Thời gian Hướng Gia Cường và Lục Thiếu Hoa quen biết nhau không ngắn, cũng đã vài năm, có thể nói là khá hiểu hắn, thế nhưng, anh ta cũng biết, thực tế thì anh ta chỉ hiểu được một phần mà thôi, đặc biệt là khả năng lãnh đạo của hắn, anh ta cũng không thật sự hiểu rõ được.
Tuy nhiên, điều đó không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là Lục Thiếu Hoa đối nhân xử thế rất tốt, ví như lần này, hắn rất có tình nghĩa, giúp anh ta đầu tư vào thị trường tài chính, đầu tư cả 1.1 tỉ đô la Mỹ, cho dù hiện tại vẫn chưa biết kết quả là lãi hay lỗ, nhưng anh ta biết rõ kết quả sẽ có lãi.
Lý do rất đơn giản, bởi vì mức kinh phí đầu tư của Lục Thiếu Hoa còn nhiều hơn của anh ta, tuy không biết nhiều hơn bao nhiêu, nhưng anh ta tính qua cũng phải gấp bội, nói nhiều cũng phải trên mười tỉ đô la Mỹ tiền vốn.
Người ta đầu tư hơn mười tỉ đô la Mỹ tiền vốn, mà vốn anh ta đầu tư chỉ có 1.1 tỉ đô la Mỹ, chênh lệch kinh phí là bao nhiêu? Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng tính ra được, chứ đừng nói là Hướng Hoa Cường, anh ta biết rất rõ là bao nhiêu.
Nếu đúng như vậy, Lục Thiếu Hoa còn không sợ tổn thất mười tỉ đô la Mỹ, thì anh ta có gì phải sợ chứ, cùng lắm thì cùng lỗ với hắn, tuy nói rằng sẽ thấy tiếc, nhưng ít nhất thì đây cũng là một cơ hội, nếu bỏ qua thì sẽ không đến nữa, bỏ qua cơ hội này thì sẽ không có cơ hội khác.
Bình thường, Hướng Hoa Cường chính là dùng cách nghĩ thông thường để giải quyết việc này, bất luận là lãi hay là lỗ. Đương nhiên, anh ta rất mong sẽ là lãi, bởi vì nếu lãi, như vậy danh tiếng của anh ta sẽ được nâng cao rộng rãi hơn.
Quan trọng hơn nữa vẫn là 1.1 tỉ đô la Mỹ đó của anh ta vốn là tiền đen, giờ đã vào thị trường tài chính, khoản tiền đó liền trở thành đồng tiền chính đáng, hoàn toàn có thể đường đường chính chính đưa ra sử dụng.
Cũng chính vì vậy, anh ta thật lòng muốn mời mấy người Lục Thiếu Hoa đi ăn cơm, ừm, là thái độ không gượng ép. Cũng làm cho không khí của bữa cơm rất thoải mái, mọi người nói nói cười cười, hòa thuận vui vẻ.
...
Sau bữa cơm, mọi người giải tán, ai có việc thì đi giải quyết, ai không có việc gì thì về nhà nghỉ ngơi, nói cho cùng thì hành động nhằm vào thị trường chứng khoán Mỹ lần này vẫn chưa có kết quả, chỉ là mới bắt đầu mà thôi, kế tiếp còn phải chiến đấu với nhiều trận chiến căng thẳng nữa.
May mắn là, mấy người Lưu Minh Chương đều khá tự giác, biết kiềm chế bản thân, biết rõ hành động vừa mới bắt đầu, tiếp theo vẫn còn rất nhiều việc cần giải quyết, luôn giữ được tâm trạng tốt và nghỉ ngơi thích hợp là điều cần thiết.
Đó là lí do mà ăn cơm xong, mấy người họ liền lập tức về nhà nghỉ ngơi. Lục Thiếu Hoa cũng vậy, hắn cũng về nhà, chỉ có điều hắn không nghỉ ngơi, mà thong thả đứng trong phòng khách, nghĩ ngợi lung tung.
Suy nghĩ một chút, hắn đã tái sinh lại mười mấy năm, trải qua mười mấy năm nỗ lực, cuối cùng gây dựng được cả một Tập đoàn Phượng Hoàng này, người khác nhìn vào, đây hoàn toàn là kỳ tích, thế nhưng nào có ai biết, những đau khổ ở bên trong.
Nhưng nói ngượi lại, đau khổ hay khổ đau cũng đã là quá khứ, hiện tại nếu đã tạo được cơ nghiệp này, điều hắn cần nghĩ đến nhiều hơn vẫn là bảo vệ cơ nghiệp này, tiếp tục gìn giữ những cái khác, có thể duy trì được lâu dài không để mất.
Tục ngữ nói rất đúng, lập nên sự nghiệp thì dễ, giữ vững sự nghiệp mới khó.
Lục Thiếu Hoa biết rõ đạo lý này, nhưng mà, hắn hiểu không giống những người khác, đặc biệt là việc giữ vững sự nghiệp, hắn càng cho rằng cách tốt nhất để giữ vững sự nghiệp chính là không ngừng phát triển nó, liên tục mở rộng, đưa nó lên đỉnh cao, đó chính là cách giữ vững tốt nhất, cũng là cách phòng thủ và tấn công tốt nhất.
Hắn cũng đang làm như vậy, không ngừng phát triển sự nghiệp, đưa tất cả sự nghiệp từng bước mở rộng, leo lên đỉnh cao.
Thế nhưng, đây cũng không phải là lý tưởng cuối cùng của hắn, thành công trong buôn bán chỉ có thể xem như trợ giúp mà thôi, điều hắn muốn là sức ảnh hưởng, Tập đoàn Phượng Hoàng cho dù phát triển đến đỉnh cao, nhưng cũng không thể làm cho hắn đứng đầu thế giới.
Đương nhiên, ảnh hưởng ở mặt này dám chắc là có, chỉ có điều cũng không thể thể hiện vẹn toàn ra được mà thôi.
Cho nên, buôn bán phải phát triển, các mặt khác cũng cần phải tiếp bước theo, làm cùng một lúc.
Song, chính loại cùng tiến hành song song này, lại làm hắn phải đau đầu suy nghĩ, bởi vì trong kế hoạch của hắn, rất nhiều kế hoạch đều là cần lượng lớn tiền vốn để hoàn thành, cho nên, kiếm tiền trở thành một khâu rất quan trọng.
Kiếm tiền, không sai, chính là không ngừng kiếm tiền, không ngừng phát triển khả năng của bản thân, sau khi đạt đến một trình độ nhất định, hắn mới có thể đi một bước đi quan trọng nhất, tiếp ngay sau đó bước lên đỉnh cao của Thế giới, hoàn thành lý tưởng chính mà hắn muốn, đạt được mục tiêu cuối cùng.
Nhưng phải kiếm tiền như thế nào đây? Điều này trở thành đề tài quan trọng nhất.
Tuy rằng hiện tại Tập đoàn Phượng Hoàng vẫn không ngừng kiếm tiền, nhưng so sánh với số tiền mà hắn cần, thì chỉ có thể tạo được phần rất nhỏ mà thôi, cũng không thể một bước lên trời, đó là lí do mà ở giai đoạn này, việc hắn muốn làm chính là có thể tìm một vài cơ hội kiếm thật nhiều tiền.
Sự kiện ngày 11 tháng 9 có thể xem như một cơ hội kiếm tiền, hắn cũng đang làm, nhưng thời gian làm việc quá ngắn, khả năng tiền kiếm được cũng là có hạn, hiện tại đang rảnh nên hắn nhất định phải tìm cơ hội tiếp theo.
Cơ hội? Đúng vậy, chính là cơ hội.
Nhưng mà, cơ hội cũng không phải cứ tìm là có, nhìn lại mấy năm nay là biết, hắn khổ sở chờ đợi hai ba năm, mới đợi được một cơ hội như sự kiện ngày 11 tháng 9 này, trong vài năm tiếp theo, cơ hội càng khó dự đoán, điều này làm hắn đau đầu mãi.
- Ai...
Lục Thiếu Hoa thở dài một tiếng, trầm lặng không nói nên lời, đầu lại càng hỗn loạn.
Cố lắc lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ không đâu ra ngoài.
Cuối cũng cũng thành công, đầu hắn nhẹ nhõm, bình tĩnh lại, mạch suy nghĩ cũng dần dần hiện rõ.
- Không có cơ hội thì có thể tạo ra cơ hội mà.
Đây là suy nghĩ sau cùng của hắn.
Với sức mạnh hiện tại của hắn, nắm giữ rất nhiều tài sản, tạo ra một cơ hội dường như là việc không khó, đặc biệt là ở thị trường tiền tệ, tạo ra một trận khủng hoảng là điều không khó.
Khủng hoảng có nghĩa là tai họa, cũng có nghĩa là cơ hội.
Là tai họa là vì nó mang theo sự phá hoại. Là cơ hội là vì người nắm giữ ngọn nguồn nguyên nhân trong tay có thể nhân cơ hội để kiếm rất nhiều của cải.
Mà muốn tạo ra khủng hoảng, cũng có nghĩa là hắn là người nắm giữ ngọn nguồn trong tay, hắn có thể thu được rất nhiều của cải.
- Nghĩ là làm...
Đây là quyết định sau cùng của hắn.
Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, muốn tạo ra khủng hoảng, nếu muốn tạo ra khủng hoảng, e rằng phải đợi đến khi sự kiện ngày 11 tháng 9 ngừng lại thì mới có thể, cũng chính là mấy người Lưu Minh Chương, đều đã dồn hết sức lực cho sự kiên này, không thể phân tán sức lực để làm việc khác.
Cho nên, dù rằng trong lòng hắn có kế hoạch, trong lúc này, cũng không có cách nào thực hiện, chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng, có kế hoạch trong lòng, bước tiếp theo sẽ dễ làm hơn, kế hoạch tốt một chút, họa may vẫn còn một lối ra.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa khoan thai thức giấc. Lúc này, mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu, giống như một quả cầu lớn, tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ, thực vật cũng được cung cấp đủ dinh dưỡng, đủ để tiến hành quá trình quang hợp.
Thức dậy, mặc quần áo, rửa mặt, rồi mới lững thững đi xuống dưới nhà, ăn sáng, sau khi ăn xong mới lên xe, phóng thẳng đến Sở Tổng chỉ huy của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Ngày 9 tháng 9, hai ngày trước sự kiện 911, đồng thời, cũng là ngày thứ hai mấy người Lưu Minh Chương bắt đầu tiến hành, trong ngày quan trọng như thế này, hắn đương nhiên muốn đến Sở Tổng chỉ huy giám sát và đốc thúc tác chiến.
Song, khi hắn đến, mấy người Lưu Minh Chương đã biết, hắn cũng không làm phiền mấy người bọn họ nhiều, chỉ chào hỏi qua mấy câu đơn giản, sau đó gật đầu ra hiệu, để mấy người họ làm việc, còn hắn thì ngồi ở ghế xô-pha, mắt nhìn vào màn hình lớn phía trước, quan sát đồ thị của thị trường chứng khoán Mỹ.
Có thể nói, thời kỳ mới tiến vào thế kỷ 21, nền kinh tế Mỹ phát triển cực nhanh, đã trở thành một cường quốc kinh tế lớn mạnh như hiện nay, vượt qua Nhật Bản cường quốc kinh tế số một Thế giới kia, trở thành bá chủ toàn Thế giới.
Nền kinh tế phát triển nhanh thể hiện trên nhiều khía cạnh, mà thị trường chứng khoán tăng lên cùng lúc là một biểu hiện tốt trong số đó, trước khi sự kiện 11 tháng 9 còn chưa đến, thị trường chứng khoán Mỹ đúng là rất mạnh, giống như bây giờ, cứ đi thẳng lên, vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn đường đi lên đó, Lục Thiếu Hoa không thể không xúc động:
- Ai có thể dự đoán được rằng hai ngày sau thị trường cổ phiếu Mỹ sẽ bị tụt giá xuống.
Đúng vậy, nhìn tình hình hiện tại, thì ai có thể ngờ được, thị trường chứng khoán Mỹ sẽ sụt giá nhanh chóng, mang đến tai họa không lớn không nhỏ.
Trong lòng cười khổ một tiếng, bi quan nói không nên lời. Tuy nhiên loại bi quan này chẳng qua chỉ là thoáng qua mà thôi, với hắn, sự tồn vong của mước Mỹ hình như không liên quan đến hắn, ngược lại, hắn còn ước thị trường chứng khoán Mỹ sụp đổ, hắn cũng được thừa cơ liếm lời.
Miên man suy nghĩ hồi lâu, thời gian trôi qua cũng nhanh, rất nhanh, đã đến lúc thị trường chứng khoán đóng cửa, mấy người Lưu Minh Chương cũng ngừng hoạt động, ngồi xung quanh hắn, nói ngắn gọn tình hình, nhưng thật ra có chút ý báo cáo công việc.
Hắn cũng không ngăn mấy người họ, để họ tùy ý báo cáo, thỉnh thoảng gật gật đầu, biểu thị hắn vẫn đang nghe, không phát biểu nhận định gì.
Cũng không phải hắn không muốn nói ra quan điểm của mình, mà là mấy người Lưu Minh Chương làm rất tốt, tuyệt nhiên không cần hắn phải đưa ra kiến nghị gì.
Chỉ khoảng ba mươi phút, mấy người Lưu Minh Chương cuối cùng cũng nói xong hết các hành động của họ, báo cáo công việc coi như đã xong, Lục Thiếu Hoa cũng biết, hắn nên nói vài câu.
- Các anh làm việc suôn sẻ tôi không có ý kiến gì, điều tôi muốn nói chính là tiến độ hoàn thành sau cùng, khoản tiền năm mươi tỉ đô la Mỹ, các anh chỉ cần ngày 10, cũng chính là ngày mai lúc thị trường chứng khoán ngừng giao dịch nhập vào toàn bộ, đó có thể coi là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Nói đến đây, hắn cố ý dừng lại một chút, dường như để mấy người Lưu Minh Chương có chút thời gian phản ứng, sau đó mới nhấn mạnh:
- Không có vấn đề gì chứ?
Không ai lên tiếng, nhưng, những cái lắc đầu đã nói rõ tất cả.
Mấy người Lưu Minh Chương lắc lắc đầu, nét mặt nghiêm túc, tỏ ý không có vấn đề gì.
- Vậy thì tốt, nghỉ ngơi, ăn cơm, sau đó tiếp tục...