Lục Gia Diệu cảm thấy, thằng nhóc Lục Thiếu Hoa này càng ngày càng làm ông có cảm giác hắn vừa thần bí vừa già dặn. Mặc kệ, cho dù như thế, Lục Thiếu Hoa vẫn là con của ông. Ông cũng tin tưởng đứa con năm nay mới mười mấy tuổi đầu này. Hiện giờ dù sao Lục Thiếu Hoa cũng đã sắp xếp cho anh chị hắn xong rồi, Lục Gia Diệu cũng không còn lo lắng gì nữa.
Mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện không ngừng, vậy mà đã gần tối rồi, mọi người ăn bữa tối qua loa rồi đi ngủ hết. Lục Thiếu Hoa biết hôm sau cha mẹ phải đi về nên cũng cho mấy người Lý Thượng Khuê đi nghỉ sớm cho khỏe để mai họ còn phải đưa bọn người Lục Gia Diệu trở về. Nên biết rằng từ Thâm Quyến về nhà cũng phải mất mấy giờ chạy xe, mà mấy người Lý Thượng Khuê đưa họ về xong còn quay lại Thâm Quyến, phải mất thời gian gấp đôi, không nghỉ ngơi cho tốt chỉ sợ không có tinh thần chạy xe mười mấy giờ thôi.
Lúc mặt trời bắt đầu chiếu ánh sáng muôn dặm xuyên thủng màn đêm u ám chào đón một ngày mới, Lục Thiếu Hoa tự nhiên thức giấc, sau khi rửa mặt bèn đi xuống lầu một. Vốn tưởng rằng hắn đã xuống sớm lắm rồi, không ngờ nhìn thấy mấy người Lục Gia Diệu cũng thức dậy từ sớm, đang mang đồ đạc chất lên xe, chuẩn bị ra đi rồi. Nếu Lục Thiếu Hoa xuống chậm chút nữa, không chừng họ đã lên đường rồi.
- Cha, mẹ, sao hai người lại sớm như vậy?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Thời gian hả? Thành thói quen từ lâu rồi. Sao con không ngủ nữa đi.
Trần Lệ lên tiếng, hỏi đầy yêu thương.
- Dạ, cha mẹ không phải quay về sao? Con dậy sớm một chút tiễn hai người mà.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười nói.
Trần Lệ không nói thêm nữa, ôm Lục Thiếu Hoa vào lòng, tràn đầy yêu thương xoa đầu Lục Thiếu Hoa.
- Được rồi, con cũng đã dậy rồi. Chúng ta chuẩn bị đi rồi, vốn cũng muốn để con ngủ thêm một chút.
Lục Gia Diệu đã chuẩn bị lên xe, thấy cảnh đó, khoát tay nói.
- Ừ, Tiểu Hoa ngoan. Mẹ phải đi về, con rảnh cũng phải về nhà nhiều nhiều.
Nghe tiếng Lục Gia Diệu thúc giục, Trần Lệ cảm thấy không nỡ buông Lục Thiếu Hoa ra, nói.
- Dạ.
Lục Thiếu Hoa ngoan ngoãn đáp.
Trần Lệ, Lục Gia Diệu cùng Lục Thiếu Bằng và Lục Hiểu Nhàn lần lượt lên xe. Lục Thiếu Hoa hơi ngẩn người vẫy tay tạm biệt, nhìn ô tô đang dần dần ra khỏi trang viên biệt thự, đầy vẻ lưu luyến nhớ nhung. Trong thâm tâm tuy Lục Thiếu Hoa đã gần bốn mươi tuổi, nhưng gia đình mãi mãi là bến cảng tránh gió bão, người nhà mãi mãi là quan hệ huyết thống, người ta nói “một giọt máu đào hơn ao nước lã’ mà. Sự chia ly giữa những người thân luôn mang theo nỗi đau lòng. Khoảnh khắc này, thậm chí Lục Thiếu Hoa còn có ý nghĩ là buông bỏ tất cả để quay về bên cha mẹ, làm một đứa con bình thường. Nhưng Lục Thiếu Hoa có thể sao? Hắn có thể làm được sao?
Nếu ông trời cho Lục Thiếu Hoa cơ hội tái sinh một lần, chắc chắn hắn không thể qua hết kiếp này một cách bình thường. Kiếp trước chỉ có ảo tưởng mà mong ước không thể nào thực hiện, kiếp này phải mang hết sức ra thực hiện, vả lại còn phải đứng được trên đỉnh thế giới.
Lắc lắc đầu, hắn cố gắng không nghĩ đến chuyện này nữa, một mình trở lên lầu hai. Trong phòng sách, hắn bắt đầu cầm bút vẽ lên tờ giấy trắng, nếu có người đứng bên cạnh chắc chắn sẽ la lên kinh sợ, vì Lục Thiếu Hoa vẽ lên tờ giấy đó không phải là cái gì khác, mà chính là phác họa một chiếc ô tô.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa vẽ ô tô. Tuy bức tranh của hắn không đẹp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn vẽ ra được mô hình của một chiếc ô tô. Đây là ưu thế tuyệt đối của Lục Thiếu Hoa, có được trí nhớ đi trước một thế kỷ. Đã thấy qua ngàn vạn loại ô tô, dựa theo trí nhớ, phác họa ra vài hình dạng ô tô rồi để các kỹ sư thiết kế chuyên nghiệp dựa theo bản vẽ thiết kế ra hình dạng chiếc xe cũng không phải là việc khó.
Hiện giờ đang là thời kỳ sơ khai, thiết kế của mọi người còn chưa đạt đến trình độ cao của thế kỷ sau. Lục Thiếu Hoa có lý do để tin tưởng nếu hắn mang hình dáng xe của thế kỷ sau mang đến thời đại này, sẽ nhận được sự hoan nghênh tuyệt đối chưa từng có.
Ở kiếp trước, Lục Thiếu Hoa thích nhất là xe BMW và Mercedes-Benz. Chính vì thế, các bức tranh ô tô của Lục Thiếu Hoa đều bắt chước BMW và Mercedes-Benz. Suốt một buổi sáng, Lục Thiếu Hoa mới vẽ xong hình dạng một chiếc Mercedes-Benz bốn chỗ và một chiếc xe BMW, vẽ xong nét cuối cùng của chiếc xe BMW, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ mới biết là đã mười hai giờ rưỡi trưa rồi.
Lý Thượng Khuê và Trương Khánh Vân đưa bốn người nhà hắn về nhà. Lục Thiếu Hoa vì đề phòng những chuyện ngoài ý muốn nên cũng không muốn ra khỏi nhà, tiện thể gọi điện thoại cho Ông Văn Đức kêu hắn mang cơm từ nhà hàng đến. Không thể không nói, hiệu suất làm việc của Ông Văn Đức rất cao, chưa đến hai mươi phút, chiếc BMW của anh ta đã đến biệt thự.
Mang cơm đến phòng sách của Lục Thiếu Hoa, Ông Văn Đức nhìn thấy hình vẽ ô tô nên hỏi:
- Hoa, không tệ nha, vẽ được hình dáng như vậy. Trước giờ anh không biết là em sẽ vẽ tranh.
- Ha ha… Em là ai chứ? Thiên tài đó nha.
Dáng vẻ của Lục Thiếu Hoa thật xấu xa. Hắn hỏi sang chuyện khác:
- Cảm thấy thế nào, chiếc ô tô này đẹp chứ?
- Đẹp.
Ông Văn Đức gật đầu, nhưng vẻ mặt có phần ảm đạm.
- Có đẹp thì cũng là bức tranh thôi, đâu phải thật đâu.
- Ha ha…
Lục Thiếu Hoa cười ha hả nói:
- Hiện giờ không phải là thật, nhưng không bao lâu nữa thì phải rồi.
- Hả?
Mặt Ông Văn Đức tràn đầy nghi ngờ.
Ông Văn Đức tuy biết Lục Thiếu Hoa có mua một mảnh đất lớn ở Bảo An để xây dựng nhà xưởng, nhưng anh ta cũng không biết nhà xưởng gì, dùng để sản xuất cái gì nữa.
Lục Thiếu Hoa không nhận ra vẻ mặt hoài nghi trước nay chưa từng có của Ông Văn Đức, hỏi:
- Anh xem kỹ một chút, nếu theo mô hình này sản xuất ra ô tô, liệu người ta có hoan nghênh không. Mà này, anh đi điều tra nhu cầu của người tiêu dùng, phải đúng trọng tâm.
Ông Văn Đức gần như không thể suy nghĩ gì được, trả lời ngay:
- Nếu thực sự sản xuất ra ô tô như vậy, tôi không dám cam đoan ai ai cũng thích, nhưng tôi dám cam đoan đại đa số sẽ hoan nghênh. Vì vẻ ngoài sang trọng sẽ làm cho người ta cảm thấy rất có giá trị. Ừ, bình thường kẻ có tiền không chỉ thích thỏa mãn hư vinh của chính mình thôi đâu.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, hoàn toàn đồng ý với cách nói của Ông Văn Đức. Cũng như anh ta nói, bình thường kẻ có tiền đều thích thỏa mãn thói ưa chuộng hư vinh của mình, khoe khoang hơn, đặc biệt là con cháu nhà giàu lại càng khoe khoang hơn nữa. Đem thiết kế mô hình xe của Lục Thiếu Hoa ra, chắc chắn cho người ta có được cảm giác xa hoa.
- Vậy là tốt rồi!
Lục Thiếu Hoa cười nói:
- Nói thật cho anh biết, căn cứ nhà xưởng bên Bảo An đã sản xuất ra động cơ ô tô. Không bao lâu nữa ô tô thật của hai bức tranh trong tay em sẽ được sản xuất.
- Thật sao?
Hai mắt của Ông Văn Đức mở to, không tin vào tai mình, nhưng khi thấy Lục Thiếu Hoa gật đầu, hắn tin ngay, thay đổi nét mặt nét mặt nịnh nọt nói:
- Tiểu Hoa, anh dù sao cũng là anh của em, lúc sản xuất xong có thể cho anh một chiếc không? Ừ, anh chỉ cần một chiếc là được rồi.
- Cút đi!
Lục Thiếu Hoa không khách khí quát. Chỉ cần một chiếc? Lục Thiếu Hoa bụng đầy lửa. Đã gặp nhiều người không biết xấu hổ, như chưa thấy ai không biết xấu hổ như Ông Văn Đức. Muốn đến lúc đó đưa cho anh ta một chiếc cũng không sao, nhưng anh ta lại nhấn mạnh chỉ cần một chiếc. Điều này ám chỉ là anh ta không chỉ cần một chiếc mà thôi.
- Đừng, đừng, đừng.
Ông Văn Đức vội vàng xua tay, biến sắc, đổi thành vẻ mặt khóc lóc nói.
- Em thấy rồi đấy, đến giờ anh vẫn còn chạy chiếc BMW mà em tặng anh lúc trước, nó đã cũ lắm rồi.
Lục Thiếu Hoa nhìn hắn bằng nửa con mắt, nhìn Ông Văn Đức không nói gì. Quả thật anh ta rất xảo trá, mà xảo trá không chỉ một hai lần rồi thôi. Đặc biệt nhớ đến lúc vào biệt thự ở, ngay cả đồ dùng và giường trong phòng anh ta đều do Lục Thiếu Hoa trả tiền. Anh ta còn hùng hồn lớn tiếng nói anh ta đang khó khăn, Lục Thiếu Hoa trả tiền trước, khi nào có tiền sẽ trả lại. Nhưng Lục Thiếu Hoa có thể đòi tiền anh ta sao? Câu trả lời dĩ nhiên là không. Nghĩ đến đây, Lục Thiếu Hoa lại nổi giận muốn đánh người nói:
- Muốn xe cũng được, đưa tiền đi, giá xuất xưởng đó.
- Không thể nào đâu. Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là hai anh em, em còn so đo món tiền nhỏ đó với anh?
Ông Văn Đức làm ra vẻ giận dỗi.
- Ừ, vậy tính giá bán lẻ đi.
Lục Thiếu Hoa cũng không thèm để ý đến vẻ mặt của Ông Văn Đức, nói thẳng.
- Đừng mà! Ôi chao! Anh nói em sao nhỏ mọn quá vậy.
Ông Văn Đức vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa. Thấy mặt hắn càng lúc càng đen, anh ta bèn tươi cười nói:
- Giỡn thôi mà, giỡn thôi mà, giá xuất xưởng thì giá xuất xưởng.
Ngoài miệng nói đến giá xuất xưởng, nhưng trong lòng Ông Văn Đức lại không nghĩ như vậy, âm thầm nói thêm một câu: “Ha ha…, đợi xe đến tay rồi, không trả tiền cũng lấy, cậu cũng đâu có cách nào.” Ông Văn Đức biết rõ Lục Thiếu Hoa, chỉ cần xe đến tay, sẽ lảng đi mà không trả tiền, Lục Thiếu Hoa cũng hết cách với anh ta.
Ông Văn Đức hiểu Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa cũng hiểu rõ anh ta như vậy. Hắn biết khi giao xe tới tay Ông Văn Đức, thì chuyện lấy tiền của anh ta là không thể. Tuy Lục Thiếu Hoa không quan tâm đến tiền một chiếc xe, nhưng hắn không chịu nổi cái bộ dáng đáng thương kia nên mới cố ý làm khó dễ anh ta.
Lục Thiếu Hoa cũng không giằng co với Ông Văn Đức thêm nữa, sau khi nói xong liền xua anh ta đi, ăn vội bữa cơm xong lại tiếp tục làm việc. Vì buổi sáng đã vẽ hình hai loại xe, tạm thời không cần nữa, nên kế hoạch làm việc tiếp theo là thiết kế logo. Nên biết rằng, cho dù là sản phẩm gì, logo rất quan trọng, đặc biệt là ô tô. Rất nhiều người chỉ cần nhìn thấy logo đã biết xe đó là của công ty nào sản xuất. Điều này đối với danh tiếng của công ty có ảnh hưởng rất lớn.
Sản phẩm mà Lục Thiếu Hoa sản xuất cũng đã có tính ổn định, toàn bộ đều là thương hiệu Phượng Hoàng. Nếu đã lấy thương hiệu là Phượng Hoàng thì logo của ô tô hoàn toàn có thể lấy hình vẽ phượng hoàng làm nhãn hiệu. Như vậy vừa có thể cho người ta vừa nhìn thấy logo đã biết đây là sản phẩm của tập đoàn Phượng Hoàng, lại có thể quảng cáo gián tiếp cho tập đoàn Phượng Hoàng rồi.
Đã có ý tưởng, Lục Thiếu Hoa bắt đầu vẽ logo. Bức tranh bên ngoài là một hình trứng, bên trong là một con phượng hoàng đầu hướng lên trên, mỏ nhọn vươn ra ngoài, hai cánh hai bên sườn, cái đuôi thật dài hướng về phía dưới, làm người ta có cảm giác rất sống động.
Sau khi vẽ xong logo, Lục Thiếu Hoa không khỏi thở phào một tiếng. Nhìn thấy việc nhỏ thế thôi, nhưng vì Lục Thiếu Hoa quá tập trung, làm hao tổn một luợng lớn tế bào não, khiến hắn có cảm giác choáng váng.
Day day đầu cho mình tỉnh táo một chút, thấy công việc đã xong, rảnh rỗi không có việc gì làm, thấy đã lâu không gọi điện thoại cho Trần Quốc Bang, hắn bèn gọi điện cho anh ta.
Nhưng ai ngờ, điện thoại vừa thông đã mang đến cho Lục Thiếu Hoa một tin tức khiến hắn phấn chấn.