Lẽ ra lúc này Lục Thiếu Hoa có thể trở về Hồng Kông, nhưng hắn không về, chính là vì bắt đầu kế hoạch dầu mỏ và tu sửa đường. Nên như vậy, cũng không ở châu Phi lâu, hắn nếu như quay về Hồng Kông thì có thể bắt đầu kế hoạch của hắn, dẫu sao mấy người Lý Chí Kiệt cũng không thể làm tốt bằng hắn được, mấy người họ cũng là làm theo sự chỉ huy của hắn.
Nhưng, hắn không vội quay về, vẫn còn lực chọn ở châu Phi, dự định tự mình làm, như vậy hắn mới yên tâm.
Không có cách nào, kế hoạch thời hạn dầu mỏ đối với hắn cực kỳ quan trọng, hắn cũng không phải không nghĩ giao cho mấy người Lý Chí Kiệt đi thực hiện, nhưng mà hắn vẫn cho rằng không bằng tận mắt nhìn thấy kế hoạch được tiến hành, trong đầu trống rỗng, hơi thiếu tự tin.
Vì vậy, hắn chọn ở lại châu Phi, hơn nữa muốn tự mình đứng ra sắp xếp chuẩn bị tốt công việc trước khi kế hoạch thời hạn dầu mỏ bắt đầu.
Thực ra kế hoạch thời hạn dầu mỏ không liên quan gì đến tình hình châu Phi bên này, nhưng mà, ai bảo trong căn cứ đang có một kho dầu mỏ lớn dưới đất chứ, bên trong tích trữ lượng lớn dầu thô, số dầu thô đó hắn tuy không nghĩ sẽ bán đi, nhưng để phòng tình hình thị trường biến động, hắn không thể không tận mắt kiểm tra qua số lượng dầu đang dự trữ đó.
Ai cũng biết, tầm quan trọng của dầu mỏ không phải cái gì cũng có thể thay thế được, thế nhưng, các quốc gia có dầu thô rất nhiều, chẳng qua là khu vực Trung Đông chiếm phần lớn thôi, còn như Ả-rập Xê-út Vương quốc này chỉ có thể tính là một nước có trữ lượng dầu lớn mà thôi.
Nếu Vương quốc Ả-rập Xê-út chỉ có thể tính là một quốc gia có trữ lượng dầu lớn, như vậy cũng có nghĩa là các quốc gia khác vẫn còn có lượng lớn dầu mỏ. Mà kỳ hạn dầu mỏ của hắn vừa khéo cần phải kiểm soát lượng dầu xuất khẩu ra, lấy giá dầu đã kiểm soát làm mục tiêu.
Như vậy, làm một giả thuyết, giả như hắn hợp tác với hoàng gia Ả-rập Xê-út, kiểm soát lượng dầu xuất khẩu, nhưng kiểm soát một bên cũng không có nghĩa là các quốc gia khác sẽ theo đó thu hẹp lại lượng xuất khẩu, nếu như bên này kiểm soát lượng xuất khẩu, bên kia tăng lượng xuất khẩu, như vậy mục tiêu của hắn không phải không thể đạt được?
Cho dù là tất cả đúng theo suy nghĩ của hắn, kiểm soát được lượng xuất khẩu, như vậy khi giá cả dâng lên cao không phải là rất phiền phức, chung quy người thông minh trên thế giới này có rất nhiều, giả như ăn khớp, mọi người sẽ không bỏ qua khi thấy giá dầu tăng lên, lựa chọn quan sát, không xuất hàng ra bán, như vậy hắn không phải sẽ bị ngăn trở khi giá cả tăng cao.
Chớ quên, giá dầu không cần cao, một đô la Mỹ một thùng là được, đối với những Công ty dầu khí kia mà nói, khoản tiền họ có thể kiếm được là rất lớn.
Đó là lí do mà hắn không thể không đề phòng, có một ngày khi mà giá dầu tăng lên đến một mức nhất định, không ai bán ra, hắn muốn ép giá xuống cũng khó, cho dù là có hoàng gia Ả-rập Xê-út giúp đỡ, đưa ra lượng lớn dầu mỏ, đoán chừng cũng không có hiệu quả gì.
Để phòng trường hợp đó, thì không thể không sử dụng số dầu bí mật trong kho ở dưới căn cứ kia, một mai khi giá cả bị ép xuống thấp không ai xuất hàng, như vậy hắn sẽ lấy dầu trong kho ra, đưa vào thị trường, tạo thành hiệu quả ép giá.
Đương nhiên, dầu dưới kho là do hắn lao tâm khổ tứ mới tích trữ được, hắn thật cũng không muốn thấy số dầu trong kho có ngày giảm bớt, vì để phòng ngừa điểm này, hắn dịnh áp dụng phương pháp tuần hoàn.
Khi giá dầu bị ép xuống mức thấp nhất ra sức thu mua trên thị trường, nếu có thể thì mua sạch dầu trên thị trường, sau đó đợi giá lên cao mới bán ra, có thể kiếm một ít từ chênh lệch giá, hơn nữa có mấy người Lưu Minh Chương đang làm về thời hạn dầu mỏ, hắn có thể nói là kiếm tiền ở cả hai bên.
Chẳng lẽ không đúng sao?
Do Lục Thiếu Hoa hắn đứng ra kiểm soát giá dầu, khi làm thời hạn dầu mỏ thì kiếm lãi đều đều, lại thêm dầu dưới kho, thấp mua cao bán, chênh lệch giá ở giữa lại có thể kiếm tiền, chẳng lẽ không phải kiếm tiền từ hai hướng sao.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đó vẫn còn là chuyện quá xa xôi, điều hắn muốn bây giờ là làm thế nào để kiểm soát được lượng dầu xuất khẩu trước, may mà lượng dầu thị trường yêu cầu quá nhiều, lúc bình thường cũng còn không làm thị trường bão hòa, một mai hoàng gia Ả-rập Xê-út không xuất khẩu dầu nữa, như vậy thị trường sẽ bị hổng một lỗ lớn, vào lúc này cho dù có một số người xuất ra một lượng lớn hàng hóa, cũng không thể đáp ứng được nhu cầu thị trường.
Nếu không thỏa mãn thị trường, những người kia nhất định sẽ vội vã nâng giá lên, từng bước từng bước, giá dầu mỏ sẽ tăng lên, hắn cũng đạt được mục đích, vì thế, hắn cũng không lo lắng về việc giá dầu không cao.
Có ưu thế tự nhiên, hắn căn bản không phải lo âu, sau ba ngày kiểm kê xong tất cả số lượng dầu dự trữ dưới kho, hắn sẽ lại trở về trạng thái nhẹ nhõm thôi.
Đúng vậy, hắn mất ba ngày mới kiểm kê xong lượng dầu dự trữ dưới kho.
Vốn không cần thời gian lâu như vậy, nhưng do lượng dự trữ quá lớn, hắn chỉ xem qua tình hình bên dưới đã hết một ngày rồi, chỉnh sửa phối hợp một đống bảng số liệu, lại mất thêm một ngày, cuối cùng mới đạt được con số chắc chắn xác thực.
Có được thời gian chắc chắn, điều còn lại là chờ đợi, chờ tin tức của hoàng gia Ả-rập Xê-út bên kia, một khi hắn có tin tốt, như vậy kế tiếp chính là bắt đầu hành động.
Không thể không nói, bên trong hoàng gia Ả-rập Xê-út cũng không yên bình, hiện tại đã xuất hiện đầu mối, các thành viên trong Hoàng gia chuẩn bị bán dầu trong tay ra, Lục Thiếu Hoa cũng đã nói với Thái tử khi anh ta sang châu Phi, anh ta cũng đồng ý sau khi trở về sẽ tiến hành chỉnh đốn.
Có lời hứa của Thái tử, Lục Thiếu Hoa yên tâm hơn nhiều, cũng chính là vì có lời hứa này, hắn mới đợi, chờ tin tốt lành của anh ta khi trở về.
Thái tử cũng không nuốt lời, khi anh ta từ châu Phi quay trở về Ả-rập Xê-út, im lặng chuẩn bị không tin tức, đợi sau khi điều tra rõ toàn bộ, anh ta còn đưa ra sắp xếp thích hợp, vài ngày sau mới bắt đầu chỉnh đốn.
Nên nhắc tới chính là, trong khi anh ta chỉnh đốn, có mấy thành viên Hoàng gia không thuận theo, nhất định muốn tách rời, không nghe lời khuyên ngăn của anh ta. Cuối cùng anh ta không thể không trừng trị, khai trừ những người không thuận theo.
Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực, đây là cách làm của anh ta, ban đầu thì nhẹ nhàng khuyên can, khuyên được, thì cho qua, còn nếu khuyên không được, kết quả cuối cũng chỉ có một, đó chính là tước bỏ quyền tài sản thừa kế, trở thành một thành viên Hoàng gia bình thường.
Mà nếu vẫn còn không tuân theo, có ý muốn tập hợp lực lượng chống lại ông ta, kết cục đã định, chẳng những thế lực đứng sau hậu thuẫn người đó bị biến mất, mà ngay cả người đó cũng khó thoát khỏi tội chết.
Là một ông Vua, Thái tử cần phải quyết đoán như vậy, bằng không hậu quả sẽ rất thê thảm. Dĩ nhiên, tất cả những việc anh ta làm cũng đều có người giúp đỡ phía sau, đặc biệt là cha của anh ta, cũng chính là nhà Vua đương nhiệm, ông ta là một nhân vật quan trọng trong chuyện này.
Hoàng gia Ả-rập Xê-út giống như Triều đìnhTrung Quốc trước kia, vị trí của mỗi vị vua thoái vị đều là cách biệt, bên ngoài nhìn vào thì là không có thể thiệp vào bất cứ chuyện gì, nhưng đến khi bắt buộc, ông ta đứng ra, được nhiều người ủng hộ, ngay cả Thái tử đương nhiệm cũng không có quá nhiều quyền lực.
May mắn là, Thái tử được vua cha ủng hộ, vì vậy mới có thể nhanh chóng trấn áp, đồng thời trong thời gian ngắn dẹp yên được những bất lợi bên trong.
Nói cũng khéo, Lục Thiếu Hoa ở châu Phi bên này vừa mới chuẩn bị tốt, Thái tử bên đó cũng đã chuẩn bị xong, hắn còn những tưởng phải đợi mấy ngày nữa, Thái tử gọi điện đến, báo cho hắn biết bên đó đã sắp xếp ổn thỏa, an bắt đầu kế hoạch bất cứ lúc nào.
Chuẩn bị thì đã chuẩn bị xong, thế nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không sốt ruột bắt đầu kế hoạch ngay, mà để Thái tử làm tốt chuẩn bị trước, đợi chỉ thị của Lưu Minh Chương.
Có liên quan đến kế hoạch thời hạn dầu mỏ, hắn sớm đã cùng mấy người Lưu Minh Chương vạch ra kế hoạch chi tiết, thời gian dài như vậy, mấy người Lưu Minh Chương hẳn là đã lập xong kế hoạch, chỉ cần hắn ra lệnh, lúc nào cũng có thể bắt đầu.
Tuy nhiên trước đó, Lục Thiếu Hoa hiểu rõ, nhất định phải hoãn thời gian lại, hoãn lại có thể là một ngày, hai ngày, cũng có thể là ba đến năm ngày, phải xem tốc độ của mấy người Lưu Minh Chương như thế nào để quyết định.
Lưu Minh Chương ở bên Hồng Kông rõ ràng là không vội, dẫu sao cũng đã chờ gần ba tháng, thật vất vả để nhận được tin báo của Lục Thiếu Hoa, ông ta làm sao có thể không vui mừng cố gắng chứ, cho nên, khi Lục Thiếu Hoa vừa nói tình hình, ông ta gần như không suy nghĩ gì liền trả lời luôn.
- Anh cho tôi một ngày để chuẩn bị, sáng sớm ngày mai là có thể đưa tiền vào, trong vòng hai ngày bố trí xong, sau bốn ngày anh bắt đầu ép giá dầu.
Đây là câu bổ sung sau cùng của ông ta.
Lục Thiếu Hoa chau mày, hỏi:
- Đủ không?
Hắn biết ông ta đang sốt ruột, nhưng hắn lại không ngờ, ông ta vội đến như vậy, tuy nhiên hắn biết rõ tính tình của ông ta, ông ta đã nói làm được là làm được, hắn không có gì phải lo lắng.
- Đủ, nếu trong tình thế bắt buộc, vẫn còn có thể rút lại trong thời gian ngắn chứ.
Lưu Minh Chương ở đầu dây bên kia nói chắc chắn.
- ...
Lục Thiếu Hoa im lặng một lúc, mà không phải hắn muốn im lặng, mà là hắn không biết nên nói gì, nhưng Lưu Minh Chương tự tin như vậy, hắn cũng không còn gì để nói.
- Như vậy đi, tôi cho anh thời gian năm ngày, sau năm ngày tôi bắt đầu ngừng lượng xuất khẩu, ép giá dầu.
Ý của Lưu Minh Chương là thời gian bốn ngày chuẩn bị tốt mọi thứ, ngày thứ năm bắt đầu ép giá, nhưng Lục Thiếu Hoa không đồng ý với ông ta, mà là cho ông ta thêm một ngày, ngày thứ sáu mới bắt đầu ép giá.
- Được.
- Ừm.
Lục Thiếu Hoa lại bổ sung thêm một câu:
- Nhớ liên hệ với hoàng gia Ả-rập Xê-út, tôi cũng không mong bên đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Kế hoạch hành động lần này cần có sự phối hợp của hoàng gia Ả-rập Xê-út, hơn nữa Lục Thiếu Hoa làm Tài chính quân đội Hoàng gia của họ kết hợp lại, hắn dĩ nhiên phải chú ý đến tình hình bên đó, nếu sắp xếp không thích hợp, tạo thành hiệu quả xấu thì không tốt lắm.
- Tôi làm việc, anh cứ yên tâm.
...