Lục Thiếu Hoa đi Macao vài ngày. Trong khoảng thời gian này hắn tham gia một ván bài, thực hiện một cuộc buôn bán lời hơn sáu trăm triệu đô la Mỹ, có thể nói là thu hoạch khá lớn, nhưng hắn không thèm để ý, đưa sáu ngàn đô la Mỹ cho nhà họ Hà, để họ trang trí cho chiếc tàu thêm lộng lẫy.
Lục Thiếu Hoa lưu tâm đến Anten Chiyoda nhiều nhất, trải qua vài ngày du ngoạn có thể thấy rõ là cô đang hồi phục rất nhanh, khuôn mặt trắng hồng, dường như bước ra từ một tấm ảnh. Thế nhưng sau khi trở lại Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa cũng không để Anten Chiyoda đi làm ngay, mà bảo cô ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.
Anten Chiyoda nghe lời, làm theo ý của Lục Thiếu Hoa. Mà lúc này Lục Thiếu Hoa cũng không có tâm trạng để quan tâm tới Anten Chiyoda bởi vì hắn nhận được điện thoại của cha vợ.
- Tiểu Hoa, chú của con được đưa vào danh sách cán bộ quy hoạch, có thể không lâu nữa sẽ rời khỏi Thâm Quyến.
Bên kia đầu dây, Tăng Ái Dân nói, không biết là đang vui hay buồn.
Tăng Ái Dân ở Thâm Quyến suốt ba nhiệm kỳ, hai nhiệm kỳ là Chủ tịch thành phố, một nhiệm kỳ là bí thư Thành uỷ, cuối cùng chuyển đến Quốc vụ viện (1), nhưng cho dù đã thăng chức, đối với thành phố đã từng gắn bó mười mấy năm trời, ông ta vẫn rất có cảm tình.
Một thành phố như vậy, không giao cho một người đáng tin cậy lèo lái, Tăng Ái Dân cảm thấy rất lo lắng, mà rõ ràng là Lục Xương là một người cầm lái rất tốt. Thâm Quyến trong tay anh ta phát triển rất mạnh mẽ, cả thành phố hân hoan hướng đến thịnh vượng.
Nhưng bây giờ do quy hoạch cán bộ, Lục Xương đã được đưa vào danh sách bồi dưỡng cán bộ cấp quốc gia, hiển nhiên là không thể ở mãi Thâm Quyến. Có lẽ nhiều năm sau, Lục Xương còn trở lại Thâm Quyến công tác như một thời kỳ quá độ trước khi được thăng chức.
Nhưng vấn đề lúc này là Lục Xương phải đi thì có thể giao Thâm Quyến cho ai là thích hợp? Ngoài ra, Tăng Ái Dân cũng có hơi lo lắng, bởi vì chức vụ Chủ tịch một thành phố đặc khu kinh tế là do Trung ương quyết định.
Tuy Tăng Ái Dân là Phó Thủ tướng Quốc vụ viện, nhưng ông ta không phải là thường vụ, lời nói ít có ảnh hưởng, hiển nhiên là không thể tham dự vào quyết định bổ nhiệm nhân vật số một và số hai của Thâm Quyến.
Quan trọng hơn là còn có Tập đoàn Phượng Hoàng, đừng quên, Tập đoàn Phượng Hoàng có một trụ sở đặt ở Thâm Quyến. Nếu người khác tới Thâm Quyến nắm quyền, có thể xuống tay với Tập đoàn Phượng Hoàng hay không? Điều này Tăng Ái Dân không thể xác định được.
Bây giờ Lục Thiếu Hoa là con rể của Tăng Ái Dân, là Phó Thủ tướng vốn không nên đặt nặng quan hệ cá nhân, nhưng Tăng Ái Dân cũng không phải là thánh nhân, trước hết ông ta là một người cha, rồi mới là một Phó Thủ tướng, suy xét tình hình lúc này đương nhiên phải tham khảo ý kiến của con rể một chút.
Dường như Lục Thiếu Hoa cũng nhận ra tâm sự mâu thuẫn của Tăng Ái Dân, suy nghĩ một lát liền hiểu được nguyên nhân, không khỏi phân trần, thản nhiên nói:
- Ba, Thâm Quyến có biến động như thế nào cũng không thể lay động Tập đoàn Phượng Hoàng, điều này ba có thể yên tâm. Nhưng thật ra Thâm Quyến là một thành phố không tồi, là nơi có thể lập nên thành tích vang dội, nếu có thể sắp xếp một người tới đây, thực lực sẽ tăng mạnh.
Lục Thiếu Hoa là họ Lục nhưng hắn cũng là con rể của nhà họ Tăng, bây giờ, cha vợ vì hắn mà lo lắng, hắn không thể không quan tâm, cần nhắc nhở thì phải nhắc.
- Yên tâm đi, ông của con đang vận động lo cho việc này.
Tăng Ái Dân đáp, rồi nói tiếp:
- Nhưng thật ra chú của con vẫn còn trẻ, lần này được đưa vào danh sách cán bộ quy hoạch để bồi dưỡng, có lẽ sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Mục đích chính của Tăng Ái Dân khi gọi điện cho Lục Thiếu Hoa là muốn báo cho hắn biết việc Lục Xương đã được chọn vào danh sách cán bộ được bồi dưỡng, chuyện tìm người đứng đầu Thâm Quyến chỉ là vấn đề phụ, cho nên ông ta rất nhanh liền trở lại chủ đề chính.
- Đã biết điều đến nơi nào chưa?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Tới tỉnh Sơn Tây, có thể là Phó Chủ tịch tỉnh hoặc Quyền Chủ tịch tỉnh.
Tăng Ái Dân không giấu diếm, dừng một chút rồi nói tiếp:
- Khoảng thời gian trước, Sơn Tây có xảy ra chuyện, Chủ tịch tỉnh bị bắt giam giao cho bên tư pháp tiến hành điều tra, nên lần này điều chú của con đến đó là để làm người chữa cháy.
Nếu hỏi tỉnh Sơn Tây có cái gì nhiều nhất, câu trả lời chỉ có một, đó là mỏ than. Mỏ than Sơn Tây có rất nhiều, mà mỏ than là một loại khoáng sản có giá trị rất lớn.
Ích lợi lớn, nhiều người tranh giành, quan thương cấu kết với nhau, cuối cùng làm chuyện trái pháp luật. Việc khai thác mỏ than một cách phi pháp đã diễn ra, rốt cuộc bị điều tra, mọi việc vỡ lở, chuyện bị kết tội tham ô là không tránh khỏi.
Chính vì chuyện liên quan đến khai thác mỏ than phi pháp mà Chủ tịch tỉnh bị liên luỵ, bây giờ Lục Xương được điều đến, rõ ràng là để y đảm đương nhiệm vụ dập tắt lửa, đồng thời cũng là thử thách đầu tiên sau khi y được đưa vào danh sách cán bộ quy hoạch bồi dưỡng.
Cuối cùng, nếu Lục Xương trải qua được thử thách thì y sẽ qua ải thuận lợi, và sẽ lại được thăng chức, đưa lên trên để đảm nhiệm trọng trách cao hơn. Nếu không qua được thử thách, y cũng có thể bị liên luỵ, cũng có thể kết thúc đời sống chính trị.
Tăng Ái Dân sợ Lục Thiếu Hoa không biết những khó khăn ẩn chứa trong chuyện này, nên giải thích:
- Làm tốt, sẽ được đàng hoàng tiến lên một bước, làm thêm một thời gian ngắn sẽ được chuyển đi. Làm không tốt, đời sống chính trị sẽ chấm dứt.
- Chuyện này con biết.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên lên tiếng, có phần hơi lơ đễnh. Đúng vậy, hắn lơ đễnh, Lục Xương rất có năng lực, lại có hắn ủng hộ ở phía sau, một tỉnh Sơn Tây nho nhỏ thật đúng là không thể làm khó được Lục Xương. Bây giờ Lục Thiếu Hoa phải suy xét đến việc làm sao cho Lục Xương bắt đầu triển khai hoạt động càng sớm càng tốt. Vì vậy, hắn hỏi:
- Nhà họ Tăng sẽ hoàn toàn ủng hộ chú ấy chứ?
- Sẽ ủng hộ, ông đã nói như vậy.
Tăng Ái Dân biểu lộ lập trường của nhà họ Tăng.
- Vậy thì tốt, ba và ông chỉ cần ủng hộ chú của con là được, vào thời điểm cần thiết, hãy huy động tất cả sức lực, còn chuyện cụ thể cứ để con xử lý, con tin là không bao lâu sau tình hình Sơn Tây sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Lục Thiếu Hoa nói rất nghiêm túc.
Từ lúc nghe nói Lục Xương sẽ bị điều đi Sơn Tây, trong lòng Lục Thiếu Hoa đã có một quyết định, đó là chỉnh đốn tình hình tỉnh Sơn Tây một chút, hễ quan chức cao cấp nào làm chuyện không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, hắn sẽ không buông tha. Chỉ cần tiêu diệt những “con sâu” này, giữ lại những cán bộ có năng lực và đạo đức, tỉnh Sơn Tây sao có thể không thịnh vượng được.
Lời Lục Thiếu Hoa nặng mấy cân, mấy lượng, một người cha vợ như Tăng Ái Dân biết rất rõ, nhớ tới thế lực mạnh mẽ của hắn, giờ đây ông ta chợt nhận ra lo lắng của mình là thừa. Lục Xương là chú của Lục Thiếu Hoa, có Lục Thiếu Hoa đứng sau lưng y, lại có sự ủng hộ của nhà họ Tăng, dường như không có cửa ải khó khăn nào Lục Xương không thể vượt qua.
- Con yên tâm đi, ba sẽ chuyển lời của con đến ông, ba tin ông sẽ sớm sắp xếp ổn thoả.
Tăng Ái Dân nói một cách nghiêm túc.
- Dạ.
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, ngẫm nghĩ một chút, lại bổ sung một câu:
- Nếu có thể, trì hoãn thời gian nhậm chức một chút, cho dù là một tuần cũng được, ở đây con cần một ít thời gian để chuẩn bị.
- Bây giờ tình hình ở bên kia đang rất khẩn cấp, thời gian nhậm chức có thể sẽ rất nhanh, nhưng một tuần thì cũng không có vấn đề gì, ba sẽ tìm cách.
Tăng Ái Dân đồng ý.
- Vậy được rồi.
...
Kết thúc cuộc nói chuyện với Tăng Ái Dân, Lục Thiếu Hoa ngồi ngây người, hơi có cảm giác mông lung, thật lâu sau hắn mới gọi điện cho Trần Quốc Bang, kể cho anh ta nghe chuyện Lục Xương sẽ được điều đến tỉnh Sơn Tây và những vấn đề liên quan.
Ngay sau đó, Lục Thiếu Hoa mới nói ra mục đích của mình:
- Anh hai, tôi cần bố trí nhân viên tình báo khắp nơi trong tỉnh Sơn Tây, nếu có thể, hãy điều tra một số chứng cứ, đặc biệt là chứng cứ về sự cấu kết giữa các quan chức và các doanh nghiệp, tôi định sẽ tiến hành giăng lưới bắt trọn ổ.
- Được, tôi lập tức đi bố trí mọi việc.
Trần Quốc Bang vẫn cung cách làm việc không thay đổi, không thích nói nhiều lời vô nghĩa, luôn làm việc một cách rõ ràng.
...
Trần Quốc Bang đi bố trí công việc, Lục Thiếu Hoa cũng không ngồi không, hắn suy nghĩ về vấn đề của Lục Xương và nhóm lãnh đạo cao cấp của quốc gia.
Quan hệ giữa Lục Xương và Lục Thiếu Hoa không có gì bí mật, hầu như tất cả mọi người đều biết, mà thực lực của Lục Thiếu Hoa thì nhóm lãnh đạo cao cấp của chính phủ đều biết rõ, đã biết rõ như vậy, vì sao lại còn điều Lục Xương đến tỉnh Sơn Tây?
Không thể phủ nhận, tỉnh Sơn Tây là một tổ ong vò vẽ, bây giờ đã xảy ra chuyện, tổ ong đã vỡ, như vậy bầy ong bên trong sẽ dốc toàn bộ sức lực chống trả. Lúc này phái một nhân vật có năng lực đến, rõ ràng là muốn hoàn toàn tiêu huỷ cái tổ ong này.
- Có thật là như vậy không?
Lục Thiếu Hoa thầm nói một mình.
Đây là một chuyện có hàm ý rất sâu xa, nếu Lục Thiếu Hoa đoán đúng, lần này Lục Xương trở thành một con dao sắc bén trong tay nhóm lãnh đạo cao cấp, cử y đến Sơn Tây là để nhanh chóng giải quyết xong vấn đề.
Chỉ có điều khiến Lục Thiếu Hoa không nghĩ ra, đó là tỉnh Sơn Tây đã xảy ra chuyện, đến nỗi ngay cả Chủ tịch tỉnh cũng mất chức, cho thấy sự việc rất nghiêm trọng, nếu theo lẽ thường mà nói, hẳn là trước tiên phải ổn định tình hình chứ không phải đi thọc cái tổ ong vò vẽ này mới đúng.
Không nghĩ ra, Lục Thiếu Hoa thật sự không đoán được ý định của nhóm lãnh đao cao cấp của chính phủ, chỉ có một đáp án duy nhất, đó là tỉnh Sơn Tây không có biến động gì.
Nếu quả là vậy, không thể nghi ngờ, Lục Xương bị nhóm lãnh đạo lợi dụng, dùng kế mượn dao giết người, muốn mượn dao của Lục Thiếu Hoa, một người có thực lực rất lớn.
- Ha ha...
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, hắn đã lần ra đầu mối, lẩm bẩm nói một mình:
- Kế mượn dao giết người này không tồi, chỉ có điều đáng tiếc là mượn thì dễ nhưng buông được ra lại khó đấy!
Hắn đã có một quyết định, tuân theo ý của nhóm lãnh đạo cao cấp, đi quấy rối một phen, nhưng phương pháp thực hiện quấy rối phải có chiều sâu, sâu đến mức có thể nhổ tận gốc tất cả các thế lực.
Đó là quyết định của Lục Thiếu Hoa, không bao lâu sau khi Lục Xương đi Sơn Tây sẽ tiến hành, tuy nhiên đó là chuyện về sau, tạm thời không cần nhắc tới.
Lục Xương được đưa vào danh sách cán bộ được bồi dưỡng, có nghĩa con đường làm quan của y hoàn toàn tươi sáng, đây là một chuyện đáng mừng. Hẳn là Lục Thiếu Hoa nên vui vẻ mới đúng, không phải vậy sao? Dù sao thì chức vụ mới của y cũng rất cao.
(1) Quốc vụ viện nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa ( gọi tắt là Quốc vụ viện) tức Chính phủ Nhân dân Trung ương nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, là cơ quan hành chính nhà nước cao nhất của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Cơ quan này thực hiện và cụ thể hóa các pháp luật, quyết định của Quốc hội Trung Quốc (Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, gọi tắt là Nhân đại toàn quốc) chứ bản thân nó không phải là Quốc hội hoặc tương đương với Quốc hội ở các nước khác như có bạn nhầm lẫn. Quốc vụ viện điều hành đất nước thông qua các bộ và các cơ cấu trực thuộc. Phạm vi bao quát của Quốc vụ viện là vô cùng rộng lớn và đa dạng từ các hoạt động thực thi pháp luật, quản lý kinh tế, phát triển giáo dục, khoa học, y tế, thể thao cho đến an ninh xã hội, ngoại giao, v.v...
Một điểm đặc biệt là Quốc vụ viện không quản lý hoạt động của Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc. Quân đội Trung Quốc đặt dưới sự lãnh đạo của Ủy ban Quân sự Trung ương Nhà nước – cơ quan do Quốc hội bầu ra.
Đứng đầu Quốc vụ viện là Thủ tướng, nhưng Chủ tịch nước mới là nguyên thủ quốc gia. Hiện nay, Quốc vụ viện Trung Quốc gồm 28 bộ và ủy ban.