Hạn chế số lượng là chủ ý của Lục Thiếu Hoa, chính là vì ứng phó cơn lốc tài chính Châu Á năm 97, nhưng xem ra tình hình này, đã không thể hạn chế nữa rồi, nếu tiếp tục hạn chế, sợ rằng thị trường bị nuốt hết mất rồi.
Nhưng, lúc này Lục Thiếu Hoa vẫn còn một vấn đề cần giải quyết, đó chính là ngăn cản loại máy tính mới nhất của ba công ty chế tạo máy tính kia tung ra thị trường, nếu không ngăn cản, cho dù có đợi khi loại hình máy tính mới của Phượng Hoàng được sản xuất ra cũng là vô ích, thị trường đã bị chiếm ở mọi mức độ, tập đoàn Phượng Hoàng vẫn bị tổn thất.
- Ài! Thời gian không cho phép.
Lục Thiếu Hoa ai thán một câu.
Tuy nhiên cho dù là như thế, Lục Thiếu Hoa vẫn có một bộ dạng ung dung, nguyên nhân rất đơn giản, Lục Thiếu Hoa có được một chiêu trí mạng, một chiêu có thể làm cho Dell, IBM, Apple ba công ty chế tạo máy tính này bị kéo xuống vũng bùn.
Một giả thiết nho nhỏ, bỗng nhiên trong lúc này, ba công ty đều nhận được đả kích ở mức độ khác nhau, danh tiếng bị hao tổn, như vậy bọn họ còn có thể đẩy loại máy mới ra thị trường nữa không? Câu trả lời vô cùng rõ ràng, bọn họ sẽ không, cũng không dám, vì danh tiếng bị mất, đem sản phẩm ra thị trường cũng không tốt, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ.
Như vậy bọn họ sẽ làm thế nào? Chỉ có một con đường để đi, bọn họ chỉ có thể lùi chậm lại việc cho ra mắt sản phẩm mới, còn về lùi lại bao lâu thì đợi đến khi khôi phục lại danh tiếng, thật không may, Lục Thiếu Hoa đã lệnh cho Phượng Hoàng đẩy nhanh sản xuất máy tính cao hơn một bậc, thời gian không cần quá dài, tầm một tuần đã có thể cho ra thị trường rồi.
Mà muốn khôi phục lại danh dự một doanh nghiệp, một tuần đủ không? Không, Lục Thiếu Hoa không thừa nhận người khác có năng lực để ngăn cơn sóng dữ này, cho bọn họ thời gian một tuần không thể nào đủ, thời gian một tháng còn coi là có thể.
Một tháng? Đợi sau một tháng, tình hình còn gì là nóng bỏng, đến lúc đó bọn họ mới đưa ra máy mới đã muộn rồi, thị trường sớm đã bị máy tính của Phượng Hoàng chiếm lĩnh hết rồi.
Đây là ám chiêu của Lục Thiếu Hoa, theo tin tình báo của Lý Chí Kiệt, cho dù là máy tính Dell, hay là máy tính IBM, hay là máy tính Apple ba công ty đều dự trữ một số hàng lớn, đợi đến khi bọn họ cho cấu hình máy mới ra thị trường, thị trường đã bị máy tính của Phượng Hoàng chiếm lĩnh, lại cộng thêm tàn dư danh dự bị hao tổn vẫn còn, muốn tung ra lượng lớn, về căn bản là không thể, bọn họ chỉ có thể đợi, chờ đợi thời cơ.
Mà đến thời điểm này, cơn lốc tài chính Châu Á cũng tới gần rồi, kinh tế thế giới suy thoái, thị trường thì càng không cần nói, theo nền kinh tế mà suy thoái, lượng cầu của thị trường cũng có hạn, lượng hàng dự trữ lớn như vậy bọn họ chỉ có đẩy vào trong kho hàng, phải đợi đến khi thị trường khôi phục lại mới xuất ra.
Một doanh nghiệp, trữ một lượng hàng lớn, sẽ ảnh hưởng đến vốn lưu động của bọn họ, cái này đã khiến cho họ đủ đau đầu, đả kích như vậy có lẽ với với doanh nghiệp khác là vô cùng trí mạng, nhưng đối với ba công ty chế tạo máy tính của Mỹ mà nói, chút khó khăn này vẫn có thể chịu đựng được, không phải là vấn đề lớn gì.
Đừng quên, Lục Thiếu Hoa có thể có được bao gồm cả cổ phần của Microsoft trong bốn công ty đó, có thể nói một nửa là của công ty, Lục Thiếu Hoa không thể làm cho tất cả bọn họ phải quá thảm, nếu làm cho bọn họ đi xuống hết, cổ phần của Lục Thiếu Hoa cũng sẽ bị mất đi giống như thế, Lục Thiếu Hoa không muốn thấy như vậy.
Cũng là do Lục Thiếu Hoa cũng có cổ phần, hắn mới không sử dụng đến tuyệt chiêu mạnh nhất, cho tất cả bốn công ty cùng đi xuống, nhưng bọn họ liên kết lại đối phó tập đoàn Phượng Hoàng, nói thế nào Lục Thiếu Hoa cũng không thể dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy.
Tuy nhiên, tội chết có thể miễn, mang vạ khó thoát, huống hồ Lục Thiếu Hoa là người thích ăn tươi nuốt sống, hắn lại làm sao chỉ có thể khiến cho ba công ty đó chỉ chất đống chút hàng là xong chuyện?
Không, Lục Thiếu Hoa không thể chỉ dự định như vậy, nếu đối phương đã ức hiếp lên đầu hắn, Lục Thiếu Hoa không nhân cơ hội kiếm chút lợi đâu có được, mà phải kiếm chác được lợi ích, lúc này là một cơ hội ngàn năm có một.
Nếu Lục Thiếu Hoa đem chứng cứ bốn công ty liên kết giở thủ đoạn đê tiện để vùi dập tập đoàn Phượng Hoàng ra ngoài, kết quả có thể dự kiến được, danh tiếng của bốn công ty đều sẽ nhận tổn hại không theo trình tự nào.
Đừng có xem nhẹ sự tổn hại danh tiếng, có lẽ đối với một doanh nghiệp bình thường có thể nói không có gì, nhưng đối với công ty có mặt trên khắp thị trường thế giới mà nói, đó tuyệt đối là đòn trí mạng, giá cổ phiếu sụt là nhất định, nếu Lục Thiếu Hoa đồng ý, lại phái người quạt thêm chút gió, châm chút lửa, khiến cổ phiếu của bốn công ty đã tụt lại tụt không phải là vấn đề khó khăn gì.
Còn nữa, Lục Thiếu Hoa còn có vài đội tài chính dũng mãnh, ẩn ngầm chèn ép giá cổ phiếu một chút, làm cho giảm đến không giảm được nữa cũng không là vấn đề, đương nhiên rồi, Lục Thiếu Hoa sẽ không để cho bốn công ty bị tiêu hủy toàn bộ, mà là làm cho cổ phiếu của bọn họ ép giá xuống thấp, song nhân cơ hội thu mua, nắm số lớn cổ phần.
Trong đầu lập kế hoạch, kế tiếp là bắt đầu hành động.
Vì thế Lục Thiếu Hoa liền gọi vào di động của Lưu Minh Chương.
- Là tôi, bây giờ anh hãy gọi Vân Thanh đến chỗ tôi, ừ, đúng rồi, đừng quên, gọi cả Tông Ân đến, nói anh ta cùng đến.
- Ừm!
Lưu Minh Chương nhận được điện sững sờ, có chút không phản ứng kịp, lại không kìm được tò mò hỏi.
- Có việc?
- Ừ, có hành động.
Lục Thiếu Hoa bình tĩnh trong giọng nói lại hàm lộ chút tin tức giật gân.
Hành động từ miệng Lục Thiếu Hoa nói ra thì hẳn là hành động lớn, đặc biệt là triệu tập ba người cùng đến, vậy càng là hành động đặc biệt, còn nữa, nếu là hành động nhỏ, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể nói trong điện thoại, không thể khởi binh động chúng gọi ba người triệu tập đến chỗ hắn.
- Bốn mươi phút sau tới.
Lưu Minh Chương hoan hỉ nói.
Nói bốn mươi phút sau là bốn mươi phút, sau bốn mươi phút, bên ngoài biệt thự Lục Thiếu Hoa có ba chiếc xe chạy đến, ba chiếc xe đều thuần một màu, màu đen, thương hiệu cũng giống nhau, đều là thương nhiệu xe hơi của Phượng Hoàng, cũng đều là đời xe mới nhất của xe hơi Phượng Hoàng.
Đỗ bên ngoài sân, cơn gió lạnh thổi qua, Lục Thiếu Hoa cảm giác trước giờ chưa có tỉnh táo, nhìn ba chiếc xe đi vào, đứng sang một bên, trên xe lại xuống ba người, Lục Thiếu Hoa không kìm nổi mắng một trận.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa quả thực muốn mắng ba người bọn họ, sở thích của bọn họ đều giống nhau, mỗi lúc Phượng Hoàng ra sản phẩm mới, bọn họ đầu tiên sẽ tự sở hữu trước, cho dù là xe hơi hay là điện thoại, hoặc máy tính, đồ điện gia dùng, dù sao có thể dùng được, bọn họ đều sẽ tự rinh về cho mình trước.
Còn không, loại xe con mới này Phượng Hoàng mới ra chưa bao lâu, Lưu Minh Chương ba người bọn họ đều có để đi rồi, mà ông chủ Lục Thiếu Hoa này lại vẫn chưa dùng, cảm giác giống như hắn có chút lạc hậu.
Tự giễu lắc lắc đầu, Lục Thiếu Hoac buộc mình không nghĩ nhiều nữa, tìm một đống cỏ sạch sẽ chút, cũng không quản bẩn hay không bẩn, ngồi xổm xuống, sau đó lại vẫy vẫy tay Lưu Minh Chương bọn họ, nói bọn họ lại ngồi cùng.
Người ta ông chủ đã ngồi trên cỏ rồi, Lưu Minh Chương bọn họ cũng tính là nhân viên cao cấp một chút đương nhiên không để ý nhiều như vậy, cùng ngồi xổm xung quanh Lục Thiếu Hoa, sau đó mới từ Lưu Minh Chương mở miệng nói.
- Hiện nay bên trong tập đoàn đã loạn thành một đống bùi nhùi, chúng ta cùng đó mà bận rộn, ở các quốc gia Châu Á không ngưng bố trí, hôm nay còn có chút việc vẫn cần phải bố trí thêm, cậu bỗng nhiên gọi điện đến, chúng tôi cũng chỉ có thể lập tức đến theo.
Lưu Minh Chương nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ là mốn nói một câu, đó chính là bọn họ đều rất bận, đúng vậy, bọn họ rất bận, từ lần trước Lục Thiếu Hoa hạ lệnh bắt đầu nhiêm vụ, bọn họ liền không ngừng thu thập tình hình thị trường tài chính các quốc gia Châu Á, tiến hành phân tích, lại bố chí châm chích hạ tài chính, làm tất cả chuẩn bị cho cơn lốc tài chính sắp tới.
- Tôi nghe nói vợ anh đã quay lại tập đoàn làm việc rồi, ừ, hình như còn làm thứ ký phó tổng giám đốc điều hành phải không?
Lục Thiếu Hoa bỗng nhiên hỏi.
Lục Thiếu Hoa tuy không làm sao quản hết được mọi việc của tập đoàn Phượng Hoàng, nhưng có rất nhiều việc vẫn không có cách nào giấu được hắn, đặc biệt là việc liên quan đến sự biến động của tầng lớp nhân viên cấp cao. Một thư ký nhìn qua có thể có như không, nhưng thư ký của phó tổng giám đốc điều hành cũng coi là một nhân viên cấp cao rồi.
Trong tập đoàn Phượng Hoàng cũng chỉ có hai giám đốc điều hành, một là Tần Tịch Thần tổng giám đốc điều hành, còn một là Lưu Minh Chương phó tổng giám đốc điều hành, có thể nói như vậy, chức vị của Lưu Minh Chương trong tập đoàn Phượng Hoàng là duy nhất, mà lời Lục Thiếu Hoa vừa nói có mục đich rất mạnh, chỉ thẳng Lưu Minh Chương.
- Hề hề!
Lưu Minh Chương cứ cười hề hề, nói.
- Cái đó ... cái đó, tôi cũng không có cách nào, vợ tôi cô ấy...ài!Các anh đều biết rồi à, tôi không nói được cô ấy, cô ấy muốn quay về tập đoàn làm, tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể cho cô ấy làm thư ký của tôi.
- Hơn nữa, vợ tôi cô ấy cũng từng đi du học và học qua ngành tài chính, làm một thư ký cũng là thiệt thòi rồi, căn bản là không có tồn tại nguyên nhân đi cửa sau gì ở đây đâu.
Lưu Minh Chương vẫn không quên giải thích thêm vài câu.
- Ha ha!
- Ha ha!
…..
Cho dù là Lục Thiếu Hoa hay là Lý Vân Thanh, hoặc là Lý Tông Ân, ba người đều cười thành lớn như nhau, bị Lưu Minh Chương đùa cười. Việc vợ Lưu Minh Chương cũng là việc chung, dưới sự uy hiếp của vợ anh ta cho cô ta vào Tập đoàn Phượng Hoàng làm thư ký cho hắn cũng là bình thường.
Nhưng Lưu Minh Chương cái khác không nói, cố tình cứ nói đến năng lực của vợ anh ta, liền lộ có vẻ dấu đầu hở đuôi. Vợ Lưu Minh Chương, lúc trước khi chưa sinh con, từng làm chủ quản một bộ trong tập đoàn Phượng Hoàng, năng lực tốt, đây cũng là việc của chung tất cả mỏi người, nhưng hiện nay do Lưu Minh Chương nói ra, nghe thế nào cũng thấy kỳ.
- Minh Chương à, anh nên nhớ một câu, giải thích có nghĩa với che đậy, những việc chung thì không cần giải thích, giải thích thêm thì có chút dấu đầu hở đuôi.
Cuối cùng Lục Thiếu Hoa vẫn là nhắc nhỏ Lưu Minh Chương một câu.
- Chính là giấu đầu hở đuôi.
Lý Vân Thanh cũng phụ họa theo một câu.
- Ha ha, giấu đầu hở đuôi.
Lý Tông Ân cũng nói theo.
Không nói thì không sao, nói lần này, Lưu Minh Chương càng thêm xấu hổ, cười gượng hai tiếng, đỏ cả mặt, không nói thì hơn...
Lưu Minh Chương bống nhiên bị ba người lôi ra làm bia, trong lòng nhất định sẽ không vui, Lục Thiếu Hoa lại cười cười, không có nói gì, nhưng vui đùa thế đủ rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không dự định đùa tiếp, xua xua tay nói.
- Đùa đến đây thôi, kế tiếp nói đến chính sự.
Nói đến chính sự, mọi người như quên hết vẻ vui cười trên mặt, toàn bộ đều trở lên nghiêm túc, một bộ dạng chăm chú lắng nghe, tập trung tinh thần, yên lặng nghe kế hoạch tiếp theo của Lục Thiếu Hoa.
…(!)