Ở nhà Vi Quang Khoát, Giang Trạm cùng Tề Manh trao đổi WeChat.
Giang Trạm vẫn chưa đồng ý cũng như Tề Manh vẫn chưa từ bỏ ý định nhưng cũng không cố ép.
Giang Trạm là cháu trai của bạn thân hắn a, lại là một bé trai lớn lên đẹp như thế nên cần phải che chở, phải kiên nhẫn.
Tề Manh ngồi thêm một lát liền rời đi, hắn là đạo diễn nên một năm 365 ngày không có ngày nghỉ cũng không có ngày rảnh rỗi.
Trước khi đi hắn còn liều mạng nháy mắt với Vi Quang Khoát.
"Ca! Thân ca ca! Cầu xin ông giúp tôi khuyên cậu ấy!"
Vi Quang Khoát lại thấy đau đầu, tiễn người đi rồi ông cũng không khuyên.
Người cậu này rất hiểu tính cách của Giang Trạm cho nên khuyên cũng vô dụng.
Giang Trạm xoay xoay danh thiếp của Tề Manh trong tay, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Như chú ấy nói thì làm minh tinh cũng không tồi đi."
Thần tình Vi Quang Khoát rất bình tĩnh, ông làm giảng viên ở học viện nghệ thuật nhiều năm như vậy nên cũng đã nhìn thấy hết thẩy.
"Minh tinh là một nghề nghiệp có chổ tốt cũng có chổ không tốt."
Giang Trạm chỉ tay vào danh thiếp: "Cậu, cậu thấy thế nào?"
Vi Quang Khoát: "Ý của cậu không tính, quan trọng là quyết định của con."
Giang Trạm cười.
Mấy chổ tốt của minh tinh Giang Trạm không để ý đến.
Lúc y còn nhỏ gia cảnh rất tốt, thứ cần có đều có hết không thiếu một thứ gì.
Y từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt cho danh lợi này nọ y không có hứng thú.
"
Nhưng thời thế thay đổi rất nhanh, công ty phá sản, bố mẹ lần lượt qua đời.
Giang Trạm cảm thấy nửa đời còn lại của y còn rất dài nên y không thể mơ mơ hồ hồ mà trải qua.
Về nước chính là vì muốn một khởi đầu mới.
Tìm một công việc bình thường cũng là một khởi đầu mới.
Mở một cửa hàng nhỏ hoặc gây dựng sự nghiệp cũng là một bắt đầu mới
Tham gia gameshow cũng coi như là một công việc, vậy sao không thể là một khởi đầu?
Y cái gì cũng không biết cho nên kết quả phỏng vẫn như nào y cũng không để trong lòng.
Thôi cứ thử xem sao.
Đêm đó Giang Trạm gửi tin nhắn WeChat cho Tề Manh:" Báo danh ở đâu? "
Hai ngày sau.
Giang Trạm ngồi xe điện ngầm đến giải trí Nga Hán.
Không hổ là Nga Hán nha, tòa nhà công ty rất khí phách.
Giang Trạm đi đến quầy đăng kí nhận thẻ ra vào tạm thời.
Một lát sau Tề Manh cũng đến.
Lần này tóc hắn vuốt ngược ra sau, màu tóc đã đổi, lần này là màu rượu vang đỏ.
Tề Manh cố ý nhìn Giang Trạm rồi chỉ vào đầu mình." Nhờ phúc của cháu, cái này gọi là đầu đỏ số cũng đỏ.
"
Giang Trạm nhìn cái đầu đỏ của hắn lại cảm thấy giống như cái mào gà.
Tề Manh mang Giang Trạm vào thang máy, phỏng vẫn ở tầng 22.
Dọc đường đi miệng Tề Manh cũng không nhàn rỗi:" Tháng sau là chương trình đã bắt đầu rồi, hôm nay là ngày phỏng vấn cuối cùng cho nên cháu phải nắm chắc cơ hội.
"
" Cũng không cần quá khẩn trương, cứ phát huy như bình thường là được.
Tổ sản xuất không có yêu cầu quá cao đâu, chỉ cần có điểm đặc biệt, có thể để người chú ý với có duyên với công chúng là sẽ được điểm cao.
"
" Chú tin tưởng cháu, cũng tin tưởng mắt nhìn người của mình.
Cháu chắc chắn có thể, không vấn đề gì đâu.
"
" Muốn uống nước không? Thời gian chờ có thể sẽ dài nên sẽ khát, phải nhớ uống nước.
"
" Có đói bụng không? Chú bảo trợ lý lấy ít đồ ăn cho cháu.
"
" Đinh! "
Tầng 22.
Đây là lần đầu tiên Giang Trạm đến recording office building, cũng là lần đầu tiên chờ đợi phỏng vấn ở sân khấu.
Nhân viên công tác đưa số thứ tự cho Giang Trạm, bảo y đến phòng chờ trước trong lúc đợi lên sân khấu.
Tề Manh vì tránh tị hiềm nên vừa đưa người đến tầng 22 thì biến mất.
Lúc Giang Trạm đi đến phòng chờ thì Tề Manh xuất hiện dặn dò mấy câu." Hôm nay hơi đông, kiên nhẫn một chút.
"
Giang Trạm gật đầu.
Tề Manh vỗ vai y:" Cố lên! "
Giang Trạm nghiêng đầu cười cười:" Cảm ơn chú! "
Đây là nụ cười đáp lễ nên mang theo vài phần ôn hòa, đuôi mắt cong lên, ánh mắt sáng trong.
Tề Manh bị nụ cười này làm cho shock luôn, tay nắm thành quyền mấp mấy môi, biểu tình thực say mê." Đúng! Cứ như vậy.
Lát nữa lúc phỏng vấn có cái gì không hiểu hoặc không biết trả lời làm sao thì chau cứ cười.
"
Giang Trạm lại cười, nụ cười này đang đầy ý cười, kiểu buồn cười.
Giang Trạm đùa thầm trong lòng chỉ cần cười đã qua phỏng vấn, vậy chương trình này phỏng vẫn cũng quá dễ đi.
Nghi lại thì có thể chú ấy muốn không khí bớt căng thẳng nên mới đùa đi.
Giang Trạm đến phòng chờ, chổ này rất lớn cũng rất nhiều người.
Ở đây có ghế có nước còn có các loại nhạc cụ cùng gương để thí sinh có thể ôn luyện trước khi lên sân khấu.
Giang Trạm đầu đội mũ một mình đi vào cửa.
Y tùy tiên tìm một cá I ghế ngồi xuống không để ai chú ý đến.
Ngồi xuống y lấy điện thoại sau đó click mở phần mềm âm nhạc.
Vừa cắm tay nghe thì đã có người vỗ vai y từ phía sau.
Giang Trạm hơi nghiêng đầu ngồi dậy, mũ lưỡi trai trên đầu y che đi tầm nhìn của đối phương.
Người kia:" Cậu trực thuộc công ty nào vậy? "
Giang Trạm:" Còn chưa có công ty quản lý.
"
Người kia:" Oa, thực tập sinh tự do a.
"
Giang Trạm:" Ừm.
"
Đoạn đối thoại đến đây đã kết thúc.
Giang Trạm có thể cảm nhận được không khí vi diệu cạnh tranh khóc liệt ở chổ này.
Chuyện này cũng là thường thôi.
Theo như Tề Manh nói thì hôm nay là ngày phỏng vấn cuối cùng, tháng sau đã bắt đầu ghi hình cho nên danh nghạch trúng tuyển không còn nhiều lại có quá trời người, có thể lưu lại thì chỉ toàn là lông phượng cùng sừng lân [1] mà thôi.
Ngược lại hiện tại Giang Trạm không khẩn trương, y là thực tập sinh tự do cũng không có công ty quản lý, cái gì cũng không biết.
Với lại đi phỏng vấn chính là quyết định lâm thời cho nên nếu không đậu cũng bình thường.
Vẫn là câu kia: Thử xem sao.
Vì ôm loại tâm tình này nên y không chú ý thời gian lên sân khấu như người khác, chỉ ngồi nghe nhạc giết thời gian.
Âm thanh đàm luận xung quang cũng truyền đến tai y, lúc nghe lúc không.
Bổng nhiên cùng với tiếng nhạc bên tai, y nghe được một cái tên quen thuộc.
" Diêu Ngọc Phi cũng tham gia chương trình này? "
" Cậu ta tới làm gì?
"Làm giám khảo a."
"AAAAA Đu!"
"Không dám nghĩ đúng không! Lúc trước ở công ty làm đàn anh của người ta, bây giờ tham gia chương trình này thì người ta từ đàn em biến thành cố vấn, chỉ đạo lại cho chúng ta."
"Người ta là người nổi tiếng, không cần đỏ mắt đâu."
* * *
Dưới vành mũ biểu tình của Giang Trạm vẫn không biến hóa gì, những gì vừa nghe biến mất như là không khí.
«Giới hạn thần tượng» tháng sau ghi hình, hôm nay là buổi tuyển chọn cuối cùng.
Thiên Quan Văn Hóa cũng nhét không ít người qua đây, bất luận thế nào trong nhóm thực tập sinh kia phải có một người bạo hồng.
Chỉ Diêu Ngọc Phi nổi tiếng thì làm sao có thể đủ?
Vì hôm nay là ngày cuối cùng nên La Ấn Huy cũng đến, hắn đến nhìn chằm chằm mấy công ty kia không thể để xảy ra sơ suất.
Đến tâng 22 hắn mới biết, hôm nay có chút đông a.
Hắn đứng bên ngoài cửa sổ của phòng chờ, hướng mắt nhìn đến những thực tập sinh của công ty mình.
Cũng tốt, cả đám đang luyện tập trước gương, coi như có để tâm.
Hiện vẫn chưa xảy ra sai sót nào nên hắn không vào vẫn đứng bên ngoài cửa sổ.
Vừa vặn có người từ phòng chờ bước ra, La Ấn Huy theo bản năng nghiêng đầu nhìn bảng tên của người nọ.
165 – Giang Trạm.
La Ấn Huy không để tâm thu hồi tầm mắt, Giang Trạm đi về phía hắn nhưng không nhìn thấy hắn.
Y giơ tay gỡ mũ xuống, vuốt lại tóc rồi đội lại mũ, đi qua.
Toàn bộ quá trình chỉ có hai giây nếu không chú ý thì cái gì cũng sẽ không thể nhìn thấy, nhưng La Ấn Huy chính là người đại diện có con mắt cực độc a.
Lúc người kia tháo mũ xuống, trong nháy mắt ánh mắt hắn quét qua, liền giật mình.
Chỉ trong nửa giây hắn đã phát hiện người này cùng người trong điện thoại của Diêu Ngọc Phi là cùng một người.
Giang Trạm.
Bạn trai cũ.
La Ấn Huy không thể tưởng tượng được mà quay lại, lúc này Giang Chạm đã đi qua.
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng kia mà hoảng sợ.
Người đó là bạn trai cũ của Diêu Ngọc Phi?
Không phải nói là sống ở nước ngoài sao?
Không phải nói không phải là người trong giới sao?
Y làm sao hiện tại lại xuất hiện ở tòa nhà của Nga Hán?
Trên người còn dán bản tên để dự tuyển?
La Ấn Huy theo bản năng phải điều tra, vội vả rời đi một bước thành hai bước.
Hắn đi về hướng ngược lại, đi đến lối thoát hiểm rẽ vào cầu thang bộ sau đó lấy di động gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại đổ chuông một hồi hắn mới nói: "Bạn trai cũ của cậu, cái người trong ảnh mấy hơm trước tên là Giang Trạm đúng không?"
Bên kia điện thoại là một mảng yên lặng, một lát sau Diêu Ngọc Phi mới lên tiếng, cậu ta có phần bất mãn nên âm thanh truyền đến có chút khó chịu.
"Hôm trước em đã nói em không phải cố ý muốn xem tấm ảnh đó rồi mà, sao hôm nay anh lại nhắc đến nữa?"
La Ấn Huy không rảnh cùng cậu ta đôi co nên nói thẳng: "Anh vừa gặp y."
"..."
Diêu Ngọc Phi ngạc nhiên: "Ở đâu?"
La Ấn Huy đưa tay vịn vào cầu thang: "Nga Hán".
Diêu Ngọc Phi: "Sao y lại ở đó?"
La Ấn Huy: "Anh còn đang muốn hỏi cậu."
Diêu Ngọc Phi: "..."
La Ấn Huy làm người thủ đoạn, hiệu suất làm việc cực cao nên không thích kiểu dong dài của Diêu Ngọc Phi.
Hắn nói thẳng: "Lúc trước hai người chia tay không phải đã làm ra chuyện gì khó coi đó chứ?"
Diêu Ngọc Phi: "..
Không có."
La Ấn Huy: "Y vừa về nước à?"
Diêu Ngọc Phi: "Hình như là vậy."
La Ấn Huy: "Lúc về có tìm cậu không?"
Diêu Ngọc Phi: "Không có."
La Ấn Huy: "Tốt nhất là không có."
Nói xong liền cúp điện thoại.
La Ấn Huy nghĩ đơn giản thế này: Hai người bọn họ đã chia tay không qua lại với nhau thì là chuyện tốt, chỉ sợ bọn họ lén lút liên hệ thôi.
La Ấn Huy nghiêng về vế trước hơn nhưng mà mọi chuyện thật quá trùng hợp đi.
Diêu Ngọc Phi là cố vấn của chương trình «Giới hạn thần tượng», Giang Trạm lại là thực tập sinh tham gia ứng tuyển.
Sao có thể trùng hợp đến thế được?
La Ấn Huy không nghĩ nữa, cũng không có thời gian đối chất với Diêu Ngọc Phi.
Theo tính cách của cậu ta thì nếu không hỏi sẽ không nói, có hỏi cũng chỉ trả lời vài câu.
Chờ làm sáng tỏ ân oán tình thù bên này thì phỏng vấn bên kia đã kết thúc.
La Ấn Huy trực tiếp đi tìm người quen ở Nga Hán.
Người đó thuộc tổ tiết mục «Giới hạn thần tượng» lần này, địa vị cũng không thấp lại vừa vặn phụ trách buổi phỏng vấn hôm nay.
Hắn lợi dụng thời gian nghỉ hẹn người ra ngoài nói chuyện.
"Số 165 Giang Trạm thuộc công ty nào thế?"
Đối phương vừa tra điện thoại vừa nói: "Thực tập sinh tự do, không công ty quản lý."
Lan Ấn Huy: "Là ai đưa vào vậy?"
Đối phương: "Nha, là đạo diễn Tề."
Tề Manh?
Suy nghĩ của La Ấn Huy xoay chuyển nhanh chóng: Tề Manh cùng hắn không thân, nhưng vị trước mặt hắn cùng Tề Manh không mấy hợp nhau, tuy cùng một công ty nhưng lại ở phe đối lập.
Vừa vặn Giang Trạm lại do Tề Manh giới thiệu.
La Ấn Huy bình tâm hỏi đối phương: "Có thể giúp tôi loại thí sinh 165 được không?
Đối phương:" Làm sao vậy? Hai người biết nhau à? "
La Ấn Huy hàm hồ nói:" Ừm, trước khi có chút gút mắt.
"
Đối phương cùng Tề Manh tuy không hợp nhưng hai người đang cùng làm một hạng mục lớn cho công ty.
Hôm nay là ngày phỏng vấn cuối cùng nên có rất nhiều người vẫn đang nhìn chằm chằm, Tề Manh lại mang đến một người..
La Ấn Huy:" Nếu đã là thực tập sinh tự do thì hát cùng nhảy đều không tốt đi.
"Lại nói:" Lần này Diêu Ngọc Phi của chúng tôi làm cố vấn trong chương trình, sau này còn rất nhiều cơ hội để hợp tác đi.
Đôi bên cùng có lợi, đã ám chỉ đến rỗ ràng như thế rồi, đối phương nghĩ nghĩ một lúc mới nói: "Cứ xem trước đã, nếu thực lực không đủ thì cũng có lý do.."
Đối phương chỉ nói đến đây.
La Ấn Huy cười cười: "Đa tạ! Xem như tôi nợ anh một ân tình."
Đối phương: "Tốt."
La Ấn Huy làm việc quyết đoán, hắn đặt rất nhiều kỳ vọng lên Diêu Ngọc Phi.
Lần này tranh thủ cơ hội cho cậu ta làm giám khảo cho «Cực hạn thần tượng» chính là muốn nhân khí của cậu ta tăng lên một bậc.
Dùng danh nghĩa idol để debut thì rất khó thoát khỏi vỏ bọc ca sĩ thần tượng, nhưng trong nước idol rất khó phát triển lâu dài muốn trường hồng phải lột xác.
Làm giám khảo cho chương trình «Cực hạn thần tượng» chính là một bước lột xác, mà bước đi này không được xảy ra sai lầm.
Về phần bạn trai cũ Giang Trạm kia, cứ coi như lần này y gặp xui xẻo đi.
Xử lý xong mọi việc, La Ấn Huy gửi tin nhắn cho Diêu Ngọc Phi: "Không có vấn đề gì nữa."
Hai giờ sau La Ấn Huy nhận được tin nhắn của người quen trong tổ tiết mục: "Chuyện nợ ân tình xem như bỏ qua đi, lần sau anh mời cậu ăn cơm."
La Ấn Huy: "Làm sao vậy?"
Đối phương: "Không thể loại, đây là bảo vật."
La Ấn Huy: "?"
* * *
[1] Lông phượng, sừng lân: chỉ những người xuất sắc..