Đối với câu hỏi của Đồng Nhận Ngôn, Giang Trạm căn bản không tiện đáp lời, cũng căn bản không cần phải đáp.
Khắp hiện trường toàn là tiếng hét chói tai.
Hắn kiềm chế biểu cảm, hướng mắt trở lại, đem lực chú ý tập trung về phía sân khấu chính, đám Chân Triều Tịch Ngụy Tiểu Phi bên cạnh tất cả đều đang nhìn hắn.
Bành Tinh bên tay trái vẻ mặt không hiểu lắm, phản ứng không kịp, thừa dịp dưới đài thét chói tai trên đài không có diễn tiến tiếp theo liền nghiêng đầu lén hỏi Giang Trạm: "Như vậy được sao anh?"
Giang Trạm trấn an: "Không sao đâu."
Đồng Nhận Ngôn vừa rồi giơ mic nói lời không nên nói, hiện trường như chảo dầu ông đổ thêm nước sôi, ông không dự đoán được hiện trường sẽ có phản ứng lớn như vậy, không dám cầm micro nữa, nhìn đám Giang Trạm: "Đoạn này phải quay lại rồi."
Nói xong tiến đến gần vài bước, hỏi Giang Trạm: "Hành động này của Bách Thiên Hành cậu không biết trước à?"
Giang Trạm lắc đầu.
Đồng Nhận Ngôn: "Tôi đoán ngay là vậy mà."
Thoáng liếc một cái, nhìn thấy Phí Hải đang che miệng cắn răng, nín đến vẻ mặt đỏ bừng.
Đồng Nhận Ngôn nhất thời buồn cười: "Sao mà ở trên sân khấu còn cắn hả."
Phí Hải: Trách em!?? Trách em??? Này có thể trách em??? Em ở trên đài, đường cũng ở ngay đây luôn được chưa?
Ekip chương trình bên kia thấy không khống chế được hiện trường, sân khấu lại sụp đến nơi rồi, đành ra hiệu quay lại đoạn này.
Đạo diễn đứng dưới đài trao đổi cùng Đồng Nhận Ngôn đã đi đến cạnh sân khấu và mấy thực tập sinh.
Đồng Nhận Ngôn: "Quay lại bắt đầu từ lúc lên sân khấu đi, lúc trước tôi cue Bách Thiên Hành quả thật lời nói không được thích hợp cho lắm."
Đạo diễn: "Không việc gì, đoạn trước đều ok, cứ quay lại từ đoạn anh hỏi Giang Trạm quản hay không quản đi."
Nhóm thực tập sinh: "???"
Đồng Nhận Ngôn từ trên cao nhìn xuống đạo diễn, kinh hãi rồi: "Đằng trước đều có thể phát sóng?"
Đạo diễn: "Không thể phát song chúng ta có thể cắt mà."
Thì ra là thế.
Đạo diễn nói xong nhìn về phía Giang Trạm: "Đợi lát nữa sau khi dập slate thì bắt đầu quay từ phản ứng của cậu nhé."
Giang Trạm khó hiểu: "Em phải trả lời câu của thầy Đồng?"
Đạo diễn: "Trả lời đi, không trả lời thì tiếp tục sao được."
Đồng Nhận Ngôn hoàn toàn bối rối: "Ơ này, không đúng nha, chẳng phải nói không thể phát sóng thì cắt bớt sao? Câu kia của tôi không phải sẽ cắt bớt à, còn trả lời làm cái gì?"
Đạo diễn: "Ai nói câu đó không thể phát sóng?"
Đồng Nhận Ngôn & sáu đứa học trò: "????"
Đạo diễn: "Nghe tôi cả đi, quay lại từ bên kia, đoạn trước đều ok."
Ok? Đều?
Đạo diễn không bàn nhiều về vấn đề này nữa, trao đổi xong thì chém đinh chặt sắt nói: "Được rồi, cứ thế đi, các cậu chuẩn bị một chút."
Nói xong tiếp nhận micro từ trong tay đồng nghiệp ở bên cạnh, mở mic, mặt hướng về khán phòng, khống tràng nói: "Là thế này, chúng ta quay lại một lần nữa bắt đầu từ câu "Cậu ta như vậy cậu cũng không quản" của thầy Đồng nhé, đừng có hét! Không được hét! Nghe tôi nói này, ừ, đúng rồi, hãy nghe tôi nói."
Những tiếng hét chói tai ở hiện trường suýt chút nữa lại sôi sục lên giờ như thể bị ấn công tắc, thoáng cái dập tắt.
Đạo diễn: "Quay lại một lần nữa cũng đừng hét lớn như vậy nhé, sân khấu đều là thu âm tại hiện trường đó."
Đạo diễn: "Còn điều này nữa, khán giả xem tại hiện trường như chúng ta đều có máy vote, máy vote ở trong tay các bạn, bình chọn cho ai nhất định phải nghĩ cho rõ ràng, rằng phải bỏ phiếu bởi vì thật sự yêu thích, đừng bỏ phiếu bởi vì "quá kích động làm mất đi sáng suốt" nhé."
Đồng Nhận Ngôn mở mic: "Trách tôi trách tôi, tôi khơi mào."
Ghi hình khác với video ở phần chiếu chính, trong quá trình ghi hình, ekip chương trình sẽ khống chế tất cả quy trình từ đầu đến cuối, quay lại, ngắt quãng hay tiếp tục ghi hình ban nãy đều là chuyện bình thường, việc ngoài ý muốn phải ngắt giữa chừng điều chỉnh quay tiếp như vừa rồi cũng là cần thiết.
Khán giả đã có kinh nghiệm ghi hình trực tiếp tại hiện trường cũng không thấy lạ đối với việc này, ngạc nhiên chính là, đạo diễn nhắc nhở đợi lát nữa tiếp tục quay phải bỏ phiếu phải công bằng, mà không hề yêu cầu quay lại màn chào sân của <Kẹo bông>.
Chẳng lẽ còn có thể cắt rồi phát sóng chút gì đó?
Đang hoang mang, đạo diễn giơ mic, nhìn sân khấu từ xa: "Nào, đưa thầy Bách một cái micro."
Bách Thiên Hành ngồi dựa trên lưng ghế không nhúc nhích, staff bên người đi lên sân khấu phụ, cầm micro đặt trước mặt Bách Thiên Hành.
Bách Thiên Hành cầm lên, thanh âm truyền khắp toàn trường: "Gì vậy?"
Đạo diễn: "Cậu với Giang Trạm thương lượng một chút đi, thầy Đồng nói "Cậu ta như vậy cậu cũng không quản" xong, lúc sau Giang Trạm trả lời như thế nào, trả lời xong cậu sẽ nói thế nào?"
Khán giả tại hiện trường đều kinh ngạc, đây là muốn quay đối thoại tương tác giữa hai người?
Lại là một trận hét chói tai.
Trong tiếng hét chói tai, Bách Thiên Hành buông mic, nhìn về phía sân khấu chính, tiếp tục cười mà không nói.
Y không nói gì, Giang Trạm cũng không nói, tiếng rít của người xem không có tác dụng xúc tác, thanh âm dần dần hạ thấp.
Đúng lúc này, giọng nói của Giang Trạm vang lên: "Cậu xuống dưới."
Bách Thiên Hành: "Không."
Hai câu nói, bốn chữ, lại lần nữa dẫn tới tiếng người ầm ĩ.
Đan Hách đều sắp cười chết rồi, không sợ chết mà thêm dầu vào lửa: "Phát giác hết rồi chứ, không phải mặc kệ, mà là quản không nổi."
Đồng Nhận Ngôn châm thêm dầu: "Kiểu người ở bên ngoài quản không được giống như này, bình thường trở về nhà đều phải quỳ ván giặt."
"A a a a a a a a a a a!!!"
Cắn đường phát điên cả rồi.
Mấy mentor này sao người này còn hiểu hơn người kia vậy!! Khó trách người ta có thể làm mentor!!
Phòng chờ, Tùng Vũ cũng không quan tâm đến ống kính máy quay nữa rồi, túm lấy cánh tay Trình Thần đang véo hắn: "Tôi mù rồi sao? Tôi có phải mù rồi không? Tôi mẹ nó sao cảm thấy hai người đó.... Hử!?"
Ngay tại phòng tập tận mắt chứng kiến Bách Thiên Hành thổ lộ - Trình Thần: "Bình tĩnh."
Tùng Vũ: "Sao ông chẳng ngạc nhiên tí nào thế?"
Trình Thần vẻ mặt lánh đời: "Cậu đã từng chứng kiến phòng tập bên tòa Tứ Phương lúc rạng sáng hai giờ chưa? Cái phòng nhảy <Tomorrow> ấy? Tôi đã thấy rồi."
Ghi hình tiếp tục, dập slate action.
Bắt đầu quay là từ đoạn Đồng Nhận Ngôn ngoái lại xem Giang Trạm chờ câu trả lời, bởi vì Đồng Nhận Ngôn không nói ra câu "Cậu ta như vậy cậu cũng không quản" kia, còn là vừa mới đập slate bắt đầu quay, nên hiện trường không có tiếng hét nào.
Giang Trạm lần này thu bớt biểu cảm, quay đầu nhìn Đồng Nhận Ngôn, bình tĩnh không nói gì, các thực tập sinh khác bên cạnh cũng tém lại biểu cảm đứng trên đài.
Đồng Nhận Ngôn thấy không ai hé răng, cười nói: "Là không ai quan tâm sao?"
Nói xong, giả vờ giận mà bước hai bước, tức giận chỉ sân khấu phụ: "Không ai quản!"
Chọc người xem nở nụ cười.
Đồng Nhận Ngôn thu thế: "Được rồi, bất kể Mentor Bách có ở đây hay không, chúng ta cũng phải tiếp tục công diễn."
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Sân khấu này giao lại cho các bạn!"
<Kẹo bông> là một bản tình ca nhẹ nhàng ấm áp, đặc hiệu sân khấu dùng tông hồng macaron phối cùng sắc trắng, cố gắng đạt được sự nhẹ nhàng sinh động và thanh tân.
Sáu nam sinh thống nhất áo trắng quần đen chân siêu dài, vì để trang phục không quá đơn điệu mà trên quần áo đều thêu chút hoa văn mang sự dễ thương.
Ghế dài xanh lam, xe ngựa trắng, kẹo hồng nhạt, khinh khí cầu sắc điệu tươi mát, đạo cụ điểm tô thêm cho sân khấu.
Trong khúc nhạc dạo tươi vui, Ngụy Tiểu Phi nắm lấy khí cầu ngồi ở ghế dài, giương mặt sạch sẽ đẹp trai mang theo chút thâm tình đáng yêu, cất tiếng hát mở đầu: "Nhớ lần đầu tiên gặp ngồi cạnh cậu, là ai từng nói, quá hạnh phúc sẽ trở nên ngột ngạt......"
Chân Triều Tịch: "Tình yêu lưu luyến trong tim tự do lớn lên từng ngày, sự lãng mạn trong truyện thiếu nhi, cần dùng trái tim để nuôi dưỡng....."
Bài hát ngọt ngào, tiết tấu nhẹ nhàng, dáng vẻ thuần khiết.
Có ai không yêu một cậu nhóc sẽ "Đưa cậu cùng lãng du, tắm mình trong ánh mặt trời"?, ai không yêu một người tình "Nắm chặt đôi tay cậu, trông về nơi xa, kể hết thảy những khoái hoạt sướng vui"?
Hơn nữa cậu nhóc đó còn có gương mặt đẹp trai tuấn lãng của nam sinh trên sân khấu, vừa cao chân lại dài, thâm tình hát tặng bạn một bản tình ca, ngây thơ mà tô điểm hết thảy những tưởng tượng trong bạn.
Một ngụm kẹo bông này không có thực thể, lại vẫn hấp thu được ngọt ngào hạnh phúc.
Tình ca ngọt ngào, ca từ lanh lảnh lưu loát là dễ dàng lôi kéo người ta nhất, lại là giai điệu đã hot chục năm nghe nhiều phát thuộc, trên đài biểu diễn, dưới đài hát theo.
Một bên hát, một bên dõi theo sáu chàng trai trên sân khấu.
Sáu chàng trai này mỗi người đều có điểm tốt đẹp của riêng mình, Phí Hải chuyên tâm, Kỳ Yến tuấn mỹ, Chân Triều Tịch trầm ổn, Ngụy Tiểu Phi mắt sáng trong suốt, Bành Tinh cao lớn đẹp trai làm người ta cảm thấy an toàn.
Mà Giang Trạm, hắn chính là ngụm kẹo bông đó.
Dùng cặp mắt trong suốt sạch sẽ ấy nhìn chăm chú vào bạn, dùng vẻ mặt hết sức chuyên chú thổ lộ với bạn, lúc hắn cười, "Thế gian đổi rời, trời đã sáng", lúc ủ rũ, băn khoăn, bất đắc dĩ, nhưng bất cứ khi nào bất cứ lúc nào gặp phải tình huống gì, hắn đều sẽ kiên định mà nắm tay bạn, cho bạn bờ vai, lại nói cho bạn biết "Cậu là kẹo bông của tớ".
Chỉnh thể vũ khúc hết sức ngọt ngào, ca từ vũ đạo phân phối đồng đều, trình diễn sân khấu phối hợp ăn ý.
Giang Trạm lần trước nhảy <Tomorrow>, một người phân hai vai, hình ảnh dừng tại ending là một biểu cảm quỷ dị, lần này nhảy <Kẹo bông>, ngọt đến mức lòng người xốp mềm, quắn quéo đến mức con gái dưới đài phải ôm ngực.
Đến nửa sau ca khúc, lúc điệp khúc đồng ca với câu "Cậu chính là kẹo bông trong lòng tớ" ấy, Giang Trạm nhìn thẳng phía trước, hé miệng mỉm cười, nhẹ nhàng nháy mắt, tung ra một cái wink.
Nữ sinh dưới đài: Quắn quá tê quá bị giật trúng mất rồi!!
Sân khấu phụ, Bách Thiên Hành mím môi, gắng kiềm lại biểu cảm, mà không kiềm được ý cười trên mặt.
Đan Hách ngồi bên cạnh trộm ngó một cái, sáp qua, che miệng thấp giọng: "Vui chứ, Mentor Bách?"
Bách Thiên Hành nhìn trên sân khấu: "Đương nhiên."
Đan Hách: "Cậu cứ cợt nhả đi."
Bách Thiên Hành hừ nhẹ.
Đan Hách: "Cũng không phải wink cho một mình cậu xem."
Ý cười bên môi Bách Thiên Hành tràn ra.
Không phải?
Đương nhiên là phải.
Cái wink này, chính là phí dịch vụ giao kẹo mà y chính miệng đòi Giang Trạm.
Ca khúc hoàn tất, <Kẹo bông> chậm rãi đến đoạn kết, Bách Thiên Hành đứng dậy.
Đan Hách: "Ơ kìa, mỗi thế xong đi à?"
Nhung Bối Bối, Diêu Ngọc Phi nghiêng đầu qua xem.
Bách Thiên Hành đi xuống cầu thang: "Có chút việc.""
Sân khấu chính, màn trình diễn của sáu nam sinh kết thúc liền đứng trở lại một hàng.
Đồng Nhận Ngôn: "Hử? Mentor Bách đi rồi sao?"
Tầm mắt Giang Trạm dừng lại nơi sân khấu phụ, vị trí người vừa mới ngồi đã trống không.
Hắn thu lại vẻ mặt, thầm nghĩ: Nhận được phí dịch vụ rồi lại chẳng chuồn đi.
Bên cạnh, Phí Hải không biết nghĩ như thế nào, giơ micro lên thốt ra một câu "táo bạo"--
Phí Hải: "Bởi vì ăn xong kẹo bông rồi nhỉ."
Giang Trạm đứng ở C vị sân khấu sặc ngay một phát.
Hắn sặc một phát xong, vội vàng ngừng lại, mà không còn kịp nữa rồi, năng lực lĩnh ngộ của các cô gái cắn đường cũng nhanh y như tiếng thét chói tai của các cô.
Đúng đúng đung!! Ăn đường!! Chính là như này!! Hình ảnh sống động, là ý tứ này!!
Giang Trạm khống chế biểu cảm, không liếc về phía Phí Hải bên cạnh, đáng tiếc có khống chế thế nào đi nữa cũng không khống chế được tốc độ máu chảy.
Chẳng mấy chốc lỗ tai đã đỏ rồi, chi tiết này bị ống kính máy quay tại hiện trường chuẩn xác mà ghi lại.
Mãi cho đến khi bình chọn kết thúc, đọc phiếu tại hiện trường, Đồng Nhận Ngôn tuyên bố số vote của từng người trong sáu nam sinh nhóm này, cũng vẫn chưa khôi phục.
Khuya thứ bảy tuần này, tập 8 Cực Hạn đúng giờ lên sóng.
Không bao lâu sau, # Chung Trì công diễn sai sót #, # Bách Thiên Hành đột ngột hiện thân #, # Vành tai của Giang Trạm # toàn bộ lên hotsearch.
Nhà Trì Đường, Trạng Nguyên lúc trước từng hỗn chiến, lại kéo thêm một ít Mộc Bạch tỷ tỷ, lúc này rốt cuộc không ầm ĩ nổi nữa.
Nhà Trì Đường vội vàng khống tràng khống bình công diễn sai sót cho nhóc con nhà mình.
Nhà Mộc Bạch vội vàng phân tích việc Bách Thiên Hành hãy còn để cho Đồng Nhận Ngôn làm chủ trì thay, sao có thể vẫn xuất hiện ở hiện trường công diễn.
Nhà Trạng Nguyên liều mạng vứt quan hệ nhấn mạnh: Bách Thiên Hành đột ngột xuất hiện không liên quan gì đến đàn anh nhà chúng tôi! <Kẹo bông> là đoàn đội biểu diễn, không phải cá nhân solo! Xem là xem cả nhóm, chứ không phải một mình đàn anh nhà chúng tôi! Wink là quản lý biểu cảm đòi hỏi! Đều là nghiệp vụ cả! Tất cả đều là nghiệp vụ! Sặc một hơi chính là sặc không khí! Vành tai đỏ là do nhảy vũ đạo cộng thêm bị sặc! Xin hãy chú ý đến tác phẩm, năng lực, phần trình diễn của Giang Trạm. Không cần chú ý đến mặt khác!
Cuối cùng, những cô gái Tuyệt Mỹ trở thành người thắng đậm nhất đêm đó.
Fan CP Tuyệt Mỹ: Trì Đường tỷ tỷ lần này thật sự là cảm ơn nhà các cô, nếu không phải các cô kéo giẫm Giang Trạm, hắt nước bẩn vụ leo giường, còn định hướng dư luận cộp mác cao phú soái cho Giang Trạm, Bách Thiên Hành khó nói có thể đột ngột xuất hiện ở sân khấu công diễn để cho Giang Trạm chỗ dựa hay không.
Fan CP Tuyệt Mỹ: Mộc Bạch tỷ tỷ đừng chối nữa, thật đấy, vé máy bay của Bách Thiên Hành là tự anh ấy mua, máy bay là anh ấy tự mình ngồi, sân khấu phụ là anh ấy tự mình đi lên đó mà? Lúc Giang Trạm wink ấy cái vẻ mặt vui sướng mang ý cười kia của ảnh, không ai lấy súng ra ép anh ấy, cũng không phải ekip chương trình cắt bậy cắt bạ đi! Chỉ xem mỗi <Kẹo bông>, nhóm khác cũng không xem, xem xong liền đi, đó cũng là Bách Thiên Hành của các tỷ nhỉ?
Fan CP Tuyệt Mỹ: Trạng Nguyên tỷ tỷ các cô cũng đừng chối nữa, thật đấy, nhìn vành tai Giang Trạm cái đi, đỏ thành như vậy rồi các cô còn dám nói là nhảy vũ đạo cộng thêm bị sặc? Ai mà không có tai chứ! Lúc trước Giang Trạm nhảy nhảy <Tomorrow> không hề đỏ tai, tập này nhảy bài <Kẹo bông> liền nhảy đỏ cả tai? Cô tin sao?
Fan CP Tuyệt Mỹ: Đúng! Hôm nay cứ kiêu ngạo như vậy đấy! Dũng khí <Kẹo bông> cho đấy!!!
Còn chưa nhìn rõ sao! Tuyệt Mỹ thì bóc rồi! Bách Thiên Hành, Giang Trạm lại bóc không nổi! Hắt nước bẩn chịu tội thay cái chó má gì, nhà Trạng Nguyên các cô rốt cuộc có làm được không? Không được thì tránh ra! Tuyệt Mỹ tỷ tỷ chúng tôi tự mình đưa Giang Trạm lên C vị!
Hết chương.