Làm cùng một nghề, lại ở cùng một nơi không quá rộng như Hồng Kông, có cạnh tranh là điều không tránh khỏi. Quan hệ giữa Lục Thiếu Hoa và Hoắc gia vốn rất tốt đẹp không cần phải nói nhiều. Hắn cũng không hy vọng trở mặt với bọn họ, nhưng vấn đề là công ty bất động sản của tập đoàn bị cản trở mà chướng ngại phía trước chính là Hoắc gia.
Lục Thiếu Hoa nghĩ một hồi lâu cũng không ra một biện pháp chu toàn. Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể nói:
- Chuyện này trước tiên cứ để sang một bên đã. Có thời gian tôi sẽ tìm ông Hoắc nói chuyện xem, tìm biện pháp giải quyết.
-Ừ!
Hà Thừa Ích gật đầu.
-Ừ? Chủ tịch, tôi có cách này không biết có được không?
Tần Tịch Thần nói.
Tần Tịch Thần là thiên tài, đồng thời tố chất tâm lý của cô cũng rất tốt, biết lúc nào nên làm cái gì, lúc nào không. Mặc dù trong lòng rất nghi vấn về vấn đề lỗ hổng tài chính, nhưng chẳng phải Lục Thiếu Hoa đã cho cô một cơ hội nói riêng đấy sao? Cô cũng chỉ có thể ngăn lại nghi vấn trong lòng, nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt.
- À? Nói xem nào.
Lục Thiếu Hoa hứng thú.
- Ừ, muốn tránh không cạnh tranh với tập đoàn Hoắc thị thì có rất nhiều biện pháp. Nhưng tôi cho biện pháp trực tiếp nhất là tăng cường giao lưu. Chỉ cần hiểu rõ kế hoạch tiếp theo của hai bên là gì, giao lưu một chút là có thể tránh được cạnh tranh. Có cạnh tranh cũng là cạnh tranh lành mạnh.
Tần Tịch Thần nói ra ý tưởng của mình.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, hắn cũng không phải là không có nghĩ tới vấn đề này. Nhưng nói thì đơn giản, làm quả thực không dễ. Dù sao mỗi công ty đều có bí mật của riêng mình. Giống như lời của Tần Tịch Thần, “Hiểu rõ kế hoạch tiếp theo của hai bên là gì”, nhưng cái này chính là bí mật kinh doanh của người ta. Thật đúng là khó khăn, nhưng cũng chỉ có cách này mà thôi.
- Ừ, chuyện này trước hết cứ xác định vậy đã. Để tôi đi nói chuyện với ông Hoắc, rồi sẽ nói lại kết quả sau.
Lục Thiếu Hoa cũng không muốn nói thêm, hết thảy chờ nói chuyện với Hoắc Anh Đông rồi mới tính.
Chuyện của công ty bất động sản Phượng Hoàng đã quyết định như vậy, những chuyện khác cũng không có gì, Lục Thiếu Hoa liền tuyên bố tan họp. Hắn giữ lại ba người Lý Vân Thanh, Lưu Minh Chương và Tần Tịch Thần, còn để những người khác trở về tiếp tục công việc.
Thoáng chốc trong phòng họp chỉ còn lại bốn người. Không gian im lặng, cũng không ai lên tiếng. Lục Thiếu Hoa ngồi ở ghế chủ tịch không mở miệng vì chưa biết nói sao. Trong lòng hắn mâu thuẫn nhưng mơ hồ có thể khẳng định, tài chính của tập đoàn là không thể nói ra.
Vấn đề là ở chỗ, Tần Tịch Thần là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn, Lục Thiếu Hoa đã không thể nói thẳng cho cô biết về tài chính của tập đoàn thì cũng phải lựa cách nói sao cho khéo để cô không cảm thấy thất vọng.
- Cô Tần, vốn là cô đảm nhận trách nhiệm tổng giám đốc điều hành của tập đoàn thì cũng nên biết số tài chính của tập đoàn. Nhưng tình hình của tập đoàn tương đối đặc thù, tôi không thể nói cho cô biết. Cũng không phải là tôi không tin tưởng cô, mà là chuyện này quan hệ quá lớn, liên lụy đến nhiều người
Lục Thiếu Hoa nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nói ra như vậy.
Gia tài của Lục Thiếu Hoa vẫn luôn là một bí mật. Ngay cả quốc gia lớn mạnh cũng không có cách để tìm hiểu xem hắn có bao nhiêu tiền. Đối với kẻ không có cách nào biết được này, người ta cũng không biết đối xử với hắn ra sao, nhiều lúc đó cũng là một đạo bùa bảo mệnh vậy!
- Như vậy đi, số lượng tài chính bao nhiêu không thể nói cho cô biết. Nhưng có một điều cô phải hiểu được, đó là tập đoàn sẽ không bao giờ xuất hiện lỗ hổng tài chính. Chuyện gì cô cũng có thể can đảm tiến hành đi.
Với chủ đề nhạy cảm này, Lục Thiếu Hoa chỉ nói qua như vậy, để cho Tần Tịch Thần yên tâm.
Tần Tịch Thần vốn là người thông minh. Từ lúc bắt đầu gia nhập tập đoàn Phượng Hoàng, cô cũng biết nó rất thần bí rồi, đặc biệt là về phương diện tài chính. Cô đã từng tự mình tính toán qua, tập đoàn phải có tối thiểu trên mười tỷ mỹ kim nhưng sau đó phát hiện là đã sai, mà còn là sai lầm rất lớn.
- Ừ, tôi hiểu rồi
Tần Tịch Thần thản nhiên.
Lục Thiếu Hoa gật đầu
- Vậy cô đi ra đi. Tôi muốn nói chuyện với giám đốc Lưu một chút.
Tần Tịch Thần đi ra, trong phòng họp thiếu đi một người, chỉ còn Lý Vân Thanh và Lưu Minh Chương. Lúc này Lục Thiếu Hoa mới mở miệng.
- Tài chính của tập đoàn vẫn giữ nguyên không thay đổi, vẫn đầu tư lâu dài như năm trước. Tuy nhiên Vân Thanh phải chú ý một chút ở nước ngoài. Đặc biệt là chuyện chúng ta thu mua cổ phần xí nghiệp, nếu có thể mua thêm cổ phiếu là phải mua thêm.
- Được.
Lý Vân thanh đáp một tiếng.
- Ừ, về phần Minh Chương cũng vậy. Lúc nào hành động em sẽ báo cho anh.
Lục Thiếu Hoa quay qua nói với Lưu Minh Chương.
- Hiểu rồi.
Lưu Minh Chương kích động gật đầu. Mặc dù đã sớm biết có hành động, nhưng lần này là do Lục Thiếu Hoa nói ra khiến y không thể kiềm chế được hưng phấn.
- Mọi chuyện cứ vậy nhé. Em cũng phải về rồi
Nói xong, Lục Thiếu Hoa đứng dậy bước ra ngoài.
Ra khỏi công ty, Lục Thiếu Hoa quay luôn về chỗ ở của mình gọi điện cho Hoắc Anh Đông nói chuẩn bị đến xem công ty của ông ta, cũng là để cho Hoắc Anh Đông nguôi giận vì lần trước nói là ngày thứ hai tới nhưng rồi lại tìm cớ không đi.
- Ông nói rồi đấy Tiểu Hoa, lần này cháu không thể nói suông nữa đấy, nếu không không xong với ông đâu.
Hoắc Anh Đông trả lời ở đầu bên kia.
- Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.
Lục Thiếu Hoa trịnh trọng bổ sung thêm.
- Đúng hai giờ chiều cháu sẽ có mặt trước cổng công ty ông.
- Tốt, là cháu nói đấy nhé
Nói xong Hoắc Anh Đông dập máy luôn. Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có cách lắc đầu để điện thoại xuống.
Buổi chiều, Lục Thiếu Hoa có mặt đúng giờ ở tập đoàn Hoắc thị. Đang chuẩn bị đi vào thì sau lưng vang lên giọng nói của Hướng Hoa Cường.
- Tiểu Hoa, cậu chờ một chút.
Lục Thiếu Hoa vẫn khá nhớ giọng nói của Hướng Hoa Cường, hắn dừng chân quay lại hỏi
- Chú Hướng, sao rảnh rỗi tới đây vậy?
- À?
Hướng Hoa Cường nhìn Lục Thiếu Hoa vẻ tràn đầy nghi vấn, hỏi ngược lại.
- Không phải là chú Hoắc gọi cháu tới sao?
Lục Thiếu Hoa lắc đầu
- Cháu đến đây xem một chút.
- Ừ, chú hiểu rồi. Vậy cũng có thể là chú Hoắc không nói cho cháu biết là chuyện hợp tác lần trước. Hôm nay chú ấy cho mời Trứu Văn Hoài và Thiệu Dật Phu tới, chuẩn bị ở bên trong nói chuyện một chút.
Hướng Hoa Cường nói.
Lúc này Lục Thiếu Hoa mới hiểu là Hoắc Anh Đông đã thuyết phục được Trứu Văn Hoài và Thiệu Dật Phu nhân dịp hôm nay năm nhà cùng ngồi nói chuyện hợp tác, hắn liền cười cười.
- Vậy chúng ta vào đi thôi. Ha ha!
-Ừ.
Hướng Hoa Cường gật đầu, không nói gì thêm, cùng Lục Thiếu Hoa bước vào cửa chính của tòa nhà Hoắc thị.
Ra đón Lục Thiếu Hoa không ai khác chính là Hoắc Chấn Vũ. Lục Thiếu Hoa cùng y là chỗ quen biết nên cũng không cần quá khách khí. Về phần Hướng Hoa Cường thì không cần nói, đều thuộc giới kinh doanh Hồng Kông, hơn nữa quan hệ hai nhà không tồi nên dĩ nhiên biết nhau. Cả đám vừa tán gẫu vừa bước về phía thang máy.
Không biết là đã đi tới phòng họp ở tầng thứ mấy thì dừng lại, Lục Thiếu Hoa và Hướng Hoa Cường đẩy cửa bước vào. Bên trong đã có ba người ngồi, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng chỉ biết một người mà thôi, là Hoắc Anh Đông ngồi ở ghế chủ tịch. Nhưng hắn cũng đoán được hai người kia là ai. Quả nhiên, chỉ lát sau nghe Hoắc Anh Đông giới thiệu đã xác nhận ý nghĩ của hắn. Hai người này lần lượt là Trứu Văn Hoài và Thiệu Dật Phu.
Dĩ nhiên, Lục Thiếu Hoa biết hai người. Còn bọn họ nghe Hoắc Anh Đông giới thiệu thì cũng biết Lục Thiếu Hoa. Tuy vậy cũng không vì tuổi tác của hắn mà cảm thấy kinh ngạc vì trước đó khi Lục Thiếu Hoa chưa tới đã nói cho bọn họ.
Tất cả chào hỏi khách sáo một hồi, rồi cả năm nhà chính thức bắt đầu bàn bạc dự án hợp tác lần thứ nhất. Bởi vì dự án này là Lục Thiếu Hoa làm chủ, cho nên khi cuộc họp bắt đầu thì hắn nói qua một chút về nội dung hợp tác.
Ngoại trừ nội dung trên, Lục Thiếu Hoa còn đặc biệt nói thêm về việc phát triển sự nghiệp điện ảnh, bao gồm tính khả thi và lợi nhuận. Là người kinh doanh thì ai cũng giống nhau, trước hết đều nghĩ có thể tìm kiếm lợi nhuận hay không. Nếu có thể kiếm tiền sẽ bàn kỹ thêm, còn nếu không thì chẳng ai vui lòng đầu tư cả.
- Ừ, tôi cho là dự án này có thể làm được đấy
Trứu Văn Hoài là người đầu tiên phát biểu ý kiến.
Đã có một thì sẽ có hai, tiếp theo đó là Thiệu Dật Phu cũng bày tỏ cái nhìn của mình
- Ừ, nếu như có thể thành công, quả thật rất có tương lai. Mặc dù tôi không làm điện ảnh nhưng tôi cho rằng dự án này rất đáng để đầu tư. Tuy nhiên…
- Ha ha, ông Thiệu, hôm nay là để thảo luận. Có vấn đề gì nói thẳng.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười, hắn biết hạng mục coi như đã xác định rồi, có vấn đề gì cũng chỉ là về phương diện chi tiết mà thôi.
Quả nhiên đúng như dự liệu của hắn, Thiệu Dật Phu nói tiếp
- Vấn đề của tôi cũng không lớn. Chủ yếu là về phương diện chi tiết. Ví dụ như kịch bản, diễn viên, đạo diễn và về số vốn đầu tư.
- Ừ, những cái này đúng là trước khi hợp tác phải xác định rõ. Tuy nhiên ta có thể nói là công ty của ta cũng chưa từng làm điện ảnh. Vì thế ta chỉ tham gia đầu tư, còn những chuyện khác thì không can dự vào, ha ha.
Hoắc Anh Đông nói.
Tất cả mọi người đều gật đầu, tập đoàn Hoắc thị không tham gia vào thị trường điện ảnh là chuyện bọn họ đều biết, vì thế cũng không nói gì.
Cuối cùng, thông qua bàn bạc cũng đã xác định được. Công ty giải trí Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa cũng không có nhiều ngôi sao, hắn cũng chỉ chiếm phần lợi nhuận ít hơn trong tổng số lợi nhuận, nhưng về đầu tư tài chính thì vẫn bình đẳng. Thiệu Dật Phu và Hoắc Anh Đông cũng vậy. Phần lợi nhuận lớn nhất sẽ chia đều cho Hướng Hoa Cường và Trứu Văn Hoài. Vì là chiếm phần lợi nhuận lớn nhất nhưng bọn họ sẽ phải chuẩn bị kịch bản, diễn viên cũng như các thiết bị cần thiết.
- Ừ, những chuyện khác không có vấn đề gì sao?
Lục Thiếu Hoa hỏi lại lần cuối.
Mọi người lắc đầu, tỏ vẻ không có vấn đề gì.
- Tốt lắm, vậy theo những gì vừa bàn bạc. Đầu tiên tìm mấy biên kịch nổi tiếng để lấy kịch bản của họ. Những thứ khác chúng ta sẽ thương lượng lại.
Nếu tất cả mọi người không có vấn đề gì, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn nói mấy lời vô vị, kết thúc luôn cuộc họp.
- Tốt!
Trứu Văn Hoài tươi cười, giống như đang gặp chuyện gì đó vui vẻ. Nói xong y liền dẫn đầu đứng lên
- Nếu đã như vậy, chúng ta cùng về để chuẩn bị.
Cuộc họp hợp tác lần này coi như đã xong, mọi người lần lượt cáo từ. Thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Thiếu Hoa và Hoắc Anh Đông.
Thấy mọi người đã đi hết, Hoắc Anh Đông quay sang Lục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười, nói.
- Giờ mọi người đi hết rồi. Có phải định chỉ dạy ta điều gì không?
Lục Thiếu Hoa cười khổ lắc đầu,
- Ông Hoắc, ông cũng đừng giễu cợt cháu chứ. Cháu cần ông chỉ dạy nhiều mà.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cũng không đợi Hoắc Anh Đông nói gì thêm, nghiêm sắc mặt
- Ông Hoắc. Hôm nay cháu đến đây có chuyện muốn thương lượng với ông.
Thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn, Hoắc Anh Đông cũng thôi không cười nữa
- Cháu nói đi, có chuyện gì nào?