Hiện tại bước một của kế hoạch đã thành công. Mục đích của hắn cũng đã gần đạt được. Phía thế lực chính trị cũng đã dần dần thành hình. Thế lực quân đội mà Trần Quốc Bang an bài đã bắt đầu phát triển. Ngân hàng thì không cần phải nói, trong thời gian ngắn ngủi đã tích lũy được một số vốn khả quan, củng cố thêm cho kế hoạch sắp tới của Lục Thiếu Hoa. Cái gọi là binh mã chưa đến, lương thảo đã đi trước. Ngân hàng chính là ‘lương thảo’ cho chiến dịch của Lục Thiếu Hoa sau này.
Từ lúc chưa đến Liên Xô, Lục Thiếu Hoa đã tính toán dùng nguồn vốn tích lũy của ngân hàng cho việc kinh doanh khác, ví dụ như chế tạo máy móc ô tô, một ít máy móc tinh vi, nhưng sau này khi hắn nghĩ đến tiền ảo nên liền chuyển đổi mục tiêu sang vấn đề này. Dùng tiền vốn tại ngân hàng để mua tiền ảo, sau này đổi thành sản phẩm thực tế, biến tiền của người Liên Xô thành tiền của mình. Một phân tiền của hắn cũng không bỏ vào, chỉ có bỏ tiền túi ra mua kỹ thuật quân sự mà thôi.
Trước mắt, theo xu thế phát triển của ngân hàng Phượng Hoàng tại Liên Xô, không lâu sau nhất định sẽ đạt đến con số khổng lồ. Nếu chuyển đổi trọng tâm sang việc mua tiền ảo thì việc phát triển công nghệ chế tạo máy móc trong lãnh vực điện tử là không thể thiếu. Do đó, Lục Thiếu Hoa đã cố ý gọi điện thoại cho Lưu Minh Chương chuyển hàng trăm triệu đô la vào tài khoản, lấp đầy lỗ hổng tài chính ở đây.
Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ thật lâu, Lục Thiếu Hoa thở phào một hơi, xoay người bước thong thả đến chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống, khuôn mặt tươi cười nhìn Trần Quốc Bang nói:
- Anh hai, em đến Liên Xô cũng hơn một tháng rồi. Hiện nay, mọi chuyện đều vững bước phát triển đi lên. Công nghệ quân sự cũng đã mua được, em cũng nên trở về thôi.
Dừng lại một chút, Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp:
- Em phải về nhưng không phải vì vậy mà mọi việc bên này kết thúc. Ở đây vẫn còn có nhiều việc cần anh xử lý.
Kỹ thuật quân sự cũng đã mua xong, Lục Thiếu Hoa không còn thời gian ở lại Liên Xô nên chuẩn bị về nước. Hắn muốn đàm phán kinh doanh cùng với cán bộ cấp cao trong nước.
Trần Quốc Bang biết rõ Lục Thiếu Hoa vẫn còn nhiều chuyện chưa nói rõ cho y biết. Lúc này nghe Lục Thiếu Hoa nói phải trở về thì biết rằng thế nào Lục Thiếu Hoa cũng sẽ an bài những kế hoạch chưa nói ra muốn y đi thực hiện.
- Em nói đi, còn có chuyện gì vậy?
Trần Quốc Bang hỏi. Y không thể đoán được tâm tư của Lục Thiếu hoa mà cũng không muốn đoán. Chấp hành theo mệnh lệnh là thói quen của y. Cách đây ba năm, y đến Liên Xô, mỗi một bước đi của y đều do Lục Thiếu Hoa sắp xếp. Y chỉ có việc cố gắng làm tốt từng công việc mà thôi.
Lục Thiếu Hoa cũng không vội nói, đứng dậy đến bên cạnh Trần Quốc Bang rồi ngồi xuống bên cạnh, vỗ vai của y, giọng nói kéo dài.
- Tầm quan trọng của các kế hoạch tại Liên Xô thì em nghĩ là anh đã biết. Kế hoạch lần này giống như xây một tòa cao ốc vậy. Nếu làm tốt thì có thể xây được nhiều tầng. Nếu làm không tốt thì chỉ có thể xây được ít tầng mà thôi. Nếu nền tảng không được tốt thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của chúng ta.
Lục Thiếu Hoa đem hành trình đến với Liên Xô cũng giống như xây dựng một cái móng nhà. Chỉ cần mua được công nghệ quân sự thì sẽ mang đến những hiệu quả không thể tưởng tượng được. Tuy nhiên, nếu như không có nhân tài trong lãnh vực kỹ thuật thì việc phát triển ngành chế tạo ô tô, máy tính, điện tử của Lục Thiếu Hoa sẽ trở nên như thế nào?
Cho nên nói nhân tài về kỹ thuật cũng giống như thép để xây móng vậy. Nếu tìm được thép tốt thì nền móng sẽ càng vững chắc. Về phương diện tìm kiếm nhân tài thì đối với Lục Thiếu Hoa là điều không quá khó khăn.
Thép để xây dựng nền móng thì có sẵn, chỉ còn cần sự đồng ý của quốc gia mà thôi. Quốc gia không thể nghi ngờ việc Lục Thiếu Hoa có được phát triển vững mạnh tại Thâm Quyến. Lục Thiếu Hoa muốn xây dựng nền móng nhưng lại không muốn bán cho người trong nước thì có thể bán cho người nước ngoài. Tuy rằng lợi thế đã đủ rồi nhưng sự bất ngờ luôn luôn xảy ra. Điều bất ngờ sẽ xảy đến với Lục Thiếu Hoa hay không?
- Anh hiểu ý của em. Em cứ nói bước kế hoạch tiếp theo đi.
Trần Quốc Bang có thể đoán được mục đích của Lục Thiếu Hoa.
- Ừ, kế tiếp có hai phương hướng. Thứ nhất là chúng ta phải tận lực mở rộng, không chỉ bồi dưỡng cho một thế lực mà phải mở rộng ra nhiều thế lực khác nữa. Thứ hai là về phía chính trị và quân đội phải phát triển mối quan hệ hơn nữa, về sau tất có ngày hữu dụng.
Lục Thiếu Hoa nói một hơi, sau đó ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Từ trước đến nay, em không nói với anh vì sao phải bồi dưỡng thế lực chính trị. Nay em có việc phải rời khỏi Liên Xô cho nên hôm nay em sẽ nói với anh.
Lục Thiếu Hoa phải rời khỏi Liên Xô nên phải bàn giao lại tất cả ở đây cho Trần Quốc Bang nếu không hắn sẽ không biết giao công việc cho người nào thích hợp hơn.
- Em muốn bồi dưỡng thế lực chính trị chính là muốn chú ý đến nguồn năng lượng dầu mỏ, khí đốt của Liên Xô. Ngoài ra khoáng sản cũng là nguồn tài nguyên mà em cũng muốn quan tâm đến.
Lúc này, Lục Thiếu Hoa đã nói ra mục đích của hắn cho Trần Quốc Bang nghe.
Căn cứ vào trí nhớ thì trong vài năm tới, cho dù là các công ty khí đốt hay là dầu mỏ đều có sự tăng đột biến. Lần tái sinh này, Lục Thiếu Hoa không thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như thế. Hơn nữa, trong tương lai hắn cũng phải dùng đến những nguồn năng lượng đó.
Lời nói của Lục Thiếu Hoa tuy không nói rõ ra nhưng Trần Quốc Bang cũng biết lần này cũng là quan thương câu kết. Khi thế lực phía chính trị được bồi dưỡng tốt thì nguồn năng lượng nào Lục Thiếu Hoa cũng có thể mua được.
- Ừ, anh sẽ yêu cầu người bên đó chú trọng thêm đến việc này.
Lục Thiếu Hoa gật đầu.
- Về thế lực bên quân đội thì em có hai mục đích. Thứ nhất là công tác chuẩn bị bảo vệ cho nguồn năng lượng. Thứ hai là hiện tại chúng ta không thể cam đoan mối quan hệ này được duy trì tốt đẹp lâu dài. Nói không chừng trong tương lai sẽ trở mặt.
Trần Quốc Bang cũng hiểu được điều này. Y cũng không thể cam đoan một ngày nào đó mối quan hệ này sẽ không bị phá vỡ. Dù sao, hiện nay cả hai bên cùng ngồi với nhau chỉ vì lợi ích của đôi bên mà thôi.
- Phương diện này anh cũng biết. Hiện tại đã bí mật bồi dưỡng. Chỉ có điều bên quân đội không dễ dàng như bên chính trị. Muốn đạt được vị trí cao cũng hơi khó.
Sự thật, trong quân đội muốn đạt được vị trí cao là điều không phải dễ dàng. Trong thời chiến loạn thì không khó khăn gì để đạt được vị trí cao nhưng đây là thời bình chứ không phải thời loạn, cho nên tất cả đều phải tiến hành từng bước một.
- Ừ, điểm ấy thì em cũng biết.
Ngừng một chút, Lục Thiếu Hoa tiếp tục.
- Tiền tuy không phải là vạn năng nhưng trong thời khắc quan trọng, nó sẽ phát huy tác dụng không thể tưởng tượng được.
Không cần Lục Thiếu Hoa nói ra thì Trần Quốc Bang cũng hiểu ý tứ trong đó. Đơn giản chỉ là muốn dùng tiền để khai thông mối quan hệ bên kia, tạo tiền đề cho việc bồi dưỡng người được dễ dàng hơn. Có một câu nói rằng, có tiền thì có thể sai khiến được ma quỷ. Từ thời cổ đại Trung Quốc đã xảy ra tình trạng mua quan bán chức, và điều này cũng còn ảnh hưởng đến thời đại bây giờ, huống chi là Liên Xô đang trong lúc hỗn loạn.
Sau khi đã giải thích xong hai mục đích quan trọng, Lục Thiếu Hoa chuyển sang một vấn đề khác. Đó chính là vấn đề về máy móc. Những máy móc cần mua đều có thể dễ dàng mua được ở Liên Xô cũng như phương tiện vận chuyển về nước. Trong niên đại này, các quốc gia Âu Mĩ nghiêm cấn việc buôn bán máy móc cho Trung Quốc. Cho dù Lục Thiếu Hoa muốn buôn lậu cũng không phải là điều dễ dàng.
- Khi muốn sản xuất máy móc ngay trong nước thì cần phải nhập một ít máy móc tiên tiến về nghiên cứu và thí nghiệm trước. Cho nên việc mua máy móc cũng là việc rất quan trọng. Tuy nhiên bây giờ cũng chưa vội lắm, chờ khi mọi việc được an bài một cách thuận lợi thì anh hãy tuyển những người tài giỏi về làm việc. Chỉ cần Liên Xô có máy móc mà chúng ta muốn mua thì chúng ta sẽ mua ngay. Sẽ không uổng phí về sau đâu.
Lục Thiếu Hoa nói.
- Không thành vấn đề!
- Ừ!
Lục Thiếu Hoa lên tiếng rồi lại tiếp tục chìm vào suy tư. Ngày hôm nay, mọi việc cần bàn giao cũng đã bàn giao xong. Hắn có thể yên tâm về nước giải quyết chuyện của hắn.
- Đúng rồi, còn một số vấn đề về vận chuyển. Cần phải nhanh chóng khai thông mối quan hệ với quân đội Viễn đông. Một vài doanh nghiệp nhà nước đã mất đi quyền lực, bên Hongkong cũng đang chuẩn bị. Chỉ cần tất cả được khai thông thì chúng ta có thể bắt đầu hành động.
Lục Thiếu Hoa chợt nhớ đến vấn đề vận chuyển hàng hóa. Tuy có nhắc đến việc khai thông mối quan hệ với quân đội Viễn đông nhưng lại chưa tiến hành việc đó với quân đội trong nước nên liền bổ sung:
- Như vầy đi, anh cứ tiến hành với quân đội Viễn đông trước. Sau đó chờ điện thoại thông báo của em.
- Được!
Trần Quốc Bang nói.
Sau đó, Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục chìm vào suy tư.
- Cũng không có chuyện gì quan trọng nữa. Chỉ cần anh chiếu theo những việc này thực hiện là được rồi. Nhưng cần phải chú ý đến việc tuyển chọn nhân tài, đặc biệt là bên lãnh vực ô tô, điện tử, máy tính và tình nguyện đi Thâm Quyến làm việc.
Sau đó hắn vỗ vỗ lên đầu của mình.
- Khi anh tuyển chọn nhân tài, nếu họ không muốn đi, anh có thể cho họ phái vài đại biểu sang Thâm Quyến xem xét tình hình, để họ có sự quyết định.
Lục Thiếu Hoa tin tưởng những người tài giỏi về lãnh vực kỹ thuật sẽ rất thích tiểu khu nhà ở tại quận Bảo An của Thâm Quyến. Đối với tình hình Liên Xô lúc này thì việc lo một ngày ba bữa cơm đối với mọi người cũng là một vấn đề. Có một công việc tốt đẹp, lại có cơm ăn cộng với tiền lương thì chẳng lẽ bọn họ lại không muốn sao?
Trần Quốc Bang gật đầu, ra vẻ hiểu được ý tứ trong đó.
- Việc thành lập căn cứ bí mật bên này thì không bao lâu sau sẽ có thể hoàn thành. Toàn bộ người đều ở đây, anh vẫn có chút hơi lo lắng.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười. Không phải là hắn yên tâm mà là hắn không còn cách nào khác. Phải chờ đám người Lý Chí Kiệt có chỗ đứng vững vàng thì sẽ an bài sau.
- Đây chỉ là tạm thời. Không lâu sau sẽ chuyển ra ngoài thôi.
- Vậy thì tốt rồi!
Trần Quốc Bang nghe Lục Thiếu Hoa nói như vậy là biết hắn đã có sự an bài trước.
- Ngoài chuyện này ra còn chuyện gì nữa không?
Ngoài miệng thì nói là không còn việc gì nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn cố gắng lục lọi trí nhớ xem mình còn quên cái gì hay không.
- A! Vẫn còn một việc rất quan trọng.