Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Hoa đợi đến mười giờ mới mở mắt, khi mở mắt ra nhìn, bây giờ có chút hợp lý, tay có chút cảm giác tê tê, dường như là bị đè ép thời gian lâu, không khỏi nghiêng đầu, một khuôn mặt trắng nõn, không phải Tăng Vũ Linh thì là ai?
Suy nghĩ lại, cảnh tượng hôm qua trong đầu Lục Thiếu Hoa giống như diễn phim, ngay lập tức, cái gì Lục Thiếu Hoa cũng muốn nghĩ ra, cười không ra tiếng, cười đến gian ác dị thường. Đúng vậy, rất gian ác, vì tối qua Lục Thiếu Hoa xử lý Tăng Vũ Linh.
Nhưng sau khi cười xong, Lục Thiếu Hoa lại biến thành cười gượng. Lại có chút thương hại. Lúc tối qua, có lẽ là đọng lại lâu lắm, lại thêm hưng phấn, Lục Thiếu Hoa cũng không quan tâm đến Tăng Vũ Linh, liền hai lần, Tăng Vũ Linh đau đến nỗi phải cắn vai hắn để bớt đau.
Nghiêng đầu qua nhìn thoáng qua bả vai bị cắn, thấy một vết hằn dấu răng rõ rệt. Lục Thiếu Hoa lại cười gượng một tiếng, sau đó nhìn Tăng Vũ Linh, chỉ thấy hai tay cô ôm chặt lấy chính mình, hai chân trắng nõn trong chăn, quấn quanh đùi mình, khiến Lục Thiếu Hoa không thể động đậy. Nhưng mà, khi Lục Thiếu Hoa nhìn thấy cảnh trong chăn, trong lòng lại không kìm nổi rung động, đột nhiên thú tính bùng phát. May mà Lục Thiếu Hoa là người tâm trí cực kỳ vững, có thể khống chế lại, mới không đến nông nỗi không thể kìm chế.
Nhưng ngay lúc Lục Thiếu Hoa đang kìm chế, Tăng Vũ Linh cũng tỉnh dậy, tay ôm càng chặt, tiếp xúc một số chỗ, khiến bản tính thú tính lại tăng lên. Càng đáng sợ là Tăng Vũ Linh còn dùng miệng hôn tới tấp Lục Thiếu Hoa, càng làm cho Lục Thiếu Hoa không chịu nổi.
Không có cách nào, Lục Thiếu Hoa thật muốn đẩy ngã Tăng Vũ Linh một lần, nhưng tối qua điên cuồng làm Lục Thiếu Hoa không thể khống chịu đựng, cắn răng đe dọa Tăng Vũ Linh, và đe dọa nói
- Có tin làm thêm lần nữa không?
- Khanh khách!
Tăng Vũ Linh không ngừng cười khanh khách, vẻ mặt của cô cho Lục Thiếu Hoa biết, cô vừa cố tình chứng minh sự thật, Tăng Vũ Linh thực sự cố ý:
- Quả nhiên Anten Chiyoda nói không sai, ha ha…
- Anten Chiyoda?
Lục Thiếu Hoa hung hăng nhắc đến cái tên này, bây giờ Lục Thiếu Hoa có thể khẳng định một trăm phần trăm, Tăng Vũ Linh biến thành như vậy là do ảnh hưởng của Anten Chiyoda, ngầm thề: “ Hôm nào có cơ hội phải xử lý Anten Chiyoda”
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa là muốn xử lý với Anten Chiyoda, dù sao thân phận Anten Chiyoda hiện nay cũng đã xác nhận, là thân phận “Mợ hai”, là thân phận nhân tình, Lục Thiếu Hoa xử lý vợ cả trước, sau đó sẽ đến lượt “ mợ hai”.
Chỉ có điều trong lòng Lục Thiếu Hoa đang nghĩ, khuôn mặt tự nhiên cũng phản ứng phù hợp với suy nghĩ. Mà cảnh này hiện lên trước mắt Tăng Vũ Linh, với khả năng thông minh của cô, vừa đoán đã biết Lục Thiếu Hoa đang nghĩ cái gì rồi.
- Có phải chuẩn bị làm gì với Anten Chiyoda không?
Tăng Vũ Linh lại nói bằng giọng điệu đầy hấp dẫn tối hôm qua.
Không thể phủ nhận, Lục Thiếu Hoa rất tự nhiên gật gật đầu ra hiệu đúng vậy, nhưng đột nhiên, Lục Thiếu Hoa nhớ tới hắn hiện nay đang ở cùng Tăng Vũ Linh, nhắc tới Anten Chiyoda hình như không đúng lúc, liền lắc lắc đầu, nói như chột dạ
- Không có, tuyệt đối không phải nghĩ như vậy.
- Hừ!
Tăng Vũ Linh lạnh lùng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Lục Thiếu Hoa. Tuy nhiên vẻ mặt cũng thay đổi rất nhanh, ngay lập tức mỉm cười, ghé sát tai Lục Thiếu Hoa nhẹ nhàng nói
- Nếu anh nghĩ muốn làm với cô ấy, nhớ phải xử lý hung hăng, coi như là giúp em xả giận.
“Mồ hôi.”
Trong lòng Lục Thiếu Hoa đang chảy mồ hôi, không biết trả lời Tăng Vũ Linh thế nào chỉ có thể tìm cớ thoát đi.
- Anh đi tắm rửa đã.
Đây là Lục Thiếu Hoa lấy cớ, lấy cớ rất tồi, nhưng cũng không có cách nào, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể lựa chọn cách này để thoát đi.
Tắm thoải mái với nước ấm, Lục Thiếu Hoa lúc này mới cảm thấy hài lòng, ra khỏi phòng tắm với nụ cười mỉm, nhưng lúc đi ra thì nhìn thấy Tăng Vũ Linh cũng đi lên. Lúc này Tăng Vũ Linh cằm theo một cái kéo, còn chăm chú làm việc.
Đúng vậy, cầm kéo để làm việc, làm việc với cái chăn, giữa cái chăn đơn nổi lên cái gì giống một khối hoa mai.
Lập tức Lục Thiếu Hoa liền hiểu rõ, cũng không nói nhiều, chờ Tăng Vũ Linh ‘làm việc’. Xong lại để cô tắm một cái, sau đó mới cẩn thận dìu cô xuống lầu ăn bữa sáng.
Hôm nay vừa hay là chủ nhật, Tăng Vũ Linh cũng không phải lên lớp, hơn nữa việc đi lại của cô cũng rất thuận tiện. Lục Thiếu Hoa lại rảnh việc, không cần đưa cô đi dạo phố, cả buổi sáng ở biệt thự xem TV, hạnh phúc như một gia đình nhỏ.
Nhưng kiểu hạnh phúc này không được bao lâu, đến giữa trưa, một cuộc điện thoại đã làm xáo trộn cuộc sống yên tĩnh của Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh.
Người gọi điện đến không ai khác, chính là Anten Chiyoda. Điện thoại cũng là Lục Thiếu Hoa nghe, khi nghe tiếng Lục Thiếu Hoa, đầu dây bên kia Anten Chiyoda không nói gì
- Bây giờ em qua đấy.
Sau đó liền gác máy.
Tốc độ của Anten Chiyoda cực nhanh, gác máy chưa đến nửa tiếng đã đứng giữa biệt thự của Lục Thiếu Hoa rồi. Ban đầu như là nhìn Lục Thiếu Hoa, trên mặt tràn ngập yêu thương, sau đó mới chuyển sang Tăng Vũ Linh. Vẻ mặt hoàn toàn ngược lại, hơi nghiêm khắc, cô rất bất mãn, không vừa lòng Tăng Vũ Linh đến chỗ Lục Thiếu Hoa nhưng không thông báo với cô.
Tăng Vũ Linh là thân phận vợ cả, cô muốn đến chỗ Lục Thiếu Hoa cũng không cần phải nói với mợ hai, không phục lắm trừng mắt nhìn lại. Nhưng chỉ một lát, cô liền nhụt chí, nguyên nhân không phải cô ấy, Tăng Vũ Linh nhớ tới việc tối qua, trong lòng cảm thấy có chút hư ảo.
Anten Chiyoda luôn luôn tinh quái, ánh mắt cũng vô cùng tốt. Tăng Vũ Linh chột dạ đúng lúc bị cô bắt được, trực giác nói cho cô biết. Chuyện này có quỷ, lại liếc nhìn Tăng Vũ Linh một cái, hai tay của cô đang để ở vị trí nhạy cảm, trong ý thức có một chút phòng bị, Anten Chiyoda liền rõ.
- Ha hả!
Anten Chiyoda không ngừng cười ha hả, sau đó nghiêng đầu để lộ ra vẻ ‘tôi rất khát’ khiến Lục Thiếu Hoa lấy cho cô chút đồ uống. Đợi sau khi Lục Thiếu Hoa rời khỏi, cô mới ngồi xuống tựa bên Tăng Vũ Linh, nằm sấp bên tai Tăng Vũ Linh, nhẹ nhàng hỏi
- Thế nào? Cảm giác đó như thế nào?
- Cái gì với cái gì à?
Tăng Vũ Linh làm sao có thể nghe ra ý gì trong câu của Anten Chiyoda, tuy nhiên việc xấu hổ này, Tăng Vũ Linh làm sao có thể nói ra chứ, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy gì.
- Hừ!
Anten Chiyoda hừ một tiếng, rất là bất mãn nói
- Một mình chị đã lén lút chạy đến đây, hóa ra là chạy đến hiến thân.
- Con nhỏ này, em có phải là muốn bị đánh không?
Tăng Vũ Linh thật sự không kìm nổi, giống như sói mẹ giận giữ, cứ trừng mắt nhìn Anten Chiyoda.
Anten Chiyoda cũng muốn đối diện với cô ấy, nhưng nhớ ra thân phận xấu hổ của mình, cô cũng chỉ có thể tắt, ngồi một bên im lặng không nói gì.
Anten Chiyoda im lặng nhưng Tăng Vũ Linh chưa hết phẫn nộ, trái lại còn nói lại Anten Chiyoda:
- Chị xem ra con nhỏ như em đang muốn tình yêu trai gái, nếu không như vậy, chị để anh Tiểu Hoa đi với em, em tự mình trải nghiệm, chẳng phải sẽ biết cảm giác như thế nào sao?
Lần này, Anten Chiyoda hết chỗ nói rồi, bị Tăng Vũ Linh vạch trần, trong một khoảng thời gian ngắn thật không tìm được lời để trả lời, chỉ có thể làm bộ không nghe thấy.
Thấy vậy, Tăng Vũ Linh còn hài lòng hơn, đắc ý cười nói:
- Còn dám đùa giỡn chị, không đưa ra chút khí thế vợ cả là không được.
Lục Thiếu Hoa đi lấy đồ uống đương nhiên là không biết hai cô giao chiến, lúc đợi hắn đem đồ uống ra, cuộc chiến của hai người đã dừng lại. Lục Thiếu Hoa đến là lúc hai cô hòa bình, ngồi đó cười hi hi ha ha.
Tình cảm của hai người, Lục Thiếu Hoa đương nhiên là biết, đã thân đến mức như chị em, hai người họ hòa bình chung sống là điều Lục Thiếu Hoa mong muốn, cho nên, Lục Thiếu Hoa cũng không nghĩ nhiều.
Tuy nhiên hôm nay Lục Thiếu Hoa lại có quà muốn tặng họ. Lúc hắn đi lấy đồ uống đã để quà vào trong túi. Lục Thiếu Hoa cười bí ẩn, hai tay thò vào túi, sau đó đưa ra trước mặt hai cô.
-Là tặng hai em.
Lục Thiếu Hoa cười cười nói.
- Đây là cái gì?
Tăng Vũ Linh ngẩn người, cái gì sau Lục Thiếu Hoa, mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, một bật lửa hả, là lạ, rốt cuộc là cái gì?
Anten Chiyoda cũng tiếp sau, vẻ mặt nghi ngờ hỏi Lục Thiếu Hoa.
- Di động.
Lục Thiếu Hoa trả lời rất đơn giản, hắn tặng di động, là di động Phượng Hoàng mới ra đời chưa được bao lâu. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda, dường như là rất khó hiểu, Lục Thiếu Hoa đành phải giải thích.
- Điện thoại di động, các em biết điện thoại di động chứ, ừ, chính là điện thoại như cục gạch này, mà loại di động này chính là di động tiên tiến, cũng là điện thoại.
- Ấy!
- Ấy!
Lúc này, hai cô cũng đã hiểu, Anten Chiyoda tinh quái lại muốn lập tức gọi điện một chút.
Nhưng vệ tinh thông tin bây giờ mới lắp chưa được bao lâu, mạng bên dưới cũng chưa thể thông suốt, làm sao có thể gọi được chứ. Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể ngăn Anten Chiyoda, kiên nhẫn giải thích:
- Bây giờ không thể gọi điện, còn chưa vào mạng, chờ vài ngày sau chính thức thông mạng, anh sẽ cho người mang hai thẻ lại đây, sau đó có thể sử dụng rồi.
- Thật không?
Anten Chiyoda có vẻ vui mừng quá mức hỏi.
- Là thật.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu thừa nhận.
- Vậy khi nào sẽ khai thông.
Anten Chiyoda hỏi lại.
- Chắc sẽ nhanh thôi.
Lục Thiếu Hoa cũng không dám xác nhận thời gian, vệ tinh tuy là đã bắn lên, nhưng việc thử và lắp mạng cũng cần rất nhiều thời gian. Lục Thiếu Hoa cũng không thể xác nhận khi nào có thể chuẩn bị cho tốt, cũng chỉ có thể nói như vậy.
- Ấy!
Vậy vừa khai thông anh phải đưa chúng em thẻ, chúng em mới có thể trực tiếp gọi điện.
Cách nghĩ của Anten Chiyoda rất đơn giản, chính là có thể thường xuyên gọi điện với Lục Thiếu Hoa, nói ra nỗi khổ tương tư.
- Được.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, trả lời.