Thương Trường Đại Chiến

Chương 636

Ở Đài Loan, mấy người Lưu Minh Chương tiến hành kế hoạch thành ba đợt, đợt một là đợt sớm nhất, Lưu Minh Chương dùng số tiền còn lại của bọn họ cộng với khoản tiền sau khi bán sạch số cổ phiếu của Lý Tông Ân để đối phó với tình hình đang trở nên xấu đi ở các nước châu Á.

Về đợt hai, họ dùng khoản tiền một trăm tỉ đô la Mỹ mà Lục Thiếu Hoa huy động từ bên châu Phi sang, để đầu tư đợt hai, tiếp tục tiến hành theo kế hoạch, còn khoản tiền đợt ba lại là khoản tiền thu hồi về sau khi rút khỏi Thái Lan cách đó vài ngày để thực hiện đợt ba của kế hoạch.

Số tiền thu hồi về từ Thái Lan có thể coi như là để ứng phó với đợt ba của cuộc khủng hoảng, đồng thời, cũng là khoản tiền thứ ba mà Lục Thiếu Hoa đã nói trước đây. Đúng vậy, toàn bộ số tiền sau khi rút khỏi Thái Lan chính là khoản tiền thứ ba mà Lục Thiếu Hoa đã nói, thật sự là khoản tiền lớn, một trăm bốn mươi tỉ đô la Mỹ là rất lớn.

Đã nhiều ngày trôi qua, cũng phải tới bốn, năm ngày rồi, theo lý mà nói thì kế hoạch đã hoàn thành rồi, nhưng Lục Thiếu Hoa không kìm nổi sự sốt ruột, nên hỏi với vẻ rất quan tâm.

- Đã hoàn thành rồi, khoản tiền đó tôi và mấy người Lưu Minh Chương cũng đã thương lượng để phân tán đầu tư, đối với Hàn quốc, Nhật Bản và Đài Loan ba khu vực này đều cùng lúc tăng mức đầu tư, nên số tiền còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu.
Lý Vân Thanh cười đáp.

Lục Thiếu Hoa là người thế nào, mấy người Lý Vân Thanh lại không rõ sao, từ sau khi rút lui khỏi Thái Lan, Lục Thiếu Hoa cũng chưa có dịp cùng bọn họ bàn về khoản tiền một trăm bốn mươi tỉ đô la Mỹ, điều này cũng có nghĩa là, số tiền một trăm bốn mươi tỉ đô la đó tùy ba người bọn họ quyết định, không cần phải thông qua sự đồng ý của Lục Thiếu Hoa.

Cũng chính vì mấy người Lý Vân Thanh hiểu quá rõ phong cách làm việc của Lục Thiếu Hoa, cho nên cũng khỏi cần phải hỏi ý kiến của Lục Thiếu Hoa, số tiền hơn một trăm bốn mươi tỉ đô la Mỹ đó, ba người họ quyết định đầu tư vào thị trường chứng khoán và ngoại tệ của ba quốc gia, họ đã dốc toàn bộ số tiền đó vào vụ này.

Lục Thiếu Hoa vốn là người cực kì có dã tâm, số tiền hơn tám mươi tỉ đô la kiếm được từ Thái lan, lại cộng thêm hơn sáu mươi tỉ đô la Mỹ vốn đầu tư ban đầu, tính ra là hơn một trăm bốn mươi tỉ đô la Mỹ, Lục Thiếu Hoa sao có thể để khoản tiền đó nằm yên trong ngân hàng được chứ.

Vốn có máu cờ bạc, hắn thích đánh bạc và một khi đã thích thì cũng muốn mình phải là một tay chơi siêu hạng, cũng như bây giờ vậy, chẳng phải là hắn đang đánh một ván bạc lớn sao!

Một trăm bốn mươi đô la Mỹ cũng chẳng phải là ít, nói đầu tư là đầu tư luôn, không những vậy lại đầu tư vào thị trường tiền tệ có nhiều rủi ro, chẳng khác nào một kẻ đánh bạc liều lĩnh.

- Rất tốt, tôi tưởng các anh còn e dè chỉ dám đầu tư một phần, giữ lại một phần.
Lục Thiếu Hoa thoải mái nói.

Việc lần này, Lục Thiếu Hoa chẳng phải là đang thử mấy người Lý Vân Thanh hay sao? Hắn xem bọn họ có dám đầu tư hết số tiền đó không, nếu dám tức là bọn họ đã làm đúng ý hắn, nếu chưa dám đầu tư thì cũng không phải sốt ruột vì bây giờ Lục Thiếu Hoa chẳng phải là đang hỏi về việc này hay sao, giờ mới đi đầu tư cũng vẫn chưa muộn.

- Cậu còn phải nói, khi đó chúng tôi đã rất do dự.
Lý Vân Thanh ngập ngừng lắc đầu, tiếp tục phân trần:
- Nhưng sau đó Lưu Minh Chương nói rằng đã đánh cuộc thì phải đánh lớn, đánh nhiều thì thắng nhiều, đánh ít thì thắng ít, sao không liều một phen cho xứng dân cờ bạc siêu cấp.

Nói dứt tiếng, Lý Vân Thanh cũng không quên liếc nhìn Lục Thiếu Hoa một cái, thấy hắn không có bất cứ phản ứng gì, Lý Vân Thanh lại đắc ý nói tiếp:
- Hơn nữa, lần này hai trăm tỉ đô la Mỹ đều đã tung ra đầu tư hết, giờ lại đầu tư thêm một trăm bốn mươi tỉ đô la Mỹ, dường như cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Lục Thiếu Hoa cười, cười hết sức thoải mải, thật đúng như những gì Lý Vân Thanh đã nói, đã đầu tư hết hai trăm tỉ đô la, giờ lại thêm hơn một trăm bốn mươi tỉ đô la, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, sao lại không dám làm tay bạc siêu cấp chứ!

- Dám đánh cuộc là tốt, nhưng cũng phải có đầu óc tính toán, không thể liều lĩnh một cách mù quáng được.
Lục Thiếu Hoa căn dặn một câu, trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
- Các anh là người làm tài chính, bản thân phải có máu mạo hiểm, phải bình tĩnh, phải chuẩn xác, không được sợ thua, cứ mạnh dạn mà làm, nếu có thất bại cũng chỉ là tạm thời mà thôi, chúng ta được như ngày hôm nay cũng chính là từ trong thất bại mà có được.

Thời gian Lý Vân Thanh làm việc cho tập đoàn Phượng Hoàng cũng không phải là ngắn, từ trước tới giờ, Lý Vân Thanh làm việc gì cũng đều rất cẩn thận. Chẳng hạn như, việc đầu tư vào thị trường chứng khoán Hồng Kông trước đây, có vài lần đầu tư bị lỗ vốn, nhưng anh ta sợ hãi không dám nói ra, sợ Lục Thiếu Hoa lại trách móc, cuối cùng phải nhờ Lưu Minh Chương đến nói hộ.

Thật ra, việc đầu tư vào thị trường chứng khoán cũng chẳng khác gì việc kinh doanh, đã kinh doanh tức là phải biết chấp nhận rủi ro, cho dù đầu tư có gặp thất bại, Lục Thiếu Hoa cũng đâu có thể trách Lý Vân Thanh, cho nên khi Lưu Minh Chương nói ra sự tình, Lục Thiếu Hoa chỉ cười, không hề trách cứ.

Mà hiện nay không dễ gì có được cơ hội tốt như vậy, Lục Thiếu Hoa đã đánh trúng tâm lý của Lý Vân Thanh, căn dặn anh ta đôi điều cũng chỉ là để anh ta yên tâm mà hành sự, có thể thỏa sức vung tay vung chân mà làm theo ý mình.

Đương nhiên rồi, nói vậy thôi nhưng Lục Thiếu Hoa cũng đưa ra điều kiện, đó là không nên đâm đầu làm một cách mù quáng, phải nắm bắt được tình hình chắc chắn rồi thì mới có thể đánh liều một phen.

Lý Vân Thanh cũng hiểu ý của Lục Thiếu Hoa, nghĩ tới bản thân trước kia, Lý Vân Thanh vào thời khắc này cũng đã hiểu được con người mình, thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lục Thiếu Hoa, biểu lộ sự kiên định chưa từng có, đáp:
- Tôi hiểu rồi.
- Hiểu rồi thì tốt.
Lục Thiếu Hoa vừa nói vừa vỗ vai Lý Vân Thanh, dành cho anh ta một ánh mắt thấu hiểu, rồi cười nói:
- Các anh bận quá, tôi xin cáo từ.

Lục Thiếu Hoa rời khỏi chỗ đó nhưng cũng chưa về nhà ngay, mà đi ra phố mua một số đồ dùng hàng ngày, hắn còn mua cho Trần Lệ hai bộ quần áo coi như để tỏ lòng hiếu thuận với mẹ, cũng không còn cách nào khác, vì Trần Lệ đến gấp quá nên cũng không mang theo nhiều quần áo.

Theo xu hướng phát triển của thời đại, Hồng Kông lại là một thành phố lớn có tầm ảnh hưởng quốc tế, muốn mua chút đồ thật quá đơn giản, chỉ cần vào siêu thị thì cái gì cũng có, chọn đồ rồi tính tiền là xong, không phải tốn nhiều thời gian.

Quay về nhà, Trần Lệ đang đùa giỡn với đứa cháu gái nhỏ mới sinh được vài ngày, vẻ mặt tràn ngập tình yêu thương, thì thầm nói chuyện một mình, trông rất giống một người bà tốt.

- Mẹ, mẹ đừng ôm cháu nó, nó mới chào đời được vài ngày, để nó ngủ đi, như vậy cho thành thói quen.
Lục Thiếu Hoa khuyên Trần Lệ.

Đứa bé nào cũng thế, nếu tạo thành thói quen, xem ra sau này cả ngày phải có người bế mới được, đến lúc đó phải tìm một người trông trẻ, như vậy thì mệt lắm.

- Ồ!
Trần Lệ ngẩn người, lại vỗ trán nói:
- Thật sự là mẹ cũng không chú ý, thực ra không thể tạo thành thói quen như vậy được.

Nói xong, Trần Lệ mới đặt “thiên kim tiểu thư” Lục Vũ Đình vào nôi, quay lại ghế sô pha nhìn Lục Thiếu Hoa mà hỏi:
- Tiểu Hoa à, trông bộ dạng con có vẻ sốt ruột, có phải công ty lại xảy ra chuyện gì không?

- Vâng.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, rồi cười nói:
- Gần đây công ty đang làm một vụ lớn, cho nên cũng hơi bận một chút.

Làm ăn lớn, Lục Thiếu Hoa xác định việc đầu tư của tập đoàn Phượng Hoàng là “đại kinh doanh”, mà trận khủng hoảng tài chính Châu Á lần này chẳng phải đang nhằm vào tài chính của Phượng Hoàng hay sao! Đấy là công việc làm ăn, mà lại là làm ăn lớn.

- Tiền đương nhiên là rất quan trọng, nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe, nhìn con xem, giờ chỉ còn da bọc xương, lúc nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi, tiền thì kiếm mãi cũng không thấy đủ.
Trần Lệ lo lắng khuyên nhủ, cho dù Lục Thiếu Hoa có nghe hay không, bà vẫn nói tiếp:
- Song nói gì thì nói, đã là làm ăn, cũng nên thận trọng một chút.

Trần Lệ cũng không biết Lục Thiếu Hoa kinh doanh cái gì, nhưng bà cũng biết tập đoàn của Lục Thiếu Hoa lớn như thế nào, đã làm ăn thì đều làm ăn lớn, giờ lại nghe Lục Thiếu Hoa nói là “đại kinh doanh”, điều này cũng có nghĩa là khoản tiền đầu tư lần này không phải là nhỏ, có thể là rất lớn.

Lục Thiếu Hoa chỉ cười mà không lên tiếng, dù có nói nhiều thì Trần Lệ cũng không thể hiểu, hà tất phải nhiều lời. Rồi Lục Thiếu Hoa hỏi:
- À, đúng rồi, mẹ này, cha con ở nhà vẫn khỏe chứ?

- Ông ấy à, vẫn rất khỏe.
Giọng điệu của Trần Lệ không tốt cho lắm, hình như rất bất mãn với Lục Gia Diệu.
- Ông ta bây giờ cả ngày nhàn rỗi, đi khắp thôn mà nói khoác với người ta về chuyện biệt thự, chẳng được tích sự gì.

- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười lớn một hồi, nhiều năm nay tuy hắn không về nhà, nhưng tính cách của Lục Gia Diệu, Lục Thiếu Hoa là người hiểu rõ hơn ai hết, Lục Thiếu Hoa cất công về nhà xây cái biệt thự to như thế cũng là để cho Lục Gia Diệu được dịp phô trương, mở mày mở mặt với thiên hạ.
- Cha con là thế đấy, mẹ còn không hiểu hay sao, cứ kệ ông ấy đi.
- Mặc kệ ông ấy? Ôi! Con còn không biết ông ấy sao, trước đây còn tạm được, ngày ngày chỉ biết ra đồng làm rồi về nhà, bây giờ có tiền rồi cả ngày nhàn rỗi lại ngồi nói khoác với người ta, ối dào…không nhắc đến ông ấy nữa, nhắc đến là mẹ lại thấy bực mình.
Nói đến đây Trần Lệ bỗng dừng lại, đoạn nói tiếp:
- Lẽ ra lần này ông ấy phải cùng mẹ lên thăm con, nhưng ở nhà có chuyện nên mẹ cũng không kêu ông ấy đi, nhưng xem ra chỉ vài ngày nữa thôi ông ấy sẽ lên trên này.

- Thì cứ để cha đến đây đi, số tiền mà cha kiếm được có đáng bao nhiêu chứ.
Lục Thiếu Hoa lơ đãng nói.

Lục Gia Diệu vẫn buôn bán hoa quả, tuy càng ngày càng buôn bán lớn, nhưng trong mắt Lục Thiếu Hoa số tiền mà cha hắn kiếm được chẳng thấm vào đâu, vẫn không bằng số tiền một tiếng đồng hồ hắn kiếm được trong cơn khủng hoảng tài chính.

- Mẹ biết con có tiền, nhưng kiếm nhiều hay kiếm ít không quan trọng, quan trọng là có việc để làm, không thì cứ nhàn rỗi cả ngày, ngồi lì ở nhà mà đợi chết à!
Trần Lệ mặc dù có chút bất bình, song nói chuyện cũng rất có đạo lý.

- Được, vậy con không nói nữa, chỉ cần cha mẹ thích là được.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa lập tức ngậm miệng.

Nghe vậy, Trần Lệ mới vừa lòng gật đầu, xua tay nói:
- Đúng rồi, mẹ không thạo tiếng phổ thông, những người được con mời tới cũng chẳng ai hiểu mẹ đang nói cái gì, mẹ diễn đạt thế nào họ cũng không hiểu, con xem có cách nào giải quyết chuyện này không?

Quả thực, Trần Lệ nói tiếng Triều Sán, nghe rất mơ hồ, khó hiểu, khác xa tiếng phổ thông, cho nên dù là chỉ bảo tôi tớ làm việc hay là trò chuyện với người ta đều gặp phải trở ngại lớn.

- Hay là thế này đi, con sẽ nhờ chị gái ở Thâm Quyến tìm một người ở quê lên đây, có thể làm phiên dịch cho mẹ, lại vừa có thể giúp trông cháu, mẹ thấy thế nào?
Lục Thiếu Hoa không quên hỏi ý kiến mẹ.
- Ử, như vậy cũng được.
Trần Lệ đồng ý ngay.
Bình Luận (0)
Comment