Hố này không có cách nào không nhảy.
Bởi vì lời này, không sai một chữ trước kia Giang Trạm đã tự mình nói.
Đó là lúc nghỉ hè từ cao nhị lên cao tam, bọn họ nguyên một đám thanh niên ban ngày hẹn nhau đi chơi bóng, buổi tối lại kéo nhau vào một nhà hàng gần đó ăn tối.
Đều là một đám gia hỏa huyết khí phương cương, đi chơi không có ai quản, một đám người thấy chỉ ăn cơm thôi thì không thú vị bèn muốn uống rượu.
Cũng không dám uống rượu trắng sợ về bị đánh nên là gọi thêm mấy cốc bia lạnh.
Ăn cơm uống bia còn chưa thấy đủ lại còn muốn chơi.
Trò muốn chơi là mạo hiểm hay nói thật, dùng một bông cải xanh để trên đĩa đặt trên bàn, bông cải quay trúng ai thì người đó bị phat uống nửa ly bia, sau đó sẽ chọn mạo hiểm hoặc nói thật.
Mọi người đều nhất trí oke, quyết định chơi cái này.
Sau đó mọi người liền chơi chơi đến high, mọi người đều đã ngà ngà say nên là không khí trong phòng ngày càng bạo càng liều.
Giang Trạm nhớ rõ lần đó, sao nhớ rõ như vậy là vì lần đó y quá hưng phấn uống đến say bí tỉ, sau này y biết mình không thể uống nhiều, uống nhiều sẽ không nhớ gì hết.
Hôm đó y thua vài lần, cái bông cải xanh kia giống như là thầm mến y vậy, chút xíu là chuyển đến trước mặt y.
Một đám thanh niên vỗ bàn phạt rượu y còn muốn y chọn mạo hiểm hay nói thật.
Giang Trạm rất cố gắng đấu tranh giành nói thật nếu không thì sẽ bị cái đám người này đùa chết.
Kết quả một đám người lại kêu lên: "Ai muốn nghe lời thật lòng của cậu chứ, cậu cũng đâu phải con gái, chúng tôi đâu cần biết trong lòng cậu thích ai chứ."
Giang Trạm: "Nói thật!"
Những người khác: "Mạo hiểm!"
Giang Trạm: "Được, mạo hiểm thì mạo hiểm."
Hóa ra "mạo hiểm" đó chính là để y chọn trong nguyên đám người đang ngồi này một người để hôn.
Giang Trạm: "?"
Mọi người: "Chọn! Chọn đi a! Nếu không hôn thì cậu chính là cẩu nha!"
Giang Trạm khi đó rõ ràng đã say nên bị kích một cái liền bạo phát: "Hôn thì hôn, tôi không chọn các cậu." Nói xong nhìn sáng bên cạnh: "Bách Thiên Hành."
Mọi người liền ồn ào: "Được, được, Bách ca, oke Bách ca!"
Bách Thiên Hành không biết là uống nhiều hay ít cũng không ngẩng đầu lên chỉ dựa lưng vào sau ghế, lúc Giang Trạm nhìn qua thì nheo mắt lại: "Kêu ca hữu dụng sao?"
Giang Trạm rất biết nghe lời đúng: "Ca."
Bách Thiên Hành ngồi đó, không nói nữa.
Giang Trạm xoắn tay áo, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người mà khom lưng túm lấy đầu Bách Thiên Hành ở trên trán hôn một ngụm.
Gặm xong ngồi trở lại còn chép chép miệng.
Bách Thiên Hành từ đầu tới cuối đều tựa lưng vào ghế, bị gặm xong rồi lại nhìn nhìn Giang Trạm, lấy tay xoa xoa cái nơi vừa bị gặm, hừ một cái: "Không ai dạy cậu sao, hôn xong rồi thì quan hệ không còn thuần khiết nữa."
Giang Trạm quay đầy cười với hắn: "Ai muốn cùng cậu thuần khiết."
Ngày liên hoan hôm đó cũng chỉ là một đoạn ký ức bừa bãi của thiếu niên.
Giang Trạm ngẫm lại cũng phải cảm thán, ngày đó mình khinh cuồng, phá phách vậy sao.
Hiện tại để y uống rượu, để y chọn mạo hiểm hay nói thật đều được nhưng bảo y hôn Bách Thiên Hành một cái thì tuyệt đối không có khả năng.
Bất quá năm đó hôn cũng đã hôn..
Lúc Giang Trạm nhớ lại đoạn ký ức này cũng thuận tiện nhớ lại hương vị lúc hôn Bách Thiên Hành là tư vị gì.
Tư vị gì a?
Giang Trạm không nhớ được, ngẫm ngẫm một chút nếu là trán thì chắc có chút cộm đi.
"Trạm ca, anh ngẩn ngơ cái gì vậy?" Tùng Vũ bên cạnh đột nhiên giờ tay quơ quơ trước mặt y.
Giang Trạm hoàn hồn: "A, không có việc gì."
Tùng Vũ lại lập tức hi hi ha ha: "Vẫn là Trạm ca của chúng ta lợi hại nha, em phát hiện lúc có anh thì Bách lão sư hoàn toàn không có hung."
Giang Trạm: "Không có liên quan đến tôi, Bách lão sư làm người vốn đã không tồi rồi."
Từ sau buổi chiều Giang Trạm đều luyện động tác chân.
Y nói luyện chân thì chính là chỉ luyện chân, hoàn toàn không tập lại động tác của phần trên, toàn bộ quá trình học vuc đạo có thể nói là kỳ ba.
Nhiều thực tập sinh trong phòng tập đều cho rằng y không thể kết hợp nửa người trên và nửa người dưới nên mới luyện theo kiểu này.
Dù cho ai thấy lạ cũng không lên tiếng, tự mình tập nhảy, không quan tâm đến người khác.
Chỉ có một người duy nhất là không thể kiềm lại được.
Lúc ấy phòng huấn luyện không có nhiều người, đã đến giờ cơm tối nên mọi người đều đã đi ăn cơm tối.
Giang Trạm còn chưa đi vẫn còn đứng trước gương thực hiện một động tác ở đùi.
Động tác kia không quá phức tạp nhưng Giang Trạm vẫn luyện rất kỹ, muốn mỗi động tác đều thật hoàn hảo.
Y làm động tác này hết lần này đến lần khác, người khác nhìn vào sẽ nghĩ là y không quen, không thể làm được.
Giang Trạm nhảy đến nghiêm túc, muốn cẩn thận nhìn xem có chổ nào cần phải hoàn thiện hay không thì có một giọng nói vang lên: "Không phải cậu nghĩ là chỉ cần dựa vào mặt là được chứ?"
Lại nói: "Cậu biết không nếu cậu cứ tiếp tục nhảy thế này thì khi chương trình phát sóng sẽ có một đóng người xếp hàng chờ mắng cậu, nói cậu không có thực lực mà chỉ biết dựa vào khuôn mặt? Cậu cũng không muốn tranh điểm xếp hạng hay sao?"
Giang Trạm dừng động tác, ngẩng đầu từ trong gương nhìn về phía người nọ.
Tưởng Đại Chu - là thanh niên nghi ngờ năng lực của mình trong sân khấu đánh giá sơ bộ.
Thanh niên nhuộm một quả đầu xanh lam, quần áo đã ướt hơn nửa, biểu tình cực kiêu ngạo.
Hắn cũng từ trong gương mà nhìn Giang Trạm, bộ dạng rất tức giận.
Các thực tập sinh ở chung quanh cũng vì một giọng nói của Tưởng Đại Chu mà an tĩnh xuống.
Phòng tập an tĩnh đến cực hạn.
Có người nhìn Tưởng Đại Chu, có người nhìn Giang Trạm.
Giang Trạm nhìn Tưởng Đại Chu cũng chưa nói gì, chắc đối phương mới vừa nhìn thấy mình phân trên dưới ra để tập.
Giang Trạm không biết Tưởng Đại Chu nhìn thấy hình ảnh này thì có suy nghĩ gì nhưng y ngẫm lại hai câu hận rèn sắt không thành thép này..
Thật quen thuộc.
Tưởng Đại Chu thấy biểu biểu của Giang Trạm không thay đổi cho rằng y dầu muối không ăn lại càng tức giận, lớn tiếng nói: "Cậu cho rằng cậu cầm được A thì là ghê gớm đi, lúc huấn luyện kín có lão sư chuyên nghiệp chỉ dẫn cậu còn không nhìn rõ được thực lực của bản thân sao.
Cũng không ai nói với cậu, cậu bây giờ chỉ có thể dùng hai từ không xứng để hình dung sao."
Lúc huấn luyện kín mọi người đều được lão sư chuyên nghiệp hướng dẫn, ai mạnh ai yếu qua 6, 7 ngày đó đều đã nhìn ra được.
Ai thực lực mạnh thì tự mình nắm rõ, ai yếu kém thì cũng biết rõ ràng.
Giang Trạm là cái dạng gì thì mọi người cơ bản đều hiểu rõ.
Nhưng chưa ai có vạch trần thẳng mặt như vậy.
Cho dù là lão sư chuyên nghiệp cũng nói thật uyển chuyển.
Tưởng Đại Chu đột nhiên gào ra một tràn như vậy làm cả phòng tập giật cả mình, nhưng cũng không ai hé răng, không ai dám giảng hòa.
Giải không được, làm sao giải?
Tưởng Đại Chu chính là lúc đánh giá sơ bộ đã công khai đối nghịch Giang Trạm, lúc ấy thậm chí còn đưa ra yêu cầu battle, hai người này từ lúc bắt đầu đã khó xử, Tưởng Đại Chu nhìn Giang Trạm không thuận mắt, người bên cạnh làm sao mà khuyên được cậu ta?
Chỉ có 1 2 người nhỏ giọng: "Tưởng Đại Chu, cậu đừng như vậy, khách khí một chút." VJ lão sư không ở đây nhưng vẫn có camera.
Tưởng Đại Chu mặt kệ, hắn chính là có tính tình thiếu gia, ban khác không rõ lắm nhưng những người ban F tiếp xúc với cậu ta thì rất rõ.
Muốn cậu ta khách khí? Có cái gì phải khách khí.
Tưởng Đại Chu cách Giang Trạm khoảng cách một nửa phòng tập, trực tiếp nhìn Giang Trạm nói: "Tôi chính là nghi ngờ cậu, thì làm sao."
Phòng tập càng yên tính, không khí như đông cứng lại.
Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ, thôi xong rồi, muốn đánh nhau rồi.
Kết quả Giang Trạm căn bản không tức giận.
Hắn chẳng những không tức giận còn quay đầu nhìn Tưởng Đại Chu mà cười cười: "Sao tôi lại cảm thấy, cậu không phải nghi ngờ tôi mà là đang quan tâm tôi?"
Tưởng Đại Chu kinh ngạc, sắc mặt thay đổi, trừng mắt: "Ai quan tâm cậu? Tôi vì cái gì phải quan tâm cậu?"
Giang Trạm nhìn bộ dạng xù lông của cậu ấy mà cười cười: "Tôi trước kia có một người bạn tốt, lúc quan tâm tôi cũng là cái dạng này, mỗi lần bị tôi chọc tức cũng là cái dạng này."
Tưởng Đại Chu trừng mắt còn to hơn: "Bạn tốt của cậu liên quan gì đến tôi." Lại nói: "Cái gì mà tôi trước đây có nột người bạn tốt, lời này dùng để tiếp cận người khác có phải quá thô rồi không?"
Giang Trạm: "Tôi tiếp cận cậu? Không phải cậu mở miệng trước sao?"
Tưởng Đại Chu sửng sốt, sắc mặt lại lần nữa thay đổi trực tiếp nổi giận: "Ừm.
Tôi không có tiếp cận cậu! Tôi là đang nhắc nhở cậu!"
Giang Trạm: "Nhắc nhở thì cũng là có lòng tốt đi.
Tôi đã biết, cảm ơn cậu."
Tưởng Đại Chu: "..."
Tưởng đại thiếu gia vốn rất tự tin, hắn đứng phía sau nhìn Giang Trạm nhảy có đến 7, 8 phút.
Tâm nói cái vũ đạo gì mà lung tung rối loạn như thế chứ, ở đâu lại có người nhảy chỉ động hai cái đùi.
Cứ vậy mà cũng đòi lấy A? Đợi khi chương trình phát sóng cứ chờ mà bị xe đi đi.
Tưởng Đại Chu là không nhịn được nữa mà mở miệng.
Cậu ta cảm thấy mình là đang trào phúng, không sai là đang trào phúng.
Kết quả lại bị Giang Trạm xoay một vòng lại biến thành ý tốt cùng quan tâm.
Tưởng Đại Chu: "?" Thiếu gia mình đây là người thích xen vào chuyện người khác, còn phân phát lòng tốt tràn lan vậy hả?
Mình với cậu ta có thân sao, lòng tốt cái rắm? Mình quan tâm cậu ta làm gì chứ?
Tưởng Đại Chu trừng mắt với Giang Trạm, sau lại liếc một cái rồi quay đầu rời khỏi phòng tập.
Tưởng Đại Chu đi rồi mấy thực tập sinh khác cũng thấy xấu hổ nên cũng đi ăn cơm luôn, thực nhanh phòng tập chỉ còn lại một mình Giang Trạm.
Giang Trạm bị Tưởng Đại Chu làm gián đoạn nên không tập nữa, với tay lấy chai nước trên sàn lên uống.
Lúc uống nước y lại nghĩ về buổi liên hoan kia.
Trong đầu hình ảnh cái người chủ động đề nghị uống bia, đề nghị chơi mạo hiểm hay nói thật, mỗi lầm y bị phạt đều ồn ào, dần dần rõ ràng.
Tống Hữu.
Giang Trạm đã thật lâu không nhớ tới Tống Hữu, lại đột nhiên phát hiện cái thần thái cùng giọng điệu nói chuyện của Tưởng Đại Chu có chút giống Tống Hữu nên mới nhớ lại.
Mà lại nhớ đã lâu rồi không gặp Tống Hữu, Giang Trạm lại thở dài.
Thôi, không nghĩ nữa.
Khách sạn.
Bách Thiên Hành nhận một cuộc điện thoại.
Vừa bắt máy, nghe xong hai câu liền nói: "À, tôi tưởng là ai thì ra là Tống tổng."
Tống Hữu had mồm liền chửi: "Họ Bách kia, cậu bớt giả ngu đi."
Bách Thiên Hành lại giả ngu: "Tống tổng tìm tôi có chuyện gì không?"
Tống Hữu nếu hắn muốn thì liền có thể hóa thân thành một đại thiếu gia bá đạo.
Vị đại thiếu gia bá đạo này không ngừng liền trực tiếp chửi: "Họ Bách, cậu nhanh nói, có phải cậu vừa đe dọa vừa dụ dỗ vừa câu dẫn, muốn Giang Trạm tham gia tuyển tú? Có phải hay không?"
Lại chửi: "Cái tâm tư này của cậu người khác có thể không biết, còn tôi thì có thể không rõ sao! Năm đó, cái buổi tối liên quan kia, tôi liền nhìn rõ cậu."
Bách Thiên Hành một tay cầm điện thoại, một tay cầm ipad lướt WeiBo, hai bên đều chu toàn, nghe vậy lại thật trầm ổn mà ngô một tiếng: "Nhìn rõ cái gì?"
Tống Hữu: "..."
Bách Thiên Hành một chút giọng điệu phập phồng cũng không có: "Là nhìn thấy tôi hôn Giang Trạm? Hay thấy Giang Trạm hôn tôi?"
Tống Hữu: "..."
Nghỉ hè cao nhị, buổi tối hôm đó một đám thanh niên cơ bản đều đã say.
Có người về nhà, có người không về, không về liền ngủ lại khách sạn gần đó.
Giang Trạm bị Bách Thiên Hành khiêng lên lầu, tuy rằng không say đến bất tỉnh nhân sự nhưng cũng ngã trái ngã phải, không tự đi được.
Ngày hôm đó đối với Tống Hữu là một ấn tượng quá sâu sắc.
Ngày hôm đó nhân sinh quan của hắn đã bị va chạm cực độ, xem chút nữa đã sụp đổ.
Lúc ấy hắn đã dàn sếp xong một người đã uống say bên này nên định đi xem Giang Trạm.
Đẩy cửa vào liền nghe tiếng động sột soạt và một chút thanh âm rên rỉ.
Hắn thấy kỳ lạ này là thanh âm gì nên tiến vào giương mắt nhìn.
Tống Hữu không dám tiếp tục nhớ lại, hình ảnh từ não này làm cay luôn cả mắt.
Hắn chỉ đơn giản kết luận: "Họ Bách, cậu không phải người."
Bách Thiên Hành lướt ipad vẫn bình tĩnh như thường: "Tôi không phải người, cậu phải." Dừng một chút: "Tống tổng từ ngày hôm qua bắt đầu đã không thiếu bình chọn đi, bình chọn cho Giang Trạm nhiều hay ít?".