Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 36

Bách Thiên Hành có không ít nhà cửa to nhỏ đủ loại.

Căn y dẫn Giang Trạm về là căn biệt thự độc lập lớn nằm trên đường Tấn Nam.

Ba tầng, bốn phía bao quanh đều là sân, còn có bể bơi, sân bóng, vườn hoa nhỏ, thậm chí chứa cả một sân cỏ đánh golf.

Giang Trạm dù gì cũng từng sống trong nhung lụa, mà đến nơi xuống xe vừa nhìn một cái cũng phải kinh ngạc.

Hắn hỏi Bách Thiên Hành: "Một mình cậu ở nơi lớn thế này?"

Bách Thiên Hành nhấn mạnh lần nữa: "Không phải một mình, còn một con chó nhỏ."

Giang Trạm đi theo Bách Thiên Hành từ gara vào sân: "Vậy con chó nhỏ kia của cậu thật sự sẽ hạnh phúc chết đi được, ngày ngày có thể chạy mừng rỡ khắp nơi trong cái sân lớn thế này."

Bách Thiên Hành nghiêng đầu nhìn Giang Trạm.

Giang Trạm nhìn lại y: "Hử?"

Bách Thiên Hành ra hiệu về một phía: "Mừng rỡ không?"

Giang Trạm quay đầu nhìn qua, mới liếc mắt đã thấy một sân bóng rổ cỡ nhỏ nền xanh kẻ trắng, tức khắc trong mắt sáng ngời: "Mừng mừng mừng!"

Có lẽ đánh chết ekip Cực hạn cũng không nghĩ tới, cuộc nói chuyện tâm sự trải lòng cho rõ ràng mà họ "cưỡng chế" sắp xếp, sang bên Giang Trạm và Bách Thiên Hành, hoàn toàn chính là thời gian cho mấy tên con trai high ngất trời.

Giang Trạm qua bên này của Bách Thiên Hành còn chưa kịp vào cửa, đã bắt đầu đánh bóng rổ rồi.

Mà chuyện như chơi bóng rổ đối với con trai, thật sự chỉ cần có quả bóng và sân chơi thích hợp, quần áo với chả giầy dép toàn bộ không thành vấn đề.

Giang Trạm vẫn mặc t-shirt, quần dài, giày trượt ván như thường mà chơi, mang bóng, lên rổ, nhảy vụt lên ném bóng, cả người tràn đầy sức sống.

Bách Thiên Hành đứng bên sân nhìn hắn chơi chốc lát, trong ánh mắt chỉ có bóng hình cao cao gầy gầy ấy, nhìn hắn dẫn bóng chạy chậm, ném rổ, lên rổ, trông thấy ánh mặt trời dừng nơi đỉnh đầu, trên gương mặt hắn, tinh thần phấn chấn toát lên sự năng động tỏa ra bốn phía.

Bách Thiên Hành đột nhiên cảm thấy rằng, giờ đây tựa như vẫn còn là thuở cấp ba ấy, y và Giang Trạm còn là bạn cùng lớp, ngày ngày gặp mặt, nói cười cãi lộn, quán net thâu đêm, sân bãi chơi bóng.

Bách Thiên Hành thậm chí có thể nhớ lại tâm trạng năm ấy khi đứng bên sân xem Giang Trạm chơi bóng, giống như đúc với hiện tại, trong mắt chỉ có người này thôi, trong lòng cũng chỉ chất chứa người này, còn rất muốn lại gần, gần thêm chút nữa.

Bách Thiên Hành đi qua chính giữa sân bóng.

Giang Trạm đã hoàn toàn vào trạng thái vận động rồi, thấy Bách Thiên Hành lại đây lập tức dẫn bóng xoay người, vừa đập bóng vừa hỏi: "Đánh không?"

Bách Thiên Hành: "Đánh."

Giang Trạm lui về sau, tự nhiên kéo ra khoảng cách: "Mấy năm nay cậu còn chơi bóng không?"

Bách Thiên Hành ra hiệu bóng, Giang Trạm chuyền cho y, Bách Thiên Hành tiếp được bóng: "Thời gian quay phim không động qua mấy, một năm trước ở nước ngoài đều chơi."

Giang Trạm chạy chậm đến trước mặt y, hai chân tách ra, đầu gối khuỵu thấp, trọng tâm đặt giữa hai chân, 1v1, làm tư thế chuẩn bị: "Dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng vẫn chơi."

Bách Thiên Hành nhắm về phía rổ, đập bóng, hừ cười ngắt lời: "Vẫn chơi cũng không chơi lại tôi."

Khóe mắt Giang Trạm dán vào động tác của Bách Thiên Hành, nâng mắt nhìn, màu sắc con ngươi sáng trong sạch sẽ lạ thường: "Cứ chơi mới biết được."

Bách Thiên Hành chuyển bóng tiến công, Giang Trạm chắn bóng, một lần không được, lần thứ hai thì bị Bách Thiên Hành dẫn thẳng qua người.

Con trai không giống con gái, bình thường ở riêng sẽ không thường xuyên tiếp xúc thân thể, ít nhất tính tới giờ Bách Thiên Hành và Giang Trạm đã gặp lại nhau lâu vậy rồi, trừ hai lần tương tác cửa sổ nhỏ và lôi kéo nhau bỏ chạy ngày dọn vào ký túc xá ra, không ai đụng chạm ai cả.

Chơi bóng rổ thì khác, những loại vận động với bóng, thân thể sẽ không tránh khỏi đụng chạm nhau.

Từ khi Bách Thiên Hành bắt đầu dẫn bóng, đến mang bóng qua người, lại tới dưới rổ ném bóng, hai người vẫn luôn có đụng chạm thân thể, Giang Trạm không thấy gì, thân tâm toàn bộ đều đặt vào việc chơi bóng, Bách Thiên Hành cố ý quan sát, cố ý nhường để hắn tới sát người.

Nhưng cho dù là vậy, Giang Trạm cũng không cướp được bóng từ trong tay y mấy lần.

Mới chơi mười phút đồng hồ, cả người Giang Trạm đều là mồ hôi, sau lưng toàn bộ ẩm ướt rồi, trán chảy mò hôi ròng ròng.

Giang Trạm ban đầu dùng cổ áo phông, vai áo lau mồ hôi, cọ cọ, sau bắt đầu vén vạt áo lên lau luôn.

Vừa lau, vừa để lộ ra bụng dưới bằng phẳng trơn bóng, đường cong nuột nà.

Bách Thiên Hành đập bóng đứng cách đó không xa, nhìn nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm.

Y nghĩ Giang Trạm nhiều năm qua thật sự chẳng thay đổi chút nào, trước kia khi học cấp ba đã thích lau như thế rồi, không chỉ lấy quần áo của mình lau, có đôi khi còn cọ cọ vào của y.

Khi ấy Bách Thiên Hành học cấp ba tuổi còn nhỏ, tâm tính bất định, Giang Trạm sau khi chơi bóng cứ hễ có động tác này, là hôm đó toàn đầu óc y đều có thể đen tối đến phát điên, tiếp đó liền vô cùng dễ cáu kỉnh. Nếu hôm ấy Giang Trạm lại chọc ghẹo y một tí thôi, nói chút gì đó làm chút gì đó khiến y mất hứng, ngày hôm đó của Bách Thiên Hành căn bản hỏng bét, có thể trưng mặt thối nguyên ngày.

Cũng may, năm đó là năm đó, hiện tại là hiện tại.

Bách Thiên Hành hiện tại nhìn thấy Giang Trạm lau mồ hôi như vậy, đứng ở chỗ này xem, tốt nhất là cái áo thun của Giang Trạm không đủ lau, sau đó qua mò áo quần y để lau thì hay.

Kết quả Giang Trạm lau xong, mồ hôi trên mặt không lau, dán ở trên đuôi lông mày cũng không lau, càng không đi tìm Bách Thiên Hành, chuẩn bị chơi bóng tiếp.

Bách Thiên Hành nhìn hắn, ra hiệu vùng mắt, xung quanh lông mày của hắn: "Mồ hôi."

Giang Trạm nâng cánh tay, nách áo, quần áo trên mặt cọ một phen: "Được rồi."

Bách Thiên Hành: "Vẫn còn."

Ánh mắt Giang Trạm chỉ dán vào quả bóng: "Không lau nữa."

Bách Thiên Hành trực tiếp ném bóng sang cho Giang Trạm, đi qua.

Giang Trạm nhận bóng, sửng sốt: "Nghỉ chơi?"

Bách Thiên Hành chẳng nói gì, đi đến trước mặt hắn, một tay đè lấy gáy Giang Trạm, một tay vói vào trong vạt áo thun của mình, túm lấy áo, lau mồ hôi cho Giang Trạm.

Gáy Giang Trạm bị lòng bàn tay đè lên, mắt vô thức nhắm lại, tất cả giác quan đều là hơi thở từ lúc Bách Thiên Hành đến gần, thậm chí hắn ngửi được cả hương vị trên quần áo của Bách Thiên Hành, nói không nên lời là thứ gì, không thơm hương, nhưng nhất định có thể nhận ra ngay đây là khí tức thuộc về Bách Thiên Hành.

Trống ngực Giang Trạm gia tốc tại trận, thầm nghĩ gần quá đi mất, không thể như vậy được.

May mắn chỉ lau mặt thôi, lau hai cái là xong.

Giang Trạm mở to mắt, vì để che giấu mà làm ra vẻ bất mãn: "Nhẹ chút nào, đau, da bị quần áo cậu cọ rớt sạch rồi."

Bách Thiên Hành buồn cười: "Trước kia 99 tệ ba cái áo thun, cậu tự lau thì không kêu đau, bây giờ áo thun chín ngàn chín, tôi lau thì lại cọ rớt da à?"

Giang Trạm theo bản năng nhìn áo trên người Bách Thiên Hành, chớp mắt mấy cái, chín ngàn chín?

Bách Thiên Hành: "Nhìn gì?"

Giang Trạm lộ vẻ mặt đăm chiêu, ra hiệu Bách Thiên Hành: "Cậu lau thêm lần nữa xem nào, tôi trải nghiệm lại một lần nữa xem, vừa rồi có thể là ảo giác."

Bách Thiên Hành bị hắn chọc cười, làm bộ muốn túm áo lau lại cho hắn, Giang Trạm ôm bóng chạy mất.

Lúc chạy đi, Giang Trạm nhịn không được nghĩ, may mà hồi cấp ba năm ấy vẫn chưa cong, nếu như lúc ấy mà cong, lại luôn lấy quần áo của Bách Thiên Hành cọ mồ hôi, hắn thật sự khỏi phải thi đại học luôn đi.

Vụ này vừa vặn nhắc nhở Giang Trạm, vẫn nên giữ khoảng cách với Bách Thiên Hành. Dù sao giờ đâu bằng trước, trước kia là đường đường chính chính quang minh lỗi lạc thiệt sự, bây giờ, là quang minh ngoài mặt, quang minh toàn bộ dựa vào ý chí của tình bạn.

Vì thế sau đó, Giang Trạm chơi bóng cứ chơi, mồ hôi thì tùy tiện vẫy vẫy, nếu thật sự phải lau thì hỏi Bách Thiên Hành mượn khăn mặt.

"Khăn mặt?" Bách Thiên Hành ném bóng, một tay nắm vạt áo, trực tiếp cởi phăng, ném qua: "Chẳng phải muốn thể nghiệm lần nữa sao, vừa khéo."

"......"

Giang Trạm cúi đầu, nhìn áo thun chín ngàn chín trong tay, lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bách Thiên Hành để trần nửa người, vai rộng eo thon, cơ bụng rõ ràng, đứng tại cách đó không xa.

Giờ khắc này, Giang Trạm rõ ràng cảm nhận được thiên tính gay trong cơ thể mình sống lại.

Thật sự là mới liếc mắt một cái đã nhịn không được muốn cứng.

Giang Trạm một tay nắm lấy áo trong tay, lia tầm mắt đi chỗ khác, thở hắt ra, làm bộ như chơi bóng mệt rồi, nâng cái tay rảnh kia lên quạt quạt gió cho chính mình.

Bách Thiên Hành nghiêm chỉnh mà ung dung nhìn hắn, nội tâm hết sức tán thành với "Cưỡng chế sắp xếp" hôm nay của ekip chương trình.

Thậm chí lòng tự tin dội đến ồ ạt mà nghĩ, cứ "cưỡng chế sắp xếp" rồi ở chung hai mình như thế này thêm vài lần, ngày tháo nhẫn ngón út không còn xa nữa rồi.

"Có nước không?" Giang Trạm nói sang chuyện khác.

Bách Thiên Hành: "Nước trong tủ lạnh, vào trong thôi."

Giang Trạm gật gật đầu.

Bách Thiên Hành nhặt quả bóng lăn trên mặt đất lên, hỏi: "Có chơi nữa không?"

Giang Trạm vẫn không nhìn Bách Thiên Hành, giương mắt nhìn nhìn mặt trời: "Thôi, nắng quá rồi. Lần sau lại chơi."

Bách Thiên Hành: "Được."

Sau khi vào nhà, Giang Trạm cuối cùng cũng mở mang tầm mắt về diện mạo đích thực của căn biệt thự này,

Rất lớn, rất rộng rãi, phần cứng phần mềm cho đến trang hoàng nội thất, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, chỉ cần nhìn tủ giày ở huyền quan là biết, chủ nhân ngôi nhà này sống một mình.

Bách Thiên Hành vào bếp cầm lấy hai chai nước, đưa cho Giang Trạm một chai, chuẩn bị dắt hắn đi tham quan nhà.

Giang Trạm trong tay còn cầm áo của Bách Thiên Hành, giơ lên ra hiệu một chút, hỏi: "Áo cậu không mặc nữa luôn à?"

Bách Thiên Hành vặn mở nắp chai, mặt quay về phía Giang Trạm ngửa đầu uống một ngụm, đường cong thân thể xuôi theo động tác nâng cánh tay ngửa đầu mà mở ra, hormone tràn màn hình.

Trên mặt Giang Trạm trông đến là chính đại quang minh, trong lòng tuyệt không quang minh miếng nào.

Hắn thậm chí có chút tâm viên ý mã, nghĩ tới dáng người sau khi trưởng thành của Bách Thiên Hành mà trước kia hắn chỉ mới p qua, hiện giờ rốt cuộc cũng tận mắt trông thấy rồi.

Dùng lời trong giới fans thì là: Cắn ngon.

Giang Trạm: "...... " Ý chí tình bạn đâu!? Đừng có đứt gánh giữa đường đấy nhá! Muốn phản cũng không được phản trước mặt Bách Thiên Hành!

Giang Trạm lại lần nữa yên lặng đảo tầm mắt đi.

Bách Thiên Hành từ đầu đến cuối đều dùng khóe mắt quan sát hắn, phản ứng của Giang Trạm, thật sự là cong đến không thể cong hơn.

Đồng thời còn phát hiện một chuyện thú vị khác nữa: Y còn chưa cởi sạch, để trần cánh tay mà thôi, có gì không thể nhìn?

Với đàn ông, cho dù là gay, nhìn thân trên của người đồng giới nếu như không có ý tưởng gì, thì cũng không đến mức nhìn một cái còn không dám.

Trừ phi.......

Bách Thiên Hành vặn nắp chai, miệng ngậm nước và cả sự thâm thúy.

Trừ phi-- chỗ đang để trần này, vừa vặn chọc trúng thưởng thức của ai đó.

Bách Thiên Hành: Y tham gia Cực hạn thật sự không uổng mà, xem ra nên trao cho ekip cờ thi đua mới được.

Giang Trạm thấy y uống nước xong, vứt áo trong tay qua, Bách Thiên Hành tiếp lấy, trở tay vứt lên bàn thái trong căn bếp mở.

Giang Trạm vừa uống nước vừa dùng ánh mắt dò hỏi:?

Bách Thiên Hành: "Không mặc, nóng lắm, toàn là mồ hôi."

Giang Trạm: "......" Được rồi.

Bách Thiên Hành đi ra từ căn bếp dạng mở, "quang minh lỗi lạc" mà nói: "Quần áo cậu ướt hết rồi, cũng cởi ra đi."

Giang Trạm một ngụm nước tí thì phun ra, cố nén, đem nước suýt thì phun ra gắng gượng nuốt xuống, ra vẻ tự nhiên lắc đầu: "Không cần, đúng lúc mặc ở trên người, ngồi điều hòa hong hong cho khô."

Bách Thiên Hành: "Sẽ cảm lạnh."

Giang Trạm: "Sẽ không."

Bách Thiên Hành: "Sẽ."

Giang Trạm: "Thật sự sẽ không."

Bách Thiên Hành đột nhiên chuyển đề tai: "Toàn là mồ hôi, đi tắm rửa đi, tắm cũng không muốn à?"

Vì thế sau đó không lâu, Giang Trạm cầm quần áo mới để thay, đi vào phòng tắm rộng ít nhất 40m nhà Bách Thiên Hành.

Không thể phản đối được, việc tắm rửa này, logic lưu loát, lý do đầy đủ, thật đúng là không tiện chối từ.

Tuy cứ cảm thấy nó là lạ: Lần đầu tiên đến đây, vừa mới vào cửa liền mặc kệ tất cả đi tắm rửa trước?

Giang Trạm xối nước lạnh, lúc đi ra quần lót mặc trên người là của mình, áo và quần lửng đều là của Bách Thiên Hành.

Không mặc không biết, vừa mặc quần áo vào, độ rộng vai của áo ước chừng lớn hơn nửa size, không vừa người, quần lửng cũng vậy lỏng là lỏng lẻo.

Hắn đi ra từ phòng rửa mặt tầng một, Bách Thiên Hành vẫn nguyên trạng để trần cánh tay, đang dựa trên một cái ghế đơn trước cửa sổ sát đất lướt di động, thấy Giang Trạm đi ra thì nghiêng đầu nâng mắt.

Giang Trạm mặc quần áo của y, quần áo có hơi rộng, nhất là chỗ cổ áo vai áo, lưng quần cũng lỏng, dưới ống quần lộ ra cẳng chân vừa trắng vừa gầy. Rõ ràng size quần áo hắn mặc phải nhỏ hơn nửa size so với mình.

Cậu trai vừa mới tắm rửa xong, tóc ngắn ướt sũng rũ trên đầu, trên cổ treo khăn mặt, rõ ràng là mang theo nửa người hơi nước đi ra ngoài, cả người lại nhẹ nhàng khoan khoái, trên người còn mang theo hương thơm của loại sữa tắm mà bản thân Bách Thiên Hành vẫn thường dùng.

Thật giống như, Giang Trạm đột nhiên thuộc về nơi này.

Bách Thiên Hành ngồi dựa vào ghế nằm, ánh mắt thoáng cái thâm trầm, hầu kết lăn lộn.

Y bây giờ thật sự là phải cực lực khắc chế mới có thể miễn cưỡng mà làm người.

Giang Trạm chẳng hay biết điều ấy, cầm theo áo thun đầy mùi mồ hôi của mình ra ngoài, nói: "Cho tôi mượn máy giặt dùng cái."

Bách Thiên Hành buông di động, đứng dậy: "Quần áo không cần vội cứ để đó đi, nếu cậu phải mặc, hôm nào giặt là sạch sẽ xong mang qua đưa cậu."

Giang Trạm nhắc nhở y: "Anh hai! Tuyệt Mỹ, Tuyệt Mỹ biết không! Ra khỏi ký túc xá một bộ quần áo, trở về ký túc xá lại mặc một bộ khác, cậu còn sợ fan CP cắn không được kẹo (đường) cứng đúng không."

Bách Thiên Hành kịp hiểu đây là ý gì, lại cố ý vờ không hiểu: "Quần áo làm sao? Đường cứng gì?"

Giang Trạm: "......"

Bách Thiên Hành đang bật mode không làm người: "Giải thích xem nào, tôi thật sự không hiểu. Đổi bộ quần áo, fans CP có thể cắn cái gì?"

Giang Trạm: Còn có thể cắn cái gì, cắn các kiểu YY các kiểu ngựa thần lướt gió tung mây trong đầu các cổ. Cắn lối tư duy có thể triển khai vô hạn và chuỗi logic tinh tế chính xác của các cổ. Cắn tương tác thân mật mà mấy cổ có thể tưởng tượng ra hết thảy giữa hai người con trai.

Ví dụ như, ban ngày ra khỏi cửa một bộ quần áo, tối trở về mặc một bộ quần áo khác, quần áo rõ ràng còn không vừa người --

Fans: A a a a a a a!!! Nhất định đã xảy ra chuyện gì không thể miêu tả!! Nhất định là vậy!!!

Chuyện không thể miêu tả này cụ thể là chuyện gì, Giang Trạm ngay cả khúc mở đầu cũng không dám nghĩ.

Tóm lại, quần áo mặc trở về nhất định phải là cái của mình.

Giang Trạm auto lược bớt câu hỏi của Bách Thiên Hành: "Dưới tầng có máy giặt không?"

Bách Thiên Hành cũng auto lược bớt câu hỏi của Giang Trạm: "Vì sao không thể mặc quần áo của tôi?"

Giang Trạm quay đi chuẩn bị tự tìm máy giặt.

Bách Thiên Hành mỉm cười, thấy hắn quay đi tìm thì dừng lại một chút, ra vẻ giật mình, tiếp tục không làm người: "Chẳng lẽ là...... Fans soi ra đồ cậu mặc là của tôi, sau đó cảm thấy......."

Giang Trạm quay đầu lại: "Hey!"

Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm, phát hiện lỗ tai hắn đỏ rồi, cuối cùng không ghẹo hắn nữa.

"Máy giặt tầng một có, đưa quần áo cho tôi đi, tôi giặt giúp cậu." Bách Thiên Hành bước về phía Giang Trạm lấy quần áo từ trong tay hắn đi, lại cực kỳ thuận tay xoa nhẹ lên đầu hắn một chút, vò một đầu lông mềm ướt sũng kia: "Cậu quan tâm người khác nói làm gì."

Giang Trạm thẹn đến nóng bỏng lỗ tai, còn phải ra vẻ bình tĩnh.

Bách Thiên Hành đi về phía phòng giặt quần áo, vừa đi vừa nói: "Không phải nói rồi sao, quang minh lỗi lạc."

Giang Trạm giơ tay sờ sờ lỗ tai, thầm nghĩ, không giống mà.

Trên quan hệ mặt ngoài, đương nhiên là quang minh lỗi lạc, nhưng ở chung riêng tư với nhau thì đối với đứa cong như hắn mà nói, thật sự quang minh không nổi.

Hết cách, ai bảo bề ngoài của Bách Thiên Hành tất cả đều vừa vặn đánh trúng điểm thẩm mỹ của Giang Trạm.

Khi Bách Thiên Hành đi mở máy giặt, Giang Trạm đứng tại chỗ dùng khăn mặt lau tóc, lẳng lặng nghĩ, có nên thẳng thắn tính hướng của mình với Bách Thiên Hành hay không.

Còn chưa dùng tới phân tích lý trí, theo bản năng đã cảm thấy: Không được.

Vì sao không được?

Tiềm thức cũng hồi âm lại mình rất nhanh: Sợ tới lúc đó bạn bè cũng không làm được.

Suy cho cùng bên phía Bách Thiên Hành nói không cần quan tâm người khác nói gì, phải chính đại quang minh, kết quả bên này chính mình là gay......

Giang Trạm lau tóc xong, uống miếng nước: Ý chí tình bạn, xem ra phải tăng cường hơn tăng cường hơn tăng cường hơn nữa.

Sau đó, Bách Thiên Hành thiết lập xong hình thức giặt cho máy, trở về từ phòng giặt quần áo.

Không chỉ người trở về, còn có một bộ quần áo.

"Giang Trạm." Giọng điệu Bách Thiên Hành tùy ý.

Giang Trạm uống nước, quay đầu lại.

Bách Thiên Hành: "Có chuyện này, lúc trước tôi chưa kịp nói với cậu."

Giang Trạm uống nước ừng ực, miệng ngậm một ngụm nước lớn, nghe vậy gật gật đầu: "Ừm." Cậu nói đi.

Bách Thiên Hành dựa vào cái bàn lùn trong phòng khách, lẳng lặng mà chăm chú nhìn hắn: "Tôi thích con trai."

Động tác nuốt nước của Giang Trạm đình chỉ, khó tin chầm chậm nâng mắt.

Bách Thiên Hành dùng một từ hắn càng dễ hiểu hơn: "Gay."

"PHỤT!"

Một ngụm nước của Giang Trạm phun ra sạch sành sanh.

Hết chương 36.
Bình Luận (0)
Comment