Lục Đông Anh theo kì hạn phải về nhà thăm gia đình, vốn dĩ Tôn Vĩnh Thành nằng nặc đòi theo về cùng cô, nhưng cô biết hắn còn nhiều việc phải làm nên không đồng ý, thế là hắn đem khuôn mặt cau có đến nơi làm việc để hành hạ Cố Tư Vũ.
Lục Đông Anh vừa vào nhà đã thấy mẹ cô chờ sẵn, trên bàn cũng chuẩn bị trà hoa cúc rất thơm, nhưng mẹ cô vẫn giữ tư thế uy nghiêm như một vị phu nhân thật sự, không hề niềm nở hay quá vui mừng vì con gái trở về từ nhà chồng.
Nhưng dù sao cô cũng quen với việc này từ rất lâu rồi, nên cũng không bị tổn thương gì cả...
"Con chào mẹ...!"
Diễm An ra hiệu để Lục Đông Anh ngồi xuống trước mặt mình, ánh mắt bà liền đưa xuống chiếc bụng vẫn còn phẳng lì của cô, trong vô thức dấy lên vẻ không hài lòng cho lắm.
Dù sao bọn họ cũng kết hôn gần một năm rồi, vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu của việc mang thai...
"Chồng con đâu, sao lại để con về một mình?"
Lục Đông Anh cũng thật thà mỉm cười đáp...
"Dạ...anh ấy nhiều việc phải làm, nên con không thể vì chuyện của mình mà làm phiền anh ấy được...!"
Diễm An cũng gật đầu, nhưng bà lại có suy nghĩ khác, bà cảm thấy dường như cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đều là gượng ép, nên Tôn Vĩnh Thành hoàn toàn không có tình cảm với Lục Đông Anh nên không chạm vào cô.
Nhưng đàn ông thì được mấy người sống bằng tình cảm thực thụ chứ không cần tình dục, bà chắc chắn Tôn Vĩnh Thành có lẽ đang bao nuôi tình nhân ở bên ngoài, hoặc là hắn đã có con ngoài giá thú...
Nếu chẳng may người phụ nữ khác và con cô ta về đây, đòi Tôn gia chịu trách nhiệm, thì quyền thừa kế sẽ lọt vào tay người ngoài chứ không phải Lục Đông Anh và đứa con của cô.
Phu nhân bà đây tuyệt đối không thể để con gái chịu uất ức như vậy được...
"Quản gia, chuyển lời mời của tôi đến con rể, mời cậu ấy tối nay đến ăn bữa cơm gia đình cùng Lục gia...!"
Lục Đông Anh tuy không tình nguyện cho lắm nhưng nhìn ánh mắt sắc bén của mẹ cô lại khiến cô sợ không dám mở lời, dù sao trước giờ mẹ đều làm theo ý mình, chưa từng hỏi qua ý của cô..
"Lỡ anh ấy không đến được thì mẹ thông cảm cho anh ấy nhé, chồng con thường hay có việc đột xuất lắm...!"
Diễm An lại thong thả uống trà, bà lại càng chắc chắn hơn việc Tôn Vĩnh Thành kia có tình nhân bên ngoài, vì người có vợ rồi chẳng ai lại đi đêm bao giờ.
Lúc trước bà cũng nghe nói việc hắn ra khơi hơn nửa năm trời, mà không hề có bất kì bức thư nào gửi về cho Lục Đông Anh...
"Con cứ làm tốt việc của mình, còn những chuyện khác không phải bận tâm...!"
Tuy việc ly hôn sẽ vô cùng tổn hại đến danh tiếng của Tôn gia và Lục gia, vì ai ai cũng cho rằng đây là cuộc hôn nhân danh giá như viên ngọc quý, đại diện cho tầng lớp quý tộc nắm giữ quyền lực.
Nhưng một tên ngông cuồng dám chống lại chính phủ như Tôn Vĩnh Thành thì cớ sao hắn lại không dám ly hôn Lục Đông Anh để cưới một con tiện nhân khác.
Bằng mọi cách bà phải bảo vệ danh dự của Lục gia, bảo vệ con gái ruột của bà...
"Ta hỏi thật con Lục Đông Anh, con với thượng tướng đã thực hiện nghĩa vụ vợ chồng chưa...?"
Lục Đông Anh không ngờ mẹ cô lại quan tâm đến chuyện đó, nhưng bây giờ dù cô gật đầu hay lắc đầu đều dễ toang như nhau...
"Dạ...mẹ biết đấy, anh ấy bận lắm nên con không muốn làm phiền anh ấy...dù sao vẫn nên ưu tiên công việc và người dân hơn bản thân mình, như thế sẽ rất ích kỉ...!"
Diễm An nhướng mày, bà có chút buồn cười nhưng chỉ giữ trong lòng, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng hơn hẳn...
"Con giỏi ăn nói đấy, nhưng trả lời dài như vậy thì cứ nói thẳng ra là chưa đi, con là phụ nữ...ích kỉ một chút cũng chả sao cả...!"
"Nhưng Lục Đông Anh à, vợ chồng sống với nhau vì hai chữ tình và nghĩa, hết tình sẽ còn nghĩa, ngay cả tình con còn chẳng có...thì con có thể có được gì cơ chứ? Ta nói như thế không phải bức ép con cái gì cả, nhưng chồng của con không phải người bình thường, hắn chính là tên đàn ông mà những người phụ nữ ngoài kia đều thèm được trèo lên giường đấy...!"
"Ta biết con đã nghĩ đến chuyện ly hôn và sống một cuộc đời an bình, hoặc con sẽ chấp nhận cho hắn lấy thêm hai, ba cô vợ khác về...nhưng lúc đó là con chưa yêu hắn, bây giờ ta nói một câu xấu xa về hắn, con đã vội vội vàng vàng bào chữa, vậy khi hắn yêu chiều người khác trước mặt con...thì con chỉ biết khóc nấc lên thôi hả, hay trốn chui trốn lủi vào đâu đó rồi kêu khổ một mình...?"
"Ta muốn con giữ người đàn ông của mình thật chặt, muốn con bày tỏ tình yêu với anh ta, nếu con đã cố gắng rồi, mà hắn vẫn không thương con...thì vẫn phải ngẩng cao đầu mà sống, trở về Lục gia làm tiểu thư được chống lưng, còn hơn phải quỳ xuống rửa chân cho một con tiện nhân để đổi lấy tình yêu của người đàn ông hờ hững...!"
Lục Đông Anh lại càng không ngờ mẹ cô lại nói với cô những lời như vậy, cô cứ tưởng nếu ly hôn thì gia đình sẽ mất mặt, mẹ cô lại là người biết giữ sĩ diện như vậy chắc chắn sẽ từ mặc cô mất...
"Con cảm ơn mẹ vì đã nghĩ cho con, nhưng phải khóc nhiều một chút thì khi ra tòa mới được chia thêm nhiều tài sản chứ ạ...?"
Diễm An ngậm ngùi gật đầu, nghe ý kiến của Lục Đông Anh cũng không gọi là tệ, ít ra phải như vậy mới giống con gái bà chứ....