Lục Thiếu Hoa có chút kỳ lạ, Tăng Ái Dân rốt cuộc có chuyện gì cần tìm hắn? Chuyện nhà xưởng có thể nói coi như giải quyết xong, hắn nghĩ thế nào cũng không ra còn có chuyện gì để nói. Khi Tăng Ái Dân gọi hắn, hắn dừng bước quay đầu lại, vẻ mặt nghi vấn nhìn Tăng Ái Dân:
- Chú Tăng, chú còn việc gì sao?
- Ừ, có chút việc cần nói với cháu một lát, về việc chuyển đi nơi khác của chú Út cháu đó.
Tăng Ái Dân vừa nói vừa đi tới chỗ Lục Thiếu Hoa.
- Hôm nay chú gọi điện thoại cho Ủy ban nhân dân thành phố quê cháu, bọn họ nói trong thời gian ngắn chưa tìm được người thích hợp để thay thế, nên hiện tại anh ta vẫn ở đó, tuy nhiên hôm nay đã bàn giao công tác, hơn hai ngày nữa là có thể xuống Thâm Quyến rồi.
Lục Thiếu Hoa vỗ vỗ đầu, mấy ngày qua đi cùng Tăng Vũ Linh khắp nơi để sắp xếp mấy việc, nếu Tăng Ái Dân không nhắc tới, đúng là quên mất chuyện của Lục Xương luôn.
- Haha, cháu cảm ơn chú! Khi nào chú Út cháu xuống đây, hy vọng chú chỉ giáo nhiều!
Tăng Ái Dân gật đầu không mở miệng. Ông ta đã xem qua hồ sơ của Lục Xương, kết hợp với lời Ông Văn Đức nói thì gia cảnh không có gì hoành tráng mà có thể leo lên cao trong vòng chưa đầy một năm, có thể thấy được là không đơn giản. Nhưng trước mắt cũng chưa thấy được gì nên ông ta cũng không hứa hẹn cái gì mà chỉ nói chỉ giáo hắn, cũng không hứa hẹn này nọ được, chỉ có thể gật đầu đáp ứng Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cũng nghĩ nhiều, hắn rất tin tưởng Lục Xương, chỉ cần xử lý tốt các mối quan hệ trong cơ quan, ngẩng đầu sẽ không khó, đương nhiên làm việc dưới tay Tăng Ái Dân mà nhận được khen ngợi từ ông ta thì càng dễ trở nên nổi bật.
- Vậy chúng cháu đi trước đây.
- Ừ.
Tăng Ái Dân chuyển đề tài, nhìn thoáng qua Tăng Vũ Linh nói:
- Đừng đi chơi quá muộn, về nhà sớm chút chiết chưa?
- Hihi.
Tăng Vũ Linh cười khúc khích.
- Con biết rồi, dài dòng quá.
- Con nhỏ này thật là…
―――――――――――――――― ―
Ra tới cổng lớn của Ủy ban Nhân dân thành phố, Ông Văn Đức khấn ông nội bà nội cho Tăng Vũ Linh không cần ra ngoài chơi mà chỉ đi nhà hàng ăn thôi, phải mua cái này cái kia cho cô ta, mới khiến cô ta luyến tiếc đồng ý. Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng ở bên cạnh nói giúp, vì hắn ta nhìn ra là Ông Văn Đức thật sự có việc phải làm.
Trở lại nhà ăn, đúng như dự kiến Ông Văn Đức giống như Lục Thiếu Hoa đều nhấc điện thoại lên, nói chuyện rất lâu mới xong, sau đó lại rút sổ sách từ ngăn kéo ra tính toán.
Qua nói chuyện trên điện thoại, Lục Thiếu Hoa không khó khăn đã đoán ra là gã đang sắp xếp cho người thân tín đi Liên Xô, điều này làm Lục Thiếu Hoa lại nhận ra thêm một mặt khác của Ông Văn Đức, đó chính là tính nôn nóng. Tuy vậy, ngược lại, Lục Thiếu Hoa lại thấy nôn nóng cũng tốt, hắn cũng nôn nóng, có thể nói là cũng như nhau.
…
Ông Văn Đức đang ngồi với đống sổ sách, Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh cũng chưa đói bụng, đến giữa trưa hai người mới nhẹ nhàng đi xuống dưới ăn cơm trưa. Ăn xong lại tới phòng làm việc Ông Văn Đức xem TV, thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm với Tăng Vũ Linh, vừa nói vừa cười, không để ý thời gian trôi qua…
- Hô!
Ông Văn Đức buông bút, hô to một hơi, day day con mắt, rồi đứng lên, vốn tưởng sẽ kéo dài thời gian gian lười biếng trên ghế, ai ngờ lại đứng lên phắt một cái, thiếu chút nữa ngã, một bàn tay vỗ vào đầu, một bàn tay tì vào bàn làm việc.
- Thiếu chút nữa là ngã sấp xuống rồi, má ơi, lần sau một ngày phải tính sổ sách một lần, bằng không thì chết con người ta.
- Hahaha
- Hahaha
Hai người Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh không hẹn mà cùng cười, nhìn về phía Ông Văn Đức trêu chọc, không trách được bọn họ làm như vậy vì trông bộ dạng Ông Văn Đức rất là khôi hài. Bình thường nhàn hạ quá, bây giờ lại tập trung cả một thời gian dài khiến cho đứng lên thiếu chút nữa ngã xuống đất.
- Hừ, còn dám cười, nếu phải tại hai cô cậu lôi kéo tôi đi Thế giới Hải dương, thì tôi đã sớm làm xong sổ sách.
Ông Văn Đức cười mắng, tuy nhiên y chính là muốn ở lại để trốn trách nhiệm, đem một cái mũ lớn chụp lên đầu Lục Thiếu Hoa.
- Khiếp.
Lục Thiếu Hoa trắng cả mắt, phản bác nói:
- Do lười vận động thôi.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Tăng Vũ Linh cũng đẹm theo nói:
- Ai chẳng biết anh vốn lười.
Ông Văn Đức vẻ mặt đau khổ, nói không ra lời, chỉ có thể nói lại một cách cợt nhả.
- Đúng, cô cậu nói đúng, là tại anhi lười, không trách các người, không trách các người.
Giọng nói càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng nói thầm.
- Tật xấu này phải sửa thôi, phải sửa lại.
Lại thêm một tiếng cười to vang khắp văn phòng.
- Được rồi, hai người đừng cười nữa.
Ông Văn Đức gãi gãi đầu.
- Đói bụng rồi, đi tìm đồ ăn thôi.
Lục Thiếu Hoa nhìn đồng hồ, vậy mà đã năm giờ rồi, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, liền đứng dậy. Tăng Vũ Linh giống như là theo đuôi Lục Thiếu Hoa vậy, Lục Thiếu Hoa đứng dậy, cô ta đương nhiên cũng đứng dậy theo.
…
Sau khi ăn đồ nọ đồ kia, trời đã tối, Lục Thiếu Hoa đề nghị đưa Tăng Vũ Linh về nhà, Tăng Vũ Linh cũng biết không còn sớm nên cũng không phản đối, ngoan ngoãn ngồi lên xe…
――――――――――――――――
Lục Thiếu Hoa vừa quay về cửa hàng hoa quả thì liền tới xem ba chiếc xe vận tải mới toanh. Hắn biết ba chiếc xe này nhất định là do mấy người Lục Gia Thành mua. Đi vào trong tiệm, quả nhiên Lục Gia Thành và Trần Quốc Bang đang ngồi xúm lại, không biết trò chuyện cái gì.
- Chú Ba, xe bên ngoài này có phải là chú mua đó không?
- Phải!
Lục Gia Thành quay đầu nhìn thấy Lục Thiếu Hoa thì gật gật đầu nói.
- Đúng rồi, cháu thấy thế nào?
- Được ạ.
Đã mua rồi thì Lục Thiếu Hoa còn có thể nói không được nữa không.
- Anh Hải Hâm, anh bố trí lái xe thế nào?
Trương Hải Hâm lấy tay ra dấu ok, tỏ vẻ đã sắp xếp tốt lắm rồi…
Nếu đã sắp xếp tốt thì Lục Thiếu Hoa cũng không hỏi nhiều đã bố trí ai, quay đầu hướng Trần Quốc Bang nói:
- Đại ca, anh theo em ra đây một chút.
Nói xong, liền bước ta ngoài cửa.
Trần Quốc Bang cũng không nhiều lời, hắn biết Lục Thiếu Hoa chắc chắn là có chuyện gì nói với hắn mà không muốn cho người khác biết, cũng nhanh chóng đi theo phía sau Lục Thiếu Hoa ra ngoài.
…
Đứng ở giữa cửa, ngẩng đầu nhìn lên không trung, mặt trăng tròn tròn chiếu sáng trên bầu trời, gió lạnh thổi tấp vào mặt khiến Lục Thiếu Hoa chịu không nổi nói dài dòng. Quay đầu lại nhìn Trần Quốc Bang thấy môi anh ta đã hơi tím, cắn răng nãy giờ.
- Đại ca, người ở lại bên cạnh em, anh đã chọn được ai chưa?
- Đã chọn được rồi, chọn cậu Lý Thượng Khuê đi.
- Vậy là tốt rồi! Ngày mai anh với mười người kia và Trương Khánh Vân đi chụp ảnh đi, để làm hộ chiếu, em đã nói chuyện với Chủ tich thành phố Tăng rồi.
Lục Thiếu Hoa nói tới đây thì ngừng một lát, cho Trần Quốc Bang một chút thời gian suy nghĩ, sau đó lại hỏi:
- Không thành vấn đề chứ?
- Không thành vấn đề, sáng ngày mai tôi sẽ đi ngay.
Trần Quốc Bang gật đầu.
- Còn có việc gì không? Nếu không thì tôi đi vào nhé, bên ngoài gió thổi lạnh lắm.
- Chờ một chút!
Lục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười, hắn biết cơ thể Trần Quốc Bang rất khỏe, cho dù lạnh một chút cũng không việc gì, vả lại hắn còn có việc cần giải thích với anh ta.
- Còn có việc gì sao?