã hai năm trôi qua nên y hiểu rất rõ điều này.
Quả thật, nếu bảo Lục Thiếu Hoa đi học thì thà giết hắn đi thì hay hơn. Hắn không phải là đứa bé chỉ mới học tiểu học mà đã từng là người đàn ông bốn mươi tuổi. Bắt hắn ngồi cùng một chỗ với những đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch thì nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên.
Khi đã quyết định quay trở lại Hồng Kong, Lục Thiếu Hoa tự nhiên muốn gọi điện thoại nói với Lục Gia Diệu một tiếng. Người ta nói thương con không ai bằng cha mẹ, Lục Gia Diệu hy vọng con trai của mình sẽ thành công nên không tiếc tiêu phí đi hai phần ba sản nghiệp của gia đình cho Lục Thiếu Hoa đi học tại Hồng Kông. Cha của hắn sẽ không thể tưởng tượng được số ngày mà Lục Thiếu Hoa đi học chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu không thì Lục Gia Diệu chỉ còn biết thở dài bất đắc dĩ mà thôi.
Theo như lời Lục Xương nói, đứa con bảo bối cho dù nửa đời sau không làm việc gì thì cũng không lo chết đói. Lục Gia Diệu cũng chỉ có thể cười khổ. Ông cũng biết một chút chuyện về Lục Thiếu Hoa, biết gia sản của hắn lúc này cũng đã tới con số trăm triệu, còn chính xác là bao nhiêu thì không rõ. Hiện tại khi nghe con bảo rằng sẽ quay trở lại Hồng Kong đi học thì ông biết là không có khả năng đó rồi, nhưng ông vẫn không kìm nổi sự vui mừng, liên tục nói “tốt, tốt” rồi mới cúp máy.
Trở về Hồng Kong thì ít nhất cũng phải qua tết âm lịch mới quay trở lại Thâm Quyến. Việc gặp lại Tăng Vũ Linh là điều khó tránh khỏi, thuận tiện nói lời cảm ơn Tăng Ái Dân luôn. Theo lời Lục Xương, Tăng Ái Dân đã thảo luận qua với y, chuẩn bị để cho y ra ngoài thực tế. Trước mắt là làm công việc giao tiếp, chờ sau khi nhân viên thư ký mới tới quen thuộc hết tất cả công việc thì mới có thể dốc sức làm việc một mình.
Thời gian gấp rút trôi đi, Tăng Vũ Linh ban ngày đi học nên Lục Thiếu Hoa chỉ có thể đến nhà cô vào buổi tối. Lại đến nhà Tăng Ái Dân, tất cả đều quen thuộc, chỉ có điều hôm nay Tăng Kiến Quốc không có ở nhà. Hắn cũng hiểu, Tăng Kiến Quốc là người có địa vị nên việc không có ở Thâm Quyến một thời gian dài là điều dĩ nhiên.
- Được rồi! Chú Tăng, cháu phải về đây. Buổi sáng ngày mai cháu phải trở về Hồng Kong. Còn rất nhiều công việc vẫn chưa giải quyết xong.
Lục Thiếu Hoa đứng dậy nói.
- Ừ!
Tăng Ái Dân thản nhiên trả lời.
- Để em tiễn anh Tiểu Hoa!
Tăng Vũ Linh cũng đứng lên, mặt hơi xụ xuống. Tuy nhiên, cô biết anh Tiểu Hoa của cô khẳng định là muốn đi Hồng Kong, không thể thay đổi được. Xa mặt cách lòng nên cô hy vọng Tiểu Hoa sẽ nhanh chóng trở về.
- Thôi được rồi, Tăng Vũ Linh. Em trở về đi. Lần sau trở về, anh Tiểu Hoa sẽ có quà cho em.
Lục Thiếu Hoa vuốt mặt Tăng Vũ Linh, mỉm cười nói.
Mắt Tăng Vũ Linh muốn rướm lệ nhưng cô bé cắn răng không cho nước mắt trào ra đồng thời cũng không cho Lục Thiếu Hoa nhìn thấy, vui vẻ cười nói:
- Anh Tiểu Hoa khi nào mới trở về Thâm Quyến?
Lục Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Chắc là qua tết âm lịch.
- Dạ!
Nhìn vẻ mặt bí xị của Tăng Vũ Linh, đột nhiên Lục Thiếu Hoa không muốn quay trở lại Hồng Kong. Nhưng nam nhi thì chí tại bốn phương, không thể vì một lí do đơn giản mà không quay về Hồng Kong. Dù sao công việc bên Hồng Kong chỉ mới bắt đầu. Cho dù hắn chỉ có ở đằng sau điều hành chứ không làm việc gì nhưng lại ở Thâm Quyến xa quá thì vẫn có chút không yên tâm.
- Thôi, em vào nhà đi. Anh về đây.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa nhanh chóng đi đến chiếc xe Mercedes Benz. Hắn sợ chỉ một lát nữa không kìm nổi hắn sẽ ở lại mất.
Tất cả đều được sắp đặt xong. Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa đã an vị trên chiếc Mercedes Benz. Trên đường đi, Lục Thiếu Hoa nhắm mắt dưỡng thần cho đến lúc qua trạm hải quan biên giới mới xuống xe để kiểm tra.
Sau khi vào địa phận Hồng Kong, Lục Thiếu Hoa yêu cầu Lý Thượng Khuê lên ngồi bên cạnh tài xế, còn mình thì tranh thủ băng ghế phía sau để nằm ngủ. Cũng may là bây giờ hắn chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi. Nếu lớn hơn chắc băng ghế này không đủ cho hắn duỗi chân.
Tuy hình dáng chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi nhưng Lục Thiếu Hoa cũng phải thay đổi nhiều tư thế để có thể ngủ một cách thoải mái nhất nhưng đều thất bại cho đến khi Lý Thượng Khuê gọi hắn tỉnh lại. Lúc này hắn nhìn thoáng qua chiếc Mercedes Benz 500 thì đột nhiên nảy sinh ra một quyết định.
- Đổi xe!
Đúng, chính là đổi xe. Chiếc Mercedes Benz này cũng đã sử dụng được vài năm. Tài chính của hắn bây giờ muốn đổi một chiếc xe khác thì không thành vấn đề. Là con người mà! Ai mà chẳng thích hưởng thụ, huống chi là Lục Thiếu Hoa được tái sinh từ thế kỉ thứ 21, hắn lại càng hiểu thêm ý nghĩa của hai chữ này.
- Anh Lý, hiện nay trên thế giới có còn xe chống đạn hay không?
Lục Thiếu Hoa hỏi. Dĩ nhiên là hắn không rành về xe nhưng chẳng lẽ Lý Thượng Khuê, người từng là bộ đội đặc chủng lại không biết.
Lý Thượng Khuê sửng sốt tuy nhiên vẫn đáp:
- Có, nhưng….!
Lý Thượng Khuê nói đến nửa câu thì dừng. Y vốn muốn nói: “Chẳng qua là rất đắt tiền” nhưng sực nhớ đến tài sản của Lục Thiếu Hoa thì không nói thêm gì nữa. Tuy chiếc xe đó rất đắt nhưng nếu Lục Thiếu Hoa muốn mua thì chẳng những một chiếc, cả đến toàn bộ nhà máy lắp ráp ô tô hắn cũng có thể mua được.
- Chẳng qua là cái gì?
- Ừ, không có gì!
Lý Thượng Khuê gãi đầu, chuyển đề tài:
- Theo như tôi được biết, ở nước ngoài có những công ty chuyên sản xuất ra loại ô tô này. Nếu cậu muốn mua một chiếc thì không thành vấn đề.
- Ừ!
Lục Thiếu Hoa trả lời không đầu không đuôi, quay người đi vào biệt thự.
Kiểu hành động này của Lục Thiếu Hoa, Lý Thượng Khuê đã quen nên không nói gì, chỉ mở cốp xe lấy ra một ít quà rồi cùng đi vào trong biệt thự.
Hôm nay Lục Thiếu Hoa trở về Hồng Kong nhưng không có nói với bất cứ ai. Khi vừa vào đến bên trong, hắn liền gọi điện thoại cho Lưu Minh Chương ghé qua biệt thự gặp hắn, thuận tiện hỏi thăm tình hình công ty như thế nào.
Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng yêu cầu Lưu Minh Chương thông báo với cả Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân. Khi còn ở Thâm Quyến, nghe tin hai người đó đã trở về thì hắn không kìm nổi ý nghĩ muốn quay trở về Hồng Kong ngay lập tức. Hắn nóng lòng muốn biết rốt cuộc hai người này mua được bao nhiêu cổ phần. Nếu mua được càng nhiều thì tài sản sẽ càng tăng gấp bội.
- Hy vọng là hai người đó không mang tin xấu đến cho mình.
Lục Thiếu Hoa tự nhủ.
Nhưng thật sự hai người đó sẽ làm cho Lục Thiếu Hoa thất vọng sao?