Máy móc khai thác dầu mỏ cùng với tàu vận chuyển lần này đều do căn cứ bí mật nghiên cứu, mà tuyến đường vận chuyển thì Lục Thiếu Hoa đã sớm xin được phép vận chuyển thông qua công ty vận chuyển thuyền Phượng Hoàng, cũng có thể nói là chỉ cần dầu thô được khai thác, tàu vận chuyển chế tạo xong thì dầu thô có thể chuyển tới bến cảng gần căn cứ nhất thông qua đường biển, sau đó mới dùng máy bay vận chuyển loại lớn chuyển về căn cứ.
Không còn cách nào, Lục Thiếu Hoa chỉ còn cách dùng cách này để vận chuyển, đoạn giữa phải chuyển qua mấy khâu. Nếu căn cứ được xây dựng ở gần bờ biển, Lục Thiếu Hoa chỉ cần xây một bến cảng là có thể trực tiếp chuyển hàng từ tàu lên căn cứ, nhưng tiếc là căn cứ không phải xây ở bờ biển, chỉ đành dùng cách này để vận chuyển thôi.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Lục Thiếu Hoa phải chuyển bốn mươi tỷ đô la qua căn cứ, ngoại trừ sản xuất thêm nhiều máy bay chiến đấu để bảo vệ căn cứ ra thì còn một việc nữa là sản xuất máy bay vận chuyển loại lớn. Sau này có thể dùng để chuyển dầu mỏ đồng thời cũng có thể gia tăng tốc độ vận chuyển nhân viên của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm.
Nhưng đây không phải là điều đáng để Lục Thiếu Hoa quan tâm, căn cứ đã có mấy người Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vỹ, chỉ cần vận chuyển dầu mỏ đến thì họ sẽ tự có cách chuyển đến căn cứ bên này.
Hít thở sâu mấy lần, Lục Thiếu Hoa dừng một lát, sắp xếp lại ngôn từ rồi hỏi
- Diện tích tổng thể của của căn cứ chúng ta là bao nhiêu?
- Ừm
Lý Chí Kiệt nhíu mày, có chút không hiểu, không hiểu tại sao Lục Thiếu Hoa lại hỏi câu này trong lúc này, nhưng y vẫn thành thật trả lời
- Lúc đó tôi vẫn chưa biết đoàn lính đánh thuê phải xây lớn thế nào cho nên lúc mới đến đây, tôi liền mua một mảnh đất lớn của chính phủ địa phương, vì vậy lấy căn cứ làm điểm trung tâm thì những gì nằm trong khoảng cách trong vòng một km đều thuộc sở hữu của chúng ta.
- Vậy thì tốt
Lục Thiếu Hoa gật đầu nói
Thật ra Lục Thiếu Hoa đã hỏi câu dư thừa, Thống đốc địa phương hiên giờ là người của hắn, mảnh đất lớn thế nào cũng không phải là vấn đề của hắn, nên chuyện này cũng không có gì, chỉ là Lục Thiếu Hoa không suy nghĩ kĩ tới vấn đề này nên mới đột nhiên hỏi câu này, còn về việc tại sao lại nhắc tới vấn đề này thì đương nhiên là phải cần tới.
Ánh mắt hắn hướng về phía Tiền Khiêm, dừng một lúc rồi nói
- Dầu thô được chuyển tới đều cất giữ ở căn cứ bên này cho nên phải xây một kho hàng lớn mới được.
Ý của Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng, việc xây kho hàng lớn sẽ do Tiền Khiêm đảm nhận.
- Không vấn đề gì, tôi sẽ cho người thiết kế, lúc nào cũng có thể khởi công.
Tiền Khiêm nói
Thứ mà căn cứ không hề thiếu là gì? Đó chính là nhân tài, rất nhiều nhân tài, nên cần gì trong căn cứ đều có. Những thứ cơ bản trong mỗi lĩnh vực đều có đủ nên muốn thiết kế một kho hàng thì dễ dàng đến nỗi không gì có thể dễ dàng hơn.
- Ừ, trừ kho hàng ra, quy trình gia công dầu thô cũng phải được hoàn thành ở đây.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa dừng một lúc rồi nói thêm
- Mấy chuyện này tôi cũng không hiểu rõ lắm, chắc phải nhờ tới chuyên gia thôi, sau đó chuyên gia sẽ quy hoạch xây dựng.
Lục Thiếu Hoa nói xong, thở phào một cái rồi nói
- Nhưng chuyện này cũng đừng lo lắng quá, đợi đến khi khai thác dầu thô xong chuyển qua đây rồi từ từ xây cũng được, điều quan trọng trước mắt vẫn là vấn đề kho hàng, phải nhanh chóng giải quyết.
- Được rồi
Tiền Khiêm trả lời một cách kiên quyết, y liền đứng lên vỗ ngực đảm bảo.
Được Tiền Khiêm đảm bảo, Lục Thiếu Hoa cũng không tiếp tục bàn về chủ đề này nữa, hắn quay đầu qua nói với Trần Quốc Bang
- Anh Hai, chuyện liên hệ với người bên Liên Xô chắc phải nhờ tới anh rồi, khai thác dầu mỏ và vận chuyển dầu thô đều là những chuyện tối quan trọng, những mối quan hệ nào cần khơi thông trước thì cứ khơi thông, nếu không tới lúc đó có người cản tay cản chân thì cũng không phải là cách hay.
- Điều này cậu cứ yên tâm tuyệt đối, tuy là thế lực mà chúng ta đang bồi dưỡng có thể thoát khỏi sự khống chế của chúng ta nhưng họ sẽ không dám manh động đâu, chuyện này không có gì phải lo lắng cả.
Trần Quốc Bang tự tin nói, dường như tất cả đều nằm trong tay mình, nhưng thực tế lại không như vậy. Trần Quốc Bang từ một trận chiến nhỏ không nắm chắc phần thắng mà bây giờ lại dám khẳng định chắc chắn như vậy, có thể nói là y có lòng tin tuyệt đối về việc này, nhưng trong lòng y vẫn còn một nghi vấn về những việc thuộc loại khó nuốt như thế
- Tiểu Hoa, tôi hỏi cậu một câu, cậu dự định sẽ khai thác các mỏ dầu cùng một lúc hay là khai thác từng mỏ dầu một?
Mỏ dầu ở Liên Xô có tổng cộng là bốn cái, một cái có trữ lượng rất lớn, một cái vừa, còn hai còn lại thì thuộc loại nhỏ, mà trong lòng Trần Quốc Bang lại muốn khai thác từng cái một, khai thác mỏ dầu nhỏ trước, mỏ dầu lớn khai thác sau cùng, cũng là để bảo đảm đường thoát thân.
Lục Thiếu Hoa không hề hiểu ý của Trần Quốc Bang, hắn lắc đầu nói
- Bốn mỏ dầu khai thác cùng lúc. Anh Hai à, có lẽ anh không biết, dựa vào tình hình trước mắt thì cục diện ở Nga khoảng chừng mấy năm nữa sẽ ổn định trở lại, nếu không khai thác cùng lúc thì chúng ta sẽ không đủ thời gian nữa đâu.
Lục Thiếu Hoa nói hết những suy nghĩ trong đầu về cục diện bây giờ, cũng không còn cách nào khác, hắn không thể nói trực tiếp với Trần Quốc Bang rằng trong ký ức của hắn biết được cục diện ở Nga sẽ ổn định trở lại trong mấy năm gần đây.
- Ừ.
Trần Quốc Bang rất tin tưởng vào lời nói của Lục Thiếu Hoa, hắn nói sẽ ổn định trong mấy năm nữa thì sẽ là ổn định trong mấy năm nữa, những lời Lục Thiếu Hoa nói không sai bao giờ.
- Không sao cả, khai thác cùng một lúc thì áp lực sẽ lớn một chút, chỉ cần phối hợp tốt thì sẽ không có vấn đề gì.
Không vấn đề gì, Lục Thiếu Hoa sớm đã nghĩ rồi, trong lúc hoạch định kế hoạch, đúng là không vấn đề gì nên Lục Thiếu Hoa mới quyết định khai thác cùng lúc.
- Ừ, khai thác cùng lúc vẫn tốt hơn, chỉ cần bên đó chuẩn bị đầy đủ.
Không có vấn đề chính là đáp án cuối cùng của Lục Thiếu Hoa.
- Được rồi, tối nay tôi sẽ điện qua bên đó bảo họ chuẩn bị trước.
Trần Quốc Bang nói
Trần Quốc Bang đã nói vậy thì Lục Thiếu Hoa cũng yên tâm hơn, trước khi khai thác dầu mỏ cần chuẩn bị những gì, hắn tin là không cần nói ra thì Trần Quốc Bang cũng đã biết phải làm thế nào nên Lục Thiếu Hoa cũng không muốn nói nhiều nữa.
- Được rồi, chuyện bên Liên Xô tạm thời cứ sắp xếp vậy đi
Lục Thiếu Hoa nói xong lại nghĩ, suy nghĩ xem còn nói thiếu những gì không. Sau khi suy nghĩ và chắc rằng không còn sót gì nữa, Lục Thiếu Hoa mới nói tiếp
- Trước khi tôi nói ra chuyện này, tôi xin hỏi các anh một chút, dầu mỏ ở đâu là có nhiều nhất.
- Ha ha
Lý Chí Kiệt cười ha hả, y cười Lục Thiếu Hoa đã hỏi ra một câu hơi ngốc, vì tập sách kế hoạch của Lục Thiếu Hoa có nhắc tới những chiến lược với khu Trung Đông, hơn nữa những người thông minh một chút cũng hiểu được, nơi có nhiều dầu mỏ nhất chính là ở Trung Đông, huống hồ mấy người Lý Chí Kiệt đều là những bộ đội đặc chủng, đương nhiên sẽ biết câu trả lời.
Lục Thiếu Hoa bực bội liếc Lý Chí Kiệt một cái, một bầu không khí vốn rất nghiêm trang giờ đã bị tiếng cười của Lý Chí Kiệt đột nhiên làm cho xáo trộn hoàn toàn, nhưng trong thâm tâm của Lục Thiếu Hoa cũng rất cảm kích Lý Chí Kiệt vì hắn cũng không thích không khí căng thẳng lúc nãy, hắn cảm thấy thảo luận vấn đề một cách thoải mái lại hợp với tính cách của hắn hơn.
Không thể không nói, Lý Chí Kiệt lúc này rất sợ Lục Thiếu Hoa, đặc biệt là từ sau khi Lục Thiếu Hoa tự tay giết chết ba người thì y đã có chút sợ Lục Thiếu Hoa rồi, nếu là trước đây, khuôn mặt của Lục Thiếu Hoa lúc nào cũng lộ ra nét cười, khiến người ta cảm thấy rất gần gũi thì y đã cười ha hả cho qua rồi. Nhưng khi nhìn thấy Lục Thiếu Hoa giết người mà nét mặt vẫn tỏ ra bình thường thì trong thâm tâm của y đã cảm giác được sự khiếp sợ.
- Ha ha! Em thật là ngốc khi hỏi câu này.
Lục Thiếu Hoa điều chỉnh không khí một chút, tiếp đó mới nói
- Không sai, nơi có nhiều dầu mỏ nhất chính là khu vực Trung Đông.
Dừng một lát rồi nói tiếp
- Khu Trung Đông thực sự có rất nhiều dầu mỏ, những người tìm kiếm cũng sẽ nhiều, nên ở đây náo loạn không ngừng dường như mỗi ngày đều đang chiến tranh, mà chúng ta muốn khống chế càng nhiều dầu mỏ thì họ sẽ càng loạn, đối với chúng ta mà nói sẽ rất có lợi.
Có lợi gì, không cần Lục Thiếu Hoa nói thì những người có mặt ở đây đều biết, vì trong tập kế hoạch chiến lược của Lục Thiếu Hoa có ghi rõ ràng là phải bán súng ống ra để đổi lấy tiền hoặc mỏ dầu.
- Tôi hỏi một câu
Lời của Lục Thiếu Hoa vừa dứt, Tiền Khiêm liền nói
- Tuy chiến tranh ở khu vực Trung Đông vẫn không ngừng xảy ra nhưng họ hình như cũng có nhà cung cấp súng ống riêng, nếu chúng ta đi cạnh tranh với người ta, đừng nói là lọt vào đường dây đó, người ta có cần súng ống của chúng ta không cũng là một vấn đề.
- Ừ, anh Tiền nói đúng chỗ mấu chốt của vấn đề rồi, đây mới là vấn đề chúng ta cần phải giải quyết.
Dừng một lúc, Lục Thiếu Hoa nói tiếp
- Có hai vấn đề, đường dây và bán ra.
Sau đó, không đợi mọi người kịp nói lời nào, Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục giải thích
- Trước tiên phải bán ra được, người ta dựa vào cái gì mà từ chối súng ống của chúng ta? Súng ống của chúng ta mạnh hơn người khác, chỉ cần người ta có tiền hoặc có mỏ dầu thì cho dù là hỏa tiễn, chúng ta cũng có thể chế ra, ưu thế chính là ở đây, nên vấn đề bán không được là không thể tồn tại.
Lục Thiếu Hoa là một thương nhân giỏi, hắn sẽ sử dụng ưu thế của mình để cạnh tranh với người khác, nên về mặt bán không được thì thật sự không thể có, vì căn cứ bí mật thật sự có thể chế ra những vũ khí có ưu thế hơn người khác.
- Còn về vấn đề đường dây buôn bán, tôi cũng cảm thấy không thể xảy ra.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa dừng một lát rồi nói tiếp
- Chỉ cần có tình báo, chỉ cần điều tra ra những tổ chức cần súng ống. Chúng ta sẽ tìm họ và lấy súng ống của chúng ta ra, tôi tin là họ sẽ chấp nhận giao dịch với chúng ta thôi.
Làm giao dịch, không thể tự nhiên mà hình thành đường dây buôn bán được, vẫn là phải dựa vào năng lực con người, Lục Thiếu Hoa tin mấy người Tạ Kiên Vỹ có khả năng để làm tốt việc này.
Tiền Khiêm lúng túng gãi đầu, y đột nhiên có chút lạc đề, quên mất bản thân là người trong cuộc nên chưa suy nghĩ kỹ mà hỏi câu này.
- Ha ha.
Lý Chí Kiệt cười ha hả, sau đó nói
- Anh Tiền à, anh cũng có lúc phạm phải sai lầm.
Giễu cợt, đây chính là nụ cười chế giễu, không còn cách nào, Lý Chí Kiệt là một người khá hài hước, mấy ngày trước xảy ra chuyện lớn, y mới nghiêm túc xử lý, bây giờ sự việc cũng đã được giải quyết, y cũng quay lại bản tính trước kia rồi.
Không nói được lời nào, Tiền Khiêm chỉ còn cách lơ đi nụ cười chế giễu của Lý Chí Kiệt, quay đầu lại không nói lời nào.
Trần Quốc Bang thì không như vậy, y cho rằng trong trường hợp này phải nghiêm túc và chăm chú, mà Lý Chí Kiệt vừa nãy đã phá hỏng bầu không khí một lần rồi, bây giờ lại thêm một lần nữa, một người làm anh cả như y làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ.
- Chí Kiệt, cậu nghiêm túc giùm tôi một chút đi.
Trần Quốc Bang quát một tiếng tiếp đó nói với giọng đầy quyền uy
- Nếu cậu còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ điều cậu về bên Thâm Quyến để quản lý căn cứ bên đó.
Chiêu này rất linh nghiệm, Lý Chí Kiệt đột nhiên im bặt, không dám nói lời nào, trên mặt lộ rõ nét sợ hãi, dường như sợ Trần Quốc Bang trong lúc tức giận sẽ điều y về bên Thâm Quyến thật, nét mặt đó phải nói là rất tức cười, rất tức cười, khiến cho những người có mặt đều không nhịn được bật cười ha hả, ngay cả Trần Quốc Bang sau đó cũng không nhịn được mà cười ra thành tiếng.
- Ha ha.