Bách Thiên Hành một đường đi về cao ốc Tứ Phương.
Cuộc gọi của Tống Hữu không được bắt máy, được Bách Thiên Hành gọi lại khi đang dừng cái đèn đỏ thứ hai.
Tống Hữu: "Bách Thiên Hành, cậu đây là cái tật xấu gì thế hả? Tôi cho cậu đi chưa? Tôi đã nói xong đâu?"
Giọng Bách Thiên Hành rất trầm, tay gắt gao mà nắm chặt vô lăng: "Còn gì nữa?"
Tống Hữu tức giận đến mức nếu hiện tại người mà ở đối diện thì hắn sẽ trực tiếp nệnh cho Bách Thiên Hành một cú.
Tống Hữu không nói nên lời: "Không có gì, chỉ là muốn nói với cậu, cậu ở gần Giang Trạm hơn, chiếu cố cậu ấy một chút."
Bách Thiên Hành không nhiều lời: "Đương nhiên."
Tống Hữu: "Còn có Diêu Ngọc Phi, nhớ đề phòng cậu ta một chút.
Tôi sẽ không nói tỉ mỉ về cậu ta làm gì, dù sau năm đó tôi và Giang Trạm nháo đến trở mặt thì có đến một nửa công lao là của Diêu Ngọc Phi."
Bách Thiên Hành: "Cái gì là nháo đến trở mặt?"
Tống Hữu: "Không nhắc nữa dù sao cũng là chuyện đã qua, sau khi trở mặt tôi và Giang Trạm cũng chưa từng liên lạc với nhau."
Khó trách.
Khó trách Giang Trạm sau khi về nước đều không đề cập đến Tống Hữu.
Điện thoại đã tắt, tâm của Bách Thiên Hành vẫn không có cách nào có thể bình tĩnh.
Các cảm quan của hắn bây giờ chỉ tập trung ở tim, chỉ nghe được tiếng thình thịch thình thịch.
Trong đầu đều là câu vừa rồi mà Tống Hữu đã nói.
"Cậu ấy nói rằng cậu ấy vừa phát hiện mình thích con trai."
Y thích con trai.
Giang Trạm thích con trai.
Bách Thiên Hành không thể khống chế mà đạp mạnh chân ga, tốc độ xe càng lúc càng nhanh.
Hình như muốn dùng tốc độ này mà đuổi theo cho kịp bảy tám năm muộn màng kia.
Tới cao ốc tứ phương, vừa vặn đang đi lên tầng thì gặp nhân viên phụ trách của chương trình.
Người phụ trách thấy hắn còn cảm thấy kỳ quái: "Bách lão sư sao giờ này lại đến?"
Đầu óc Bách Thiên Hành bây giờ chỉ toàn là Giang Trạm, Giang Trạm nên chỉ "Ừm" một tiếng rồi bước nhanh về phía phòng tập.
"Đánh giá bắt đầu rồi sao?"
Người phụ trách: "Ừm, đã bắt đầu được một lúc rồi." Lại nói: "Bách lão sư muốn đi phòng tập vậy có cần sắp xếp trang phục và tạo hình không?"
Bách Thiên Hành xua tay: "Không cần, tôi tự mình qua xem một chút là được."
Cửa sổ phòng tập có phủ thêm một lớp kính xuyên thấu một chiều, bên ngoài nhìn vào được bên trong nhưng bên trong không nhìn thấy bên ngoài.
Bách Thiên Hành đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt yên lặng mà dừng trong phòng tập.
Một khắc kia hắn nhìn thấy Giang Trạm trái tim hắn đập càng mãnh liệt hơn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Bách Thiên Hành nói với chính mình: "Đừng vội, không cần gấp."
Giang Trạm từ đánh giá sơ cấp thì dùng mắt thường cũng có thể thấy được thực lực của y không đồng cấp với những người ban A, mọi người không nói nhưng trong lòng đều rõ, nếu xét về nhảy và hát thì y không thuộc trình độ ban A.
Giờ phút này đến phiên y lên sân khấu đương nhiên sẽ có rất nhiều ánh mắt nhìn theo.
Xem y sẽ biểu diễn thành cái dạng gì, xem thực lực của y có xứng với trình độ ban A hay không, xem y dùng phương thức học nhảy kỳ ba kia có thể phát huy hữu dụng trước ống kính hay không.
Giang Trạm đứng yên trước ống kính.
Nhân viên công tác hướng y làm một động tác oke.
Giang Trạm đối diện với ống kính, đơn giản mà thông qua màn ảnh chào hỏi với các cố vấn, tiếp theo liền chính mình bắt nhịp tự hát tự nhảy.
Vài câu đầu của bài hát thì mọi người đều không phản ứng gì, phần đầu ai nấy đều dễ dàng thông qua mà.
Nhưng càng về sao nương theo giai điệu của bài hát Giang Trạm càng nhảy càng thuận, cảm nhạc hay tiết tấu đều càng tốt.
Y một động tác cũng sai, động tác vũ đạo thì dừng thả đều đúng thời điểm, điều hợp tiết tấu.
Không chỉ thế lực hát khống chế rất tốt, không hụt hơi, phát âm chuẩn, ca từ rõ ràng.
Mấu chốt là Giang Trạm trước đó chỉ ở trên sân khấu chỉ thể hiện một đoạn mua dân tộc, đây là lần đầu tiên y chính thức nhảy, mà ca khúc chủ đề này vũ đạo không đủ ngầu, đối với thực tập sinh nam thì không mạnh mẽ lắm có chút "mềm", vì thế thực tập sinh nam nhảy thì có hơi..
E hèm..
Theo khẩu khí của Ngụy Tiểu Phi chính là chỉ một chữ: "Nương".
Nói dễ nghe một chút thì là đáng yêu.
Mấy thực tập sinh trước đó nhảy không được hết bài, hát cũng không đủ lời cho nên bọn họ chỉ tập trung vào động tác tứ chi hoặc là tiếng hát, chổ đâu rảnh mà lưu ý đến biểu cảm khuôn mặt.
Nhưng Giang Trạm thì không giống vậy, ca từ hát rõ ràng lại đầy đủ, nhảy cũng trọn vẹn bài, tuy quản lý biểu cảm chưa được chuyên nghiệp nhưng toàn bộ quá trình biểu diễn vẫn luốn vui vẻ, nụ cười lúc nào cũng treo trên môi.
Mà Giang Trạm mỗi khi cười rộ lên thì biểu tình sẽ thực vui vẻ hào sảng, lại kết hợp với khuôn mặt kia, đôi chân dài thon gầy kia..
Các thực tập sinh khác: "Trạm ca! Chúng em đánh call cho anh! Chúng em sẽ vì anh mà thắp đèn!"
Có mấy thực tập sinh trực tiếp ồn ào lên..
"Ta, mẹ nó! Trạm ca cũng quá đỉnh rồi!"
"Y quản lý biểu tình cũng quá kinh người đi!"
"Tôi thật sự phục Trạm ca rồi! Anh ấy cái gì cũng đều có thể!"
"Tôi không phải fans, nhưng cũng sẽ bình chọn điểm cho anh ấy!"
Chờ Giang Trạm biểu diễn xong đang thở phì phò thì mấy thực tập sinh khác bắt đầu đánh call.
"Pick! Pick! Pick you!"
Giang Trạm đổ đầy mồ hôi, giơ tay lau trán một phen, nhìn về phía mấy thực tập sinh đang pick cho chính mình mà mỉm cười.
"Hiện tại đã thấy rồi đúng không? Tôi lớn lên đẹp cũng không chỉ là đẹp có đúng không?"
Giang Trạm mở đầu vui đùa, không khí bắt đầu sôi nổi hẳn lên, các VJ lão sư bắt đầu cầm máy quay nhắm ngay y.
Giang Trạm lau mồ hôi, xoay đầu nhìn màn ảnh, wink.
[1]
Các thực tập sinh khác: "Aaaaaaaaaaaa!"
Giang Trạm quay lại: "Được rồi được rồi, mọi người đừng kích động."
Thực tập sinh: "Đến, thêm một cái nữa! Thêm một cái nữa!"
Giang Trạm giả ngu: "Thêm cái gì?"
Đột nhiên có một giọng nói: "Cậu sớm muộn gì cũng phải ở trên sân khấu câu fans, sao bây giờ không chịu làm luôn."
Giang Trạm ngước mắt nhìn người nọ: "Tưởng Đại Chu!"
Tưởng Đại Chu nhếch miệng.
Giang Trạm nhướng mày ý bảo cậu ta: "Có phục không?"
Tưởng Đại Chu trước đó có bao nhiêu không phục thì hiện tạị đã có bấy nhiêu phục, Giang Trạm đã điểm chỉ tên của cậu ấy, cậu ấy liền ngoan ngoãn như đến thí cũng chưa từng phóng, liên tục gật đầu: "Phục phục phục! Tôi phục!"
Phục xong rồi, Tưởng Đại Chu lại tiếp tục: "Vậy cậu có câu fans không."
Các thực tập sinh khác: "Câu fans! Câu fans! Câu fans!"
Giang Trạm thực sự không có biện pháp với đám gia hỏa này, thực sự quá ồn ào.
Nhưng muốn y đối với một người nào đó mà wink một cái phóng điện, y thật sự không làm được.
Giang Trạm nhìn giáp phòng tập một lần, đột nhiên nhìn về hướng cửa sổ gần mình nhất, chỉ qua đó: "Hay là để tôi đối với cửa sổ thử xem."
Vừa nói xong VJ lão sư đã cất bước đi ra ngoài, rõ ràng là muốn từ cửa sổ quay cái wink của Giang Trạm.
Giang Trạm đi đến trước cửa sổ: "Làm nha?"
Các thực tập sinh khác: "Làm đi, anh cứ tự do phát huy."
Giang Trạm đứng trước của sổ không mang theo điện mà wink mắt trái, xong lại wink mắt phải, qua lại vài cái thì một bên cửa kính xuyên thấu trên cửa sổ đột nhiên bị đẩy ra.
Bách Thiên Hành đứng ngoài cửa sổ.
Mọi người: "..."
Giang Trạm: "..."
Bách Thiên Hành và Giang Trạm bị ngăn cách bởi một cánh cửa sổ khoảng cách tầm nửa mét, một người bên ngoài một người bên trong.
Mọi người đều biết cửa sổ này là xuyên thấu một chiều, cũng có thể Bách lão sư thân yêu của bọn họ đã đến từ lâu..
Bách Thiên Hành cong môi nhìn Giang Trạm: "Vừa rồi tôi nhận được 6 cái wink rồi.
Bây giờ tôi có thể trả lời cho cậu biết là nó không có hồn và cảm xúc.
Wink lại một lần nữa."
Giang Trạm: "..."
Yêu nghiệt.
Toàn phòng tập an tính, đột nhiên nhìn thấy Bách Thiên Hành tất cả đều biến thành gà con.
Bách Thiên Hành chỉ là đơn giản đưa tay lên, dựa vào khung cửa sổ cũng tạo ra khí tràn mạnh mẽ.
Bách Thiên Hành nhìn toàn phòng tập một cái, lại nhìn đến Giang Trạm: "Đến a, phóng điện cho tôi nhìn thử, nhìn xem cái biểu tình câu nhân dùng để câu fans của cậu nào, xem thử coi đã đủ tiêu chuẩn chưa."
Nhóm gà con: "Tới tới rồi! Khí tràng tới rồi, mọi người bảo trì cảnh giác!"
Giang Trạm yên lặng quay đầu nhìn mọi người: "Nói chuyện, các người mau nói chuyện đi a! Lại bắt đầu xem mình là gà con rồi xem tôi là gà mụ mụ đúng không?
Giang - gà mụ mụ - Trạm: Tâm mệt, không thể lo cho nhiều con như vậy a.
Lúc này trong phòng tập không chỉ có thực tập sinh, còn có n nhân viên công tác, n camera không thể để mọi người đều xấu hổ a.
Giang Trạm ngẫm nghĩ một lúc lại nhìn Bách Thiên Hành, cách một cánh cửa sổ cùng hắn thương lượng:" Wink câu nhân thì có thể đi, nhưng đối với người thật tôi không làm được.
"
Bách Thiên Hành chống tay lên khung cửa sổ, khí thế vững vàng:" Ừm.
"
" Tôi chỉ là..
".
Giang Trạm suy nghĩ một chút:" Trực tiếp làm biểu tình như là câu nhân đi.
"
Bách Thiên Hành:" Cũng được.
"
Vừa dứt lời Giang Trạm đã kề sát mặt lại, ánh mắt như có sương mù ngưng động, trong mắt là tầng tầng mây mơ hồ lưu luyến.
Y nhìn chầm chầm Bách Thiên Hành bằng đổi mắt lẳng lặng mà trầm mặc, một lúc sau ở đuôi mắt lưu luyến mà thêm vài phần thâm tình, khóe môi như có như không mà cong lên.
Nhóm gà con:"! "
" Mẹ nó! Mẹ nó! Trạm ca là tiên nhân hạ phàm! Sao cái gì cũng đều có thể! Cái gì cũng đều dám! "
" Đó là Bách Thiên Hành! "
" Kia chính là Bách Thiên Hành mà! "
Quả nhiên..
Khóe môi Giang Trạm cong lên còn chưa hạ xuống, Bách Thiên hành đã híp mắt lại, buông tay chống trên khung cửa ra mà nắm lấy cằm của Giang Trạm, hơi dùng sức một chút kéo người về phía mình.
Giang Trạm trọng tâm không vững, ngả người dựa vào khung cửa sổ, đối với việc xảy ra trong chớp mắt này không kịp phản ứng mà đầy kinh ngạc.
Ngước mắt y nhìn gương mặt Bách Thiên Hành ngày càng gần, càng gần, trước mắt.
Ánh mắt này chính là ánh mắt đầy nguy hiểm, giống như thợ săn đang nhìn trộm con mồi, trần trụi và trắng trẻo.
Giang Trạm nhìn ánh mắt hô hấp bỗng như đông cứng lại, chưa kịp phản ứng thì bên tai đã nghe giọng Bách Thiên Hành nói từng chữ từng chữ một:" Cẩn thận một chút, câu nhân không cẩn thận sẽ bị người ăn luôn.
Ân? "
Tiếng" Ân "cuối cùng kia giống như nộc độc rắn trên dây leo vậy, một sự chết chóc không tiêu tán được.
Lông tơ cả người Giang Trạm đều dựng thẳng lên, y theo bản năng mà tránh thoát.
Đùa cái gì vậy, y là gay, đùa như vậy sẽ ra vấn đề đó.
Lúc tránh thoát lại cảm nhận được môi dưới của mình bị đầu ngón tay thật nhẹ thật nhẹ mà mơn trớn.
Ngước mắt Bách Thiên Hành đã sớm thu tay, biểu tình đã trở lại trạng thái bình thường.
Da đầu Giang Trạm còn tê rần, người chưa hoàn hồn, ngẩn ngơ mà lui về sau hai bước, lộ ra một vẻ mặt mờ mịt.
Bách Thiên Hành..
hắn vừa mới?
Hắn vừa mới làm cái gì?
Đột nhiên lúc này đám gà con lại hét lên thảm thiết như sói tru..
" Mẹ ơi! Quá tạc[2] rồi! Bách lão sư vậy mà dám! "
" Da gà của tôi đều nổi hết lên rồi! Bách lão sư không hổ là ảnh đế! Tam kim ảnh đế! "
" Này nhập diễn quá nhanh đi! Tôi chút nữa đã cho rằng hắn muốn hôn! "
" Bách lão sư sao có thể ngầu như vậy a! Hắn dám a! Cái gì cũng dám! "
" Dã mang quá! Cú phanh gấp kia suýt chút nữa đã giết chết tôi! "
Giang Trạm quay đầu nhìn mọi người lại quay đầu nhìn Bách Thiên Hành.
Ngoài cửa sổ, Bách Thiên Hành biểu tình như thường, không có nửa phần nguy hiểm, thấy Giang Trạm nhìn hắn còn cố ý ngoáy đầu nhìn thẳng lại, hoàn toàn không giống như là vừa trộm làm chuyện gì không phải.
Giang Trạm:"? "Không cẩn thận đụng trúng đi? Chắc vậy rồi.
Nhưng chạm vào môi là động tác ám chỉ quá mức rõ ràng.
Giang Trạm vẫn luôn cảm nhận được phần vừa bị chạm vào..
Giống như bị bỏng.
Một chút bỏng kia vẫn luôn ở đó, vừa vặn lại là môi dưới.
Giang Trạm trên mặt làm như không có gì, bỏ chuyện đó ra sau đầu nhưng lại lặng lẽ mà dùng răng cửa cắn cắn môi dưới.
Quá nóng.
Gay đối với cảm giác này luôn quá mức nhạy cảm.
Giang Trạm thậm chí còn nghĩ miên mang, cảm xúc từ ngón tay Bách Thiên Hành mang lại khác bản thân y, có chút thô ráp cũng có chút cứng.
Giang Trạm:"..."
Đủ rồi, đủ rồi.
Cũng không để ý thấy từ đầu đến cuối Bách Thiên Hành đang đứng ngoài cửa sổ lẳng lặng chăm chú mà nhìn y.
Nhìn thấy y có chút vô ý mà dùng răng cửa cắn cắn qua nơi hắn vừa chạm vào.
Bách Thiên Hành không bận tâm máy quay ở chung quanh, đáy mắt như có như không mà mang theo ý cười.
Quả nhiên, y phải.
* * *
Lời của tác giải: Bách ca muốn công lên, rốt cuộc hắn chính là công mà.
* * *
[1] Wink: Nháy mắt í ạ.
[2] Tạc - 炸: Nổ tung.