Sau khi sắp xếp công việc của hai nhà máy thuốc lá, Lục Thiếu Hoa liền trở lại công việc của hắn. Ngồi ở ghế ông chủ, rút một điếu thuốc lá, cảm giác không tệ lắm, một tay cầm bút, một lúc lâu không chính thức bắt đầu làm việc, mà sau khi hút xong điếu thuốc mới bắt đầu làm việc.
Cũng không biết có phải thói quen của con người hay không, buổi chiều hôm đó Lục Thiếu Hoa xử lý văn bản rất nhanh, gần như không có chút mệt mỏi gì, tinh thần sáng khoái, liên tục xử lý văn bản.
Bất tri bất giác, rốt cuộc đã chạng vạng, nhìn thấy đã 6 giờ, trời nhá nhem tối, Lục Thiếu Hoa chưa ra khỏi phòng làm việc, điều này làm cho thư ký và mấy người Lý Vũ Sinh lo lắng.
Không có cách nào, ông chủ Tập đoàn Phượng Hoàng chưa về, thì thư ký cũng chưa dám nghỉ, sợ làm ông chủ huyền thoại của Tập đoàn Phượng Hoàng tức giận. Nếu cô bị đuổi khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng thì bát cơm của cô cũng mất.
Mà mấy người Lý Vũ Sinh sốt ruột không phải là thời gian ăn tối, mà là các nhân viên khác của Tập đoàn Phượng Hoàng đều đã nghỉ hết, chỉ còn Lục Thiếu Hoa ở bên trong, mà giờ này, người làm ở nhà đã nấu nướng xong rồi, nếu trở về muộn, đồ ăn này đều đã nguội.
Đồ ăn nguội có thể hâm nóng lại để ăn, nhưng đồ ăn không thể ngon như ban đầu nữa. Mà Lục Thiếu Hoa đôi khi ăn uống rất khó tính, không hài lòng thì người giúp việc đều phải chịu tội.
Cuối cùng không có cách nào, Lý Vũ Sinh chỉ có thể gõ cửa phòng làm việc của Lục Thiếu Hoa, đợi cho Lục Thiếu Hoa lên tiếng
- Mời vào.
Lý Vũ Sinh mới đi vào, nhưng Lý Vũ Sinh không nói gì, không phải anh ta không muốn nói, mà Lục Thiếu Hoa dường như hiểu được ý của anh ta.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đại khái biết được ý của Lý Vũ Sinh, đơn giản chính là nhắc nhở thời gian đã quá muộn, cần phải về. Điểm ấy Lục Thiếu Hoa đã biết, bởi vì Lục Thiếu Hoa đã bị tiếng gõ cửa kéo về thực tại, hắn liền biết, trời đã tối, nếu không phải bàn làm việc ngay cạnh cửa sổ, Lục Thiếu Hoa sẽ không nhìn thấy gì, vì trong phòng làm việc không có bật đèn.
Vỗ vỗ đầu, có chút bất đắc dĩ, Lục Thiếu Hoa lúc này mới thản nhiên nói:
- Các anh chuẩn bị một chút đi, tôi xử lý xong toàn bộ văn bản này sẽ về.
An toàn của Lục Thiếu Hoa rất quan trọng, người bảo vệ bên cạnh hắn cũng có đẳng cấp ất cao, mỗi lần đi đâu để phải chuẩn bị cẩn thận. Mà mấy người Lý Vũ Sinh gần như là trước khi Lục Thiếu Hoa đi đâu đều tiến hành kiểm tra hết mọi việc, bao gồm xe cộ và đường đi. Sau khi thấy không có vấn đề gì, Lục Thiếu Hoa mới có thể đi ra, lên xe chính thức xuất hành.
Lục Thiếu Hoa hiển nhiên biết mấy người Lý Vũ Sinh phải làm nhiều việc nên hắn mới bảo Lý Vũ Sinh đi chuẩn bị, mà hắn đang xử lý một nửa văn bản, tin rằng lúc xử lý xong thì bọn họ cũng chuẩn bị xong, không cần đợi thêm nữa.
Lý Vũ Sinh không nói gì, hành động của anh ta đã nói rõ hết rồi, gật gật đầu, xoay người bước ra, sau đó qua tai nghe truyền đạt mệnh lệnh, đợi những người bên dưới đều bắt đầu hành động, người đi kiểm tra xe, người đi kiểm tra đường, thậm chí có tám người ở đội của đội Hà Cường đến quản lý bãi đỗ xe.
Lục Thiếu Hoa không nói sai lời, sau khi xử lý xong văn bản đang dở, liền đứng dậy, thu dọn một chút bàn làm việc, cầm lấy một tập công văn bỏ vào túi, sửa sang lại trang phục, rồi đi ra khỏi văn phòng.
Đi ra cửa, Lục Thiếu Hoa vẫn thấy thư ký ngồi bên ngoài, nhìn thấy cô ta không về trước, cũng biết vì mình chưa về, lập tức không nói gì, nhìn cô gật gật đầu, hướng theo mấy người Lý Vũ Sinh ra thang máy.
Nhưng mà, đi một nửa đường, Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút, nói vừa đủ nghe:
- Về sau khi tôi về muộn, cô không cần chờ tôi, cứ đến giờ tan tầm là có thể về. Còn nữa, tôi sẽ thông báo cho phòng tài vụ cho cô tiền làm thêm và tiền thưởng.
Lục Thiếu Hoa tuy không nói tên người nào, nhưng ai cũng biết, hắn nói lời này với ai. Mà cô thư ký dường như cũng đang nghe Lục Thiếu Hoa nói, gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lục Thiếu Hoa không phải người chỉ biết bóc lột công nhân, hắn là người biết thông cảm với cấp dưới, nhìn việc hắn đối xử với nhân viên trong Tập đoàn Phượng Hoàng là có thể biết được. Nếu không Lục Thiếu Hoa sẽ không trả lương cao như vậy cho nhân viên Tập đoàn Phượng Hoàng, càng không thưởng và chia hoa hồng nhiều như vậy.
Nói tóm lại, Lục Thiếu Hoa quan niệm, làm việc thì phải cùng với tiền tài. Người ta bỏ công sức ra, có thể lấy tiền thù lao để đổi lại, nếu người nhàn hạ, không có làm gì, chẳng những tiền ít còn có thể bị đuổi ra khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng.
Tập đoàn Phượng Hoàng không nuôi dưỡng những người lười biếng, muốn đứng vững ở Tập đoàn Phượng Hoàng, có tiền tài thì phải là người có năng lực, đồng thời phải cố gắng làm việc, nếu không, đành phải nói một câu, Tập đoàn Phượng Hoàng không có vị trí của anh.
Đó chính là chính sách tinh anh của Lục Thiếu Hoa.
…
Đoàn xe bình ổn chạy, Lục Thiếu Hoa không giống mọi lần nhìn cảnh vật xung quanh mà lấy thuốc trong bao ra rồi đưa cho Lý Vũ Sinh một điếu.
Bốn mươi vệ sĩ đi theo Lục Thiếu Hoa đều hút thuốc, bao gồm cả Lý Vũ Sinh, chỉ có điều trước kia Lục Thiếu Hoa không hút thuốc, hơn nữa trên xe cửa kín cho nên mấy người Lý Vũ Sinh không dám hút.
Bây giờ Lục Thiếu Hoa hút thuốc, bọn họ cũng không e dè nữa, hơn nữa chính Lục Thiếu Hoa đưa thuốc cho Lý Vũ Sinh, sau đó đưa cho cả lái xe Hà Cường, tiếp theo mới lấy cho mình một điếu.
Đi theo Lục Thiếu Hoa thì không thiếu tiền, mỗi người đều có trong tay một tài khoản trong ngân hàng Phượng Hoàng, bên trong là số tiền không nhỏ, đây là tiền lương của họ, cũng là của cải của họ. Bình thường họ cần tiền có thể rút ra, đi theo Lục Thiếu Hoa cần tiền cũng có thể lấy, rất tự do.
Không thiếu tiền, nên mấy người Lý Vũ Sinh đều hút loại thuốc hảo hạng, thuốc không tốt họ không hút. Có lẽ là do thói quen, tất cả các vệ sĩ đều rút ra bao Marlboro, còn Đại Hoa thì họ có thể mua nhưng chưa bao giờ mua.
Hiện tại thì ngược lại, vừa hút Đại Hoa, vừa có cảm giác không giống lần trước, trong lòng quyết tâm, lần sau mua thuốc sẽ mua Đại Hoa. Dù sao cũng không phải suy nghĩ đến tiền bạc. Nhưng mà mấy người Lý Vũ Sinh hút Đại Hoa không bao lâu, lại phải quay lại thuốc cũ.
Việc này nói sau, chúng ta tạm thời không đề cập đến, lại nói về việc Lục Thiếu Hoa về nhà đã.
Sau khi Lục Thiếu Hoa về nhà, quả nhiên đồ ăn đã chuẩn bị xong, nhưng không giống như còn nóng, rõ ràng đã nguội, người giúp việc đề nghị hâm nóng nhưng bị Lục Thiếu Hoa từ chối, nguội thì ăn nguội, ăn đồ ăn nguội không có gì là không tốt cả.
Đương nhiên, bởi vì Lục Thiếu Hoa trở về thì Anten Chiyoda cũng đang giận dỗi, vì Lục Thiếu Hoa chưa về nên cô cũng phải đợi, phải chịu đói chờ, lại không dám gọi điện giục Lục Thiếu Hoa về nhà vì Anten Chiyoda hiểu Lục Thiếu Hoa rất nhiều việc.
Lục Thiếu Hoa bị cô giận, hắn cũng biết, cũng không phản đối Anten Chiyoda, sau khi ăn xong hỏi về việc Anten Chiyoda đến phim trường.
Anten Chiyoda dù sao cũng là lần đầu tiên quay phim, tự nhiên rất hào hứng, nói về việc quay phim không ngừng, thật là muốn đem toàn bộ sự việc ở trường quay tường thuật lại cho Lục Thiếu Hoa, làm cho Lục Thiếu Hoa mắng thầm mình trong bụng.
Đây là tự làm tự chịu, nếu Lục Thiếu Hoa không hỏi, Anten Chiyoda sẽ không nói không dứt như vậy. Cho nên Lục Thiếu Hoa lúc này chỉ có thể mắngmình, may là Anten Chiyoda sau một ngày quay phim đã mệt mỏi, nói một hồi rồi bỏ đi tắm, lúc này Lục Thiếu Hoa mới được giải thoát.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa cũng giống như bình thường, đi đến công ty, hết sức xử lý văn bản, tuy nhiên thời gian hôm nay không giống mọi hôm, lúc mười giờ, Lục Thiếu Hoa sẽ chủ trì một hội nghị nhỏ.
Vì việc này, Lục Thiếu Hoa cố ý dặn thư ký trước, đến giờ thì vào thông báo với hắn, để tránh hắn quên thời gian.
Mười giờ sáng, tại phòng họp tầng hai mươi chín của tòa nhà Phượng Hoàng.
Lục Thiếu Hoa ngồi trên ghế chủ tọa, bên dưới là các lãnh đạo của Tập đoàn Phượng Hoàng, tất cả đều nghiêm túc, không khí có chút căng thẳng.
Không có cách nào, vì Lục Thiếu Hoa là ông chủ huyền thoại của Tập đoàn Phượng Hoàng, không mấy khi xuất hiện ở Tập đoàn Phượng Hoàng, ngay cả các lãnh đạo tập đoàn cũng ít gặp hắn.
Hiện nay, Lục Thiếu Hoa thay thế vị trí của Tần Tịch Thần, chủ trì cuộc họp lần này, triệu tập tất cả các quản lý cấp cao. Đó là lần đầu tiên họ tiếp xúc với Lục Thiếu Hoa, không ai biết Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cũng cảm giác được không khí căng thẳng, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không giảm bớt áp lực này, tổ chức cuộc họp này chỉ vì một chuyện, và khi đã giải quyết xong thì cuộc họp sẽ kết thúc, không cần lâu lắm.
Tuyển người, đây là mục đích mà Lục Thiếu Hoa tổ chức cuộc họp. Còn về việc nhận ai, Lục Thiếu Hoa không nói rõ ở cuộc họp.
Tập đoàn Phượng Hoàng phải tổ chức một bộ phận kiểm soát, cần nhân viên là kế toán, để người ở bộ phận tuyển dụng phụ trách việc thông báo tuyển dụng, đương nhiên, nếu tập đoàn đã có nhân tài thì có thể điều động từ các bộ phận khác đến, Lục Thiếu Hoa không có ý kiến gì, chỉ cần không không vi phạm cơ chế tuyển nhân viên là được.
Còn nữa, thành lập bộ phận có liên quan đến địa điểm và trang thiết bị, Lục Thiếu Hoa giao cho bộ phận nhân lực chuẩn bị, có thể nói lần này toàn quyền giao cho bộ phận nhân lực.
Chỉ có điều, Lục Thiếu Hoa không phải thần thánh, về một số phương diện, Lục Thiếu Hoa suy nghĩ cũng không được chu toàn. Vì thế, không chú ý đến một số chi tiết, lãnh đạo bộ phận nhân lực cũng có đề xuất, hi vọng cố gắng hết sức để thành lập bộ phận mới hoàn thiện một chút.
Việc này, Lục Thiếu Hoa không có ý kiến, cũng thấy hợp lý. Lục Thiếu Hoa tiếp thu, bảo nhân viên xử lý.
Cứ như vậy, một cuộc họp nhỏ ước chừng một tiếng là kết thúc. Lục Thiếu Hoa còn bảo đặt tên cho bộ phận mới, “Kiểm soát nội bộ”, nhiệm vụ chủ yếu là kiểm soát hoạt động của các công ty nước ngoài của Tập đoàn Phượng Hoàng. Đương nhiên Hồng Kông và Thâm Quyến cũng sẽ bị kiểm soát, chỉ có điều kiểm soát không giống với công ty ở nước ngoài, mà ở Hồng Kông thì tất cả các khoản đều đưa về đây để hạch toán.
Nhưng mà mọi người lại không biết được đó chính là Lục Thiếu Hoa cố ý muốn thành lập bộ phận này, vì bố vợ của hắn Tần Lôi mà chuẩn bị, chỉ cần Tần Lôi đi thăm cha hắn về, sẽ nhậm chức, trở thành nhân viên quản lý cao cấp của Tập đoàn Phượng Hoàng.