Thượng Vị [Giới Giải Trí]

Chương 19



Mình nói trước chổ này nhé: Nếu Bách Thiên Hành cùng Giang Trạm nói chuyện khi được ghi hình sẽ là cậu – tôi và lão sư – em hoặc là tôi - anh (dù sao thì theo bối phận trong vòng Bách Thiên Hàn là tiền bối của Giang Trạm mà), nếu là nói chuyện phiếm bình thường thì sẽ là cậu – tôi kiểu hai bạn học cũ ôn chuyện í ạ.

Nếu có sai xót xin mọi người thông cảm nhé.

Cám ơn ạ.
Chương 19
Bách Thiên Hành cùng Giang Trạm hai chiếc bạn học cũ này đương nhiên không có thời gian riêng tư để ôn chuyện nhưng lúc ăn thì có thể tán gẫu một chút.
Hai người đã quen biết từ trước nên rất thân thuộc, tách ra lâu như vậy hiện tại chỉ vừa mới gặp lại được hai ba ngày nhưng dù sao cũng đã chạm mặt mấy lần rồi, cho nên sẽ không xấu hổ.
Giang Trạm gặp lại Bách Thiên Hành cảm thấy rất thoải mái và tin chắc hắn cũng vậy.

Cho nên gặp nhau liền đi cùng, tùy tiện nói hai câu.
Vừa đi về phía nhà ăn Giang Trạm vừa hỏi hắn: "Bách lão sư sao lại qua nhà ăn của ký túc xá ăn sáng vậy?"
Bách Thiên Hành đi bên cạnh: "Tôi ở khách sạn ngay bên cạnh ký túc xá, bên kia đến 7h30 mới có bữa sáng."
Giang Trạm: "Anh ở ngay bên cạnh."
Bách Thiên Hành: "Ừm."
Giang Trạm không biết nhiều về mấy khách sạn bên cạnh ký túc xá nên hỏi: "Khách sạn có xa không?"
Bách Thiên Hành: "Không xa, tôi đi xe qua đây."
Giang Trạm: "Đạp xe?"
Bách Thiên Hành: "Có vấn đề gì sao?"
Giang Trạm nhớ đến hình ảnh Bách Thiên Hành khi đi làm mà mình đã từng xem trên mạng: "Vệ sĩ cũng đi theo phía sau anh hả?"
Phí Hải: "..

Phốc!" Không thể trách cậu ấy nha, thật sự không thể nhịn được.
Thử nghĩ đi, Bách Thiên Hành chạy xe đạp ở phía trước thì phía sau có 5, 6 vệ sĩ mặc đồ đen đi theo, hình ảnh này thật sự rất buồn cười.
Giang Trạm nghe tiếng "Phốc" quay lại nhìn Phí Hải rồi quay qua nhìn Bách Thiên Hành, vừa đi vừa cười: "Có mang theo vệ sĩ không?"

Giang Trạm: "Anh đi đến ký túc xá không phải đã tính là bắt đầu làm việc rồi sao?" Minh tinh khi đi làm ai lại không mang theo vệ sĩ.
Bách Thiên Hành: "Các cậu bắt đầu huấn luyện kín, ghi hình cũng không có thì sao có thể tính là bắt đầu làm vệc."
Giang Trạm: "Chưa làm việc vậy anh đến sớm như vậy làm gì?"
Bách Thiên Hành: "Tôi muốn đến sớm liền đến sớm."
Phí Hải đi theo bên cạnh Giang Trạm vừa đi vừa nghe hai người nói chuyện, càng nghe càng sợ hãi tới CP cũng quên cắn.

Ngọa tào! Trạm ca giống như là rất quen rồi đi, lại có thể cùng Bách Thiên Hành nói chuyện phiếm.
Câu cuối cùng kia của Bách Thiên Hành "tôi muốn đến sớm liền đến sớm" Phí Hải nghe ra được điềm báo Bách lão sư đã có chút không cao hứng.
Trạm ca! Thu liễm một chút! Thu liễm nha.
Giang Trạm thu liễm, ở trong mắt y cái câu kia của Bách Thiên Hành cũng giống như "tôi muốn xxx, liền xxx", y căn bản không nghĩ gì.

Bách Thiên Hành không phải là người muốn làm gì liền làm cái đó sao.
Ba người đi vào nhà ăn.
Vừa vào cửa đã dẫn đi chú ý của mười mấy thực tập sinh ngồi thưa thớt trong nhà ăn.
Mọi người yên lặng mà lén lúc nhìn Bách Thiên Hành, đừng nói là chào đón ngay cả thanh âm chào hỏi cũng không có, đều ngoan ngoãn co rúm lại.
Giang Trạm: Quả nhiên Tùng Vũ đã nói đúng, trưa hôm đó mọi người đều là vì ống kính.
Lúc này không có ống kính thì tiếng đánh call hoan nghênh cũng sẽ không có.
Không chỉ thế nhiệt độ ở nhà ăn còn giảm xuống vài độ.
Giang Trạm có chút buồn cười trong lòng, liếc mắt nhìn Bách Thiên Hành một cái.
Lúc này Phí Hải đã lảng đi mà không nói tiếng nào, đến khi Giang Trạm phát hiện thì cậu ấy đã ngồi xuống bên cạnh mấy thực tạp sinh mà cậu ấy quen rồi.
Giang Trạm: Chắc là sợ Bách Thiên Hành.
Bởi vậy Giang Trạm cùng Bách Thiên Hành đã có cơ hội ngồi ăn riêng với nhau, không có máy quay cũng không có người xoay quanh, nếu nói chuyện không quá lớn thì những thực tập sinh ngồi gần đó sẽ không nghe thấy.
Quá hiếm có đi.
Hiện trường "nhận nhau" muộn vài ngày!
Giang Trạm nghiên đầu qua hướng Bách Thiên Hành vừa đi vừa nói: "Sao lại gặp được cậu ở đây vậy?"
Bách Thiên Hành nhìn bộ dáng gấp gáp chờ không được nữa của y mà cong khóe môi, hạ thấp giọng: "Tôi còn đang muốn hỏi cậu đây, về nước khi nào?"
Giang Trạm: "Không bao lâu, vừa về liền tham gia tuyển tú." Dừng một chút: "Còn cậu?"
Bách Thiên Hành: "Tôi cũng vậy?"
Giang Trạm: "Trùng hợp ha."
Tất nhiên, không phải trùng hợp.
Hai người vừa nói vừa đi đến cửa sổ lấy cơm, Giang Trạm nhường Bách Thiên Hành lấy trước, Bách Thiên Hành buồn cười mà nhìn y.

"Bây giờ đã biết nhường cho tôi rồi hả?"
Trước kia khi còn học cao trung, lúc nào đến nhà ăn ăn cơm thì Giang Trạm luôn luôn gấp gáp, luôn miệng nói "tôi đói, đói bụng quá".
Khi đó Giang Trạm luôn lấy cơm trước, Bách Thiên Hành chưa bao giờ tranh với y.
Bây giờ đổi thành Giang Trạm nhường Bách Thiên Hành, Giang Trạm không nghỉ gì nhiều nhưng lúc Bách Thiên Hành nhắc y mới nhớ tới.

"Nga, trước kia đều là tôi lấy cơm trước."
Bách Thiên Hành khẽ nói: "Còn nhớ trước đây mình bá đạo thế nào sao?"
Giang Trạm không tán thành lắm với từ "bá đạo" này, làm bộ nhíu mày suy ngẫm: "Có hả?"
Bách Thiên Hành khịt mũi một cái, mắt toàn là ý cươi: "Ừm, không có."
Bách Thiên Hành nghiên người tránh vị trí cửa sổ.
Giang Trạm rất tự nhiên mà đi lại chổ cửa sổ.

"Đúng là không có nha." Cười xong lại nói: "Không phải tôi bá đạo mà cậu mỗi lần đều sẽ nhường tôi."
Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm ánh mắt có chút âm trầm.
Hắn luôn cho rằng Giang Trạm cái gì cũng luôn không hiểu.
Đột nhiên dì ở cửa sổ lấy cơm dùng giọng địa phương nói: "A, hai tiểu tử này rốt cuộc có lấy cơm hay không hả, các cậu đã đứng ở đây nửa ngày trời rồi.

Có gì không thể đợi lấy xong cơm rồi nói hay sao?"
Giọng nói bị cách một cánh cửa sổ thủy tinh nên các thực tập sinh khác đang ăn cơm không nghe thấy chỉ có Bách Thiên Hành cùng Giang Trạm là nghe được.
Hai người ngẩng đầu nhìn về phía dì lấy cơm.


Dì lấy cơm: "Đừng nhìn nữa, mau lấy cơm đi.

Nếu không phải dì thấy hai tiểu tử các cậu lớn lên có chút soái, chứ nếu là người khác cứ đứng mãi như vậy thì dì đây mới không thèm đợi các cậu, đã đi từ lâu rồi."
Dì lấy cơm không biết minh tinh là cái dạng gì càng thêm không biết Bách Thiên Hành.
Dì ấy chỉ đơn thuần bì dị mà nhắc hai tên tiểu tử có chút soái này rằng: "Này! Lấy cơm đi! Không lấy thì đừng đứng chắn cửa sổ!"
Giang Trạm và Bách Thiên Hành buồn cười mà liếc nhìn nhau.
Giang Trạm: "Vâng, ngại quá làm phiền dì đợi lâu.

Cho con hai bánh bao thịt, hai quả trứng gà, một bát cháo đậu đỏ, một bát sữa đậu nành, một đĩa cải xanh."
Dì lấy cơm vừa kẹp bánh bao bỏ vào túi vừa làm vẻ mặt ghét bỏ dùng giọng địa phương mà nói: "Ai nha, tiểu tử này có phải cậu lấy quá nhiều rồi không?"
"Dì không phải không cho các cậu ăn, dù sao cũng không mất tiền, dì cũng không thu tiền các cậu.

Ý của dì là con xem mấy bạn của con đi bọn họ ăn rất ít nha, chỉ lấy một quả trứng cùng một cái bánh bao, thêm một chén cháo cũng không chịu lấy."
"Người khác tới lấy cơm dì còn khuyên ăn nhiều một chút, còn con dì phải khuyên ăn ít một chút."
"Ăn ít sẽ không béo.

Bọn họ nói muốn lên TV thì mọi người đều sẽ béo lên."
Dì lấy cơm nói nhiều không ngại phiền nhưng tâm tính lại tốt, Giang Trạm trả lời lại rằng: "Dì ơi, con cao 1m83, nặng 120 cân đã tính là gầy rồi."
Dì đang định múc cháo liền lập tức đổi từ chén vừa sang chén lớn, múc một muỗng cháo đặc cho vào bát: "Vậy thì quá gầy rồi, dì so với con lùn nhiều như vậy mà cũng 120 cân.

Ăn nhiều một chút, lúc nãy dì nói sai rồi, con ăn nhiều một chút."
Giang Trạm nhìn bát cháo to bằng bát đựng mì, cháo vừa nhiều lại vừa đặc.

"Dì ơi, nhiều cháo như vậy con ăn không hết."
Dì đưa cháo ra ngoài cửa sổ: "Ăn không hết thì chia cho tiểu tử bên cạnh, con một muỗng cậu ta một muỗng, con đút cậu ấy một muỗng, cậu ấy đút con một muỗng, cứ như vậy không phải là hết sao."
Giang Trạm: "Dì à, dì thật đáng yêu đi."
Giang Trạm lấy xong thức ăn không đi trước mà đứng sang một bên đợi.

Y không nghĩ nhiều cứ làm theo thói quen, giống như lúc còn học cao trung y mỗi lần lấy xong cơm đều sẽ đợi Bách Thiên Hành.
Bách Thiên Hành: "Lấy giống cậu ấy, không lấy cháo."
Dì lấy cơm: "Đấy không cần lấy cháo, cậu một miếng cậu ấy một miếng là ăn xong thôi."
Khóe môi Bách Thiên Hành cong lên: "Không phải mỗi người đút người kia một miếng sao?"
Dì lấy cơm: "Ờ ha, các cậu tự do phát huy, mỗi tay một cái muỗng, một bên tự mình ăn, một bên đút người kia đều được."
Giang Trạm nghe xong một màn này, nếu không phải vì trong nhà ăn còn có các thực tập sinh khác và phải tị hiềm thì y đã cười run luôn cái sàn nhà.
Lấy đồ ăn xong Bách Thiên Hành cùng Giang Trạm tìm chổ ngồi, sau đó ngồi xuống đối diện nhau.
Vừa ngồi xuống thì những thực tập sinh khác ngồi gần đó liền đứng lên đi nơi khác.

Cho nên bên cạnh bàn của hai người họ không có ai hết.
Giang Trạm vừa ăn bánh bao vừa thấp giọng nói: "Bách lão sư làm sao mà mọi người vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật ra vậy."
Bách Thiên Hành mang cháo từ mâm đồ ăn của Giang Trạm qua để trước mặt mình: "Tôi không thấy cậu sợ."
Giang Trạm buồn cười: "Tôi sợ cậu làm gì."
Bách Thiên Hành lấy muỗng múc cháo, nâng tầm mắt lên.

Hắn có thể cảm nhận được tim mình đang đập ngày càng nhanh.
Bách Thiên Hành uống cháo, buông muỗng ra, tay chóng cằm khuỷu tay thì đặt lên bàn: "Sao lại tham gia tuyển tú?"
Giang Trạm không giấu diếm vừa ăn vừa nói: "Cậu tôi có một người bạn là đạo diễn, chú ấy giới thiệu tôi đến, phỏng vấn cũng thuận lợi nên cứ thế mà liền tham gia chương trình."
Bách Thiên Hành: "Cậu không muốn trở thành minh tinh sao?"
Giang Trạm suy nghĩ: "Thật ra thì cũng không nghĩ nhiều như thế, đi được đến đâu thì tính đến đấy.

Tôi vừa trở về dù sao cũng chưa có gì làm liền tham gia tuyển tú nếu qua một thời gian bị loại thì lúc đó lại nghĩ xem tiếp theo nên làm gì."

Bách Thiên Hành: "Cậu nghĩ cậu sẽ bị loại hả?"
Giang Trạm: "Tôi nói là nếu bị loại."
Bách Thiên Hành: "Cậu nên nghỉ là nếu là ra mắt ở vị trí C-vị."
Giang Trạm dùng một tâm thế nhẹ nhàng mà nhúng vái đối với 4 chữ "ra mắt – C vị".
Sau này lại nói.
Mà khoảng cách hai người quen cũ của Bách Thiên Hành và Giang Trạm chỉ dùng mấy câu nói chuyện phiếm ngắn ngủi đã được kéo gần lại.
Giang Trạm ngẫm nghĩ một chút cảm thấy thật vi diệu: Y không xem Bách Thiên Hành là cố vấn, hắn cũng nghĩ vậy.

Y không thấy xa lạ, hắn cũng vậy.

Y không thấy xấu hổ hay ngượng ngùng, Bách Thiên Hành cũng như thế.
Hai người giống như lúc còn học cao trung vậy, có cái gì nói cái đó.

Cái loại quen thuộc này làm Giang Trạm thấy thân thiết cũng thực thả lỏng.
Con người mà một khi đã thả lỏng thì sẽ nói nhiều hơn một chút.
Giang Trạm nhìn Bách Thiên Hành, nhướng nhướng mày: "Hôm qua tôi nghe nói cậu lên hotsearch hả? Một hơi tận 4 cái?"
Bách Thiên Hành uống một muỗng cháo: "Ừm." Giương mắt nhìn: "Thế nào?"
Giọng Giang Trạm hạ xuống cực thấp: "Thực tập sinh bọn tôi bị thu điện thoại rồi nên không lên mạng được.

Cậu nói với tôi một chút, trên hotsearch viết cái gì vậy?"
Bách Thiên Hành nhìn y: "Cậu dùng điện thoại tôi này, tự mình xem?"
Giang Trạm bỏ bánh bao xuống, quay lưng lại với mấy thực tập sinh bên kia, chắp tay trước ngực lắc lắc: "Tôi chỉ là tò mò một chút."
Nói xong lại giơ một ngón tay lên: "Chỉ cần nói mấy chữ trong hotsearch, Bách Thiên Hành thế nào thế nào..

Nha?"
Giang Trạm dùng ánh mắt bảo hắn: Nói đi a.
Bách Thiên Hành cong cong khóe môi: "Trở về."
Giang Trạm đưa lên ngón tay thứ hai: "?"
Bách Thiên Hành: "Tham gia Cực hạn thần tượng."
Giang Trạm đưa lên ngón tay thứ ba: "?"
Bách Thiên Hành: "Hormone nam thần."
Oa..

nga..
Giang Trạm đưa lên ngón tay thứ tư: "Cái cuối cùng?"
Bách Thiên Hành: "Cậu muốn biết thật hả?"
Giang Trạm lại càng tò mò cái hotsearch thứ tư hơn: "Nói đi."
Bách Thiên Hành nhìn chăm chú vào Giang Trạm ở trước mặt: "Người tôi thích."
"Hotsearch thứ tư, người Bách Thiên Hành thích."
Giang Trạm sửng sốt, theo bản năng liền hỏi: "Thích ai?"
Bách Thiên Hành liền há mồm nói: "Thích cậu."
Giang Trạm thở dài một tiếng: "Cậu cái người này, sao cứ thích đùa tôi kiểu này vậy a."


Bình Luận (0)
Comment