Thương Trường Đại Chiến

Chương 476

Tuổi tác hay thân phận của Lục Thiếu Hoa đều làm cho mọi người giật mình. Mặc Âu phục vào làm cho hắn chín chắn hơn một chút, ánh mắt cũng có vẻ từng trải hơn. Nhưng ai cũng có thể đoán ra tuổi của hắn, nhiều lắm cũng chỉ mười mấy hai tuổi là cùng.

Tập đoàn Phượng Hoàng có bước đột phá được xếp hạng thứ ba mươi bảy, có người đã biết lịch sử phát triển của Tập đoàn Phượng Hoàng rồi, biết là nó được thành lập vào năm 1987 tiền thân chính là tài chính Phượng Hoàng. Sau đó phát triển với quy mô như hiện nay với thời gian chỉ tám năm. Không ai không cảm thấy giật mình.

Thêm nữa, Philip Watts đã nói cho hầu hết mọi người biết Lục Thiếu Hoa chính là chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng cũng chính là người sáng lập ra Tập đoàn Phượng Hoàng. Như vậy thì mọi người không ai không thầm hỏi chính mình, Lục Thiếu Hoa thành lập Tập đoàn Phượng Hoàng lúc mấy tuổi.

May mà mọi người ở đây không phải không từng gặp sóng to gió lớn. Nên đều nhanh chóng bình tĩnh lại. Lục Thiếu Hoa thấy mọi người đã bình tĩnh lại mới nói tiếp:

- Tính từ cuối năm 1987 đến nay Tập đoàn Phượng Hoàng đã thành lập được tám năm, đến nay đã trải qua những năm đầu gian khó. Từ một công ty nhỏ đã thành một tập đoàn lớn xếp thứ ba mươi bảy thế giới. Có được thành tích này, tôi rất cảm ơn tất cả nhân viên của Tập đoàn, tất cả họ chính là những người đã làm cho Tập đoàn Phượng Hoàng được như ngày hôm nay. Đồng thời tôi cũng rất cảm ơn ban tổ chức diễn đàn này, ban tổ chức đã cho tôi cơ hội được đứng ở đây nói phát biểu.


Một tràng pháo tay vang lên gần một phút đồng hồ mới dứt.

Một phút đồng hồ sau, tiếng vỗ tay dừng, Lục Thiếu Hoa cười tươi, hơi gật gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ tràng pháo tay của mọi người, sau đó mới nói tiếp:

- Tám năm trước, tám năm trước tôi với nhiệt huyết đang hừng hực trào dâng đã thành lập Tập đoàn Phượng Hoàng. Nhưng có được thành công như ngày hôm nay, tôi rất tự hào, đồng thời trong lòng thật sự xúc động. Dù sao thành tích này cũng chưa từng ai đạt được, cũng không có người nào tương tự.

- Cảm ơn mọi người!

Đây là lời Lục Thiếu Hoa nói sau cùng. Rồi rời khán đài nhường chỗ cho người chủ trì.


Khi Lục Thiếu Hoa bước từ trên khán đài xuống, bao nhiêu máy ảnh, máy quay phim đều hướng vào hắn.

May mà Lục Thiếu Hoa lúc nãy đã trải qua việc này nên đã quen một chút. Giờ có thể mỉm cười, nhìn về phía các phóng viên vẫy tay, rồi đi đến chỗ của Lưu Minh Chương.

Cho dù tuổi của Lục Thiếu Hoa và danh tiếng không tương đồng. Nhưng các đại biểu và các ông chủ đều rất vui vẻ và dành cho Lục Thiếu Hoa sự quan tâm đặc biệt. Khi Lục Thiếu Hoa đi xuống phía dưới, bọn họ đều chủ động đưa tay ra bắt tay Lục Thiếu Hoa.

Lúc này, Lục Thiếu Hoa cũng tươi cười, ở trên thương trường, thêm nhiều bằng hữu ít đi một kẻ thù là điều tốt. Dù đối phương thật lòng hay giả dối thế nào Lục Thiếu Hoa cũng đều rất lễ phép đưa tay ra cùng bắt tay với mọi người. Nhẹ nhàng giao lưu vài câu, sau đó chuyển hướng sang mục tiêu kế tiếp.

Đi một đoạn mà gần năm phút đồng hồ Lục Thiếu Hoa mới đến được chỗ của mình. Hắn nhớ người cuối cùng hắn bắt tay chính là Tổng giám đốc của Tập đoàn xếp hạng thứ nhất thế giới, cũng giao lưu cùng Lục Thiếu Hoa vài câu, nói nếu có cơ hội thì cùng hợp tác. Lục Thiếu Hoa cũng không phản đối ý kiến của anh ta, cười cười đáp lại rồi đi xuống dưới. Sau khi đến bên cạnh Lưu Minh Chương, nhận ly rượu Lưu Minh Chương đưa cho, nhấp một ngụm rượu vang, không một tiếng động nào.

Hắn, Lục Thiếu Hoa thành công rồi, đúng vậy, hắn thành công, hắn đã làm cho mình trở thành tiêu điểm. Mục đích cũng đã đạt được, hắn tin tưởng mai kia, tên tuổi Lục Thiếu Hoa hắn rồi sẽ nổi tiếng trên toàn thế giới.

Tất nhiên bây giờ bữa tiệc mới bắt đầu. Lục Thiếu Hoa không biết giới truyền thông sẽ đưa tin như thế nào. Phải sau khi chấm dứt mới biết được bọn họ đưa tin như thế nào về Lục Thiếu Hoa và Tập đoàn Phượng Hoàng.

Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng có đoán ra được một chút.

Chủ tịch huyền thoại.

Lục Thiếu Hoa tin tưởng đề mục bài văn này nhất định không thể thiếu. Dù sao những gì hắn đã làm, đã trải qua có thể coi như một huyền thoại.

Trở lại vấn đề chính, sau khi Lục Thiếu Hoa phát biểu xong, tiệc rượu chính thức bắt đầu. Ban tổ chức và các đại biểu đồng loạt nâng ly.

Những người có một chút quen bết không cần nói cũng đều đứng gần nhau, những người không quen biết qua tiệc rượu này cũng trở nên quen biết, cùng nhau tán gẫu.

Lục Thiếu Hoa cũng không ngoại lệ, hắn cũng là đối tượng cho rất nhiều người nịnh bợ. Đặc biệt là công ty xếp hạng gần cuối, không kìm được đi đến cạnh Lục Thiếu Hoa để kết bạn.

Về giao tiếp thì Lục Thiếu Hoa không phải người có tài năng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không hiểu về giao tiếp. Mặt khác, khả năng giao tiếp của hắn không thua kém bất cứ kẻ nào. Dù sao cũng là đối nhân xử thế thôi. Hơn nữa, kiếp trước vẫn còn kiến thức giao tiếp xã hội của thế kỷ hai mươi mốt. Lấy lòng người chưa đạt tới mức cao nhưng cũng rất thành thạo trong giao tiếp.

Lưu Minh Chương hoàn toàn biến thành vai phụ, một người phiên dịch tốt. Lục Thiếu Hoa nghe hiểu được anh ta không dịch, Lục Thiếu Hoa nghe không hiểu anh ta liền ghé vào tai Lục Thiếu Hoa nói vài câu. Hoàn toàn đủ tư cách là người phiên dịch.

Thời gian tiệc rượu diễn ra không phải ngắn, suốt mấy giờ liền. Sau mấy giờ, mọi người mới tản đi. Lục Thiếu Hoa cùng Lưu Minh Chương trở về phòng, dự tính ở Mỹ thêm một ngày.

Trong bữa tiệc rượu, Lục Thiếu Hoa uống không ít, ở đó còn không sao nhưng khi đến phòng mình hắn mới thấy tác dụng của rượu vang, cả người lâng lâng, không lâu sau đã ngủ say.

Lúc tỉnh lại thấy đã tối, Lục Thiếu Hoa ngồi dậy xoa xao hai bên thái dương, sau đó rửa mặt mới gọi mấy người Lý Thượng Khuê xuống ăn cơm.

Ăn xong, Lưu Minh Chương đưa vợ con đi dạo đường phố, còn Lục Thiếu Hoa không làm gì cũng buồn liền dẫn theo mấy người Lý Thượng Khuê đi ra ngoài, chuẩn bị ngắm cảnh đêm của Washington.

Nhưng khi đoàn người của Lục Thiếu Hoa ra khỏi khách sạn không bao lâu, Lý Thượng Khuê cẩn thận đứng lên, đưa hai mắt nhìn xung quanh, có lúc hơi nghiêng đầu, dùng khóe mắt quan sát tình huống phía sau. Đợi khi xác nhận rồi mới đến gần Lục Thiếu Hoa nói nhỏ vào tai:

- Chúng ta bị theo dõi.

- Hả?

Lục Thiếu Hoa sửng sốt, phản ứng tự nhiên dừng lại, muối hỏi cho rõ tình huống.

Nhưng Lý Thượng Khuê không cho Lục Thiếu Hoa cơ hội, mà kéo Lục Thiếu Hoa tiếp tục đi về phía trước, nhẹ giọng nói một câu:

- Cứ đi tiếp, bọn chúng sẽ xuất hiện.

Lục Thiếu Hoa không mở miệng, khẽ gật đầu, theo lời Lý Thượng Khuê nói đi về phía trước. Rồi Lục Thiếu Hoa báo cho mấy người Dương Dương là bị theo dõi để bọn họ cẩn thận một chút.

Mấy người nhóm Dương Dương đều xuất thân là bộ đội đặc chủng, những chuyện như thế trải qua không ít. Tất cả đều khẽ gật đầu, vị trí càng tiến lại gần Lục Thiếu Hoa, tư thế sẵn sàng ứng phó nếu có sự cố đột ngột.

Rất nhanh, Lục Thiếu Hoa để ý hết xung quanh cuối cùng nói vào bên tai Lục Thiếu Hoa kết quả:

- Người theo dõi chúng ta không phải đơn giản. Toàn bộ trên người mang theo vũ khí, số người cũng không ít, phải đến mười hai người.

- Ừ, điều này nếu người ngoài sẽ không biết được.

Lục Thiếu Hoa rất bình tĩnh, khẽ gật đầu, suy nghĩ nhanh, tự hỏi ý đồ của đối phương là gì. Không lâu Lục Thiếu Hoa liền đưa ra kết quả.

- Bắt cóc.

Đúng đây là kết quả cuối cùng của Lục Thiếu Hoa. Hắn cho rằng đối phương muốn bắt cóc mình. Mà bọn hắn đã tham gia diễn đàn các tập đoàn lớn nhất thế giới, bị theo dõi, kẻ thù hẳn là tới bắt cóc hắn để đòi tiền chuộc.

- Có biện pháp nào để xử lý bọn họ không, để sau được an toàn rút lui.

Lục Thiếu Hoa nhỏ giọng hỏi.

Cách nghĩ của Lục Thiếu Hoa rất đơn giản, nếu người ta đều chăm chú theo dõi hắn, muốn rời đi mà thần không biết quỷ không hay thì không có khả năng, không thể yên lặng rời đi. Như vậy chỉ có biện pháp duy nhất là xử lý người theo dõi này đi, sau đó mới rời đi.

Lúc nào thì an toàn của con người cũng là quan trọng nhất. Lục Thiếu Hoa lúc này không nghĩ đối phó với người theo dõi như thế nào, cũng không nghĩ sau lưng họ là ai, hắn duy nhất nghĩ là có thể an toàn rời khỏi đây, sau khi an toàn thì điều tra.

- Rất khó.

Lý Thượng Khuê lắc đầu, rồi nhỏ giọng giải thích.

- Đối phương dẫn theo nhiều người, đối phó rất khó.

Đến Mỹ, mấy người Lý Thượng Khuê không được phép dùng súng, trên người cũng không mang theo súng, đối thủ và mười hai người trên đều mang theo súng. Nên đối đầu thì phần thắng không cao. Đó cũng chính là lý do khiến Lý Thượng Khuê nói khó. Nếu hiện tại cấp cho mấy người Lý Thượng Khuê một khẩu súng, thì Lý Thượng Khuê chắc chắn sẽ nói không có vấn đề gì.

Có thể sự thật luôn tàn khốc, mấy người Lý Thượng Khuê cố tình không mang súng, hơn nữa lại phải bảo vệ an toàn của Lục Thiếu Hoa, lại phải chú ý đển kẻ thù thì thật là quá khó khăn.

Không có cách nào, lúc này Lục Thiếu Hoa lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, đồng thời hắn cũng tự trách mình. Nếu bảo Lý Thượng Khuê bọn họ đưa mấy khẩu súng đến đây, mọi thứ đều không cần lo lắng. Nhưng Lục Thiếu Hoa cho rằng đến tham dự diễn đàn như vậy, ở Washington nhiều nhất cũng chỉ hai ngày, nên không cần mang súng để thêm phức tạp, ai ngờ giờ lại sinh chuyện như thế này.

- Không có đường lui sao?

Trong đầu Lục Thiếu Hoa thoáng hiện ra suy nghĩ như vậy. Trên vẻ mặt vừa rồi còn thoải mái giờ ngày càng lo lắng, hơi thấy ớn lạnh, nén giận hỏi Lý Thượng Khuê đang đi bên cạnh:

- Nghĩ cách thoát thân, những việc khác đều không phải lo.

- Hiểu rồi.

Lý Thượng Khuê khẽ gật đầu nói.

- Chúng ta đang trên đường, đối phương chưa ra tay hẳn là đang e dè nhiều người không tiện ra tay. Đợi chúng ta đến chỗ ít người bọn họ nhất định sẽ ra tay.

Lý Thượng Khuê rất nhanh đưa ra kết luận, từ khi ra khỏi khách sạn hơn hai mươi phút bọn họ vẫn đi trên con đường đông đúc. Đối phương không ra tay, thì chắc chắc vì lý do như vậy.

- An toàn là quan trọng nhất, phải nghĩ ra biện pháp thoát thân.

Lục Thiếu Hoa lạnh lùng truyền đạt mệnh lệnh, về việc phải làm như thế nào để thoát thân, Lý Thượng Khuê là chuyên gia, Lục Thiếu Hoa không có ý tưởng gì.
Bình Luận (0)
Comment