Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 93

Hotsearch Weibo đêm nay đã định trước sẽ rất náo nhiệt, nội dung trận chung kết phổ biến trên diện rộng, E-WIN thành đoàn nhận được sự chú ý vượt quá mức bình thường, tỷ lệ yêu cầu phát sóng theo thời gian thực của trận chung kết cũng nhấc bút cho Cực Hạn một dấu chấm tròn xinh đẹp.

Sau khi kênh phát sóng trực tiếp cắt đứt hiện trường ghi hình, dưới đài tiếng cổ vũ "E-WIN E-WIN E-WIN" của khán giả đến xem trực tiếp vang thật lâu không ngừng.

11 người debut cùng với mười mấy nam sinh không được debut ở bên sân khấu ôm thành một đoàn, cổ vũ động viên lẫn nhau.

Từ Bồi Bồi đại khái là khóc đủ ở hậu trường rồi, trên sân khấu lại bất ngờ không khóc, ngược lại khóc bù lu bù loa là Chân Triều Tịch cuối cùng xếp hạng thứ 12.

Chân Triều Tịch vừa khóc vừa cười ôm nhau với mọi người, trong miệng còn lẩm bẩm: "Trình Thần đâu, nó đâu rồi, tôi muốn đập chết nó."

Trình Thần chen qua, ôm cậu: "Ở đây ở đây, anh trai Chiều Tịch, tới đây, đập em, dùng sức đập."

Chân Triều Tịch khóc thảm, ôm chặt Trình Thần rơi nước mắt: "Tôi cmn tức quá đi mất."

Trình Thần vuốt vuốt sau lưng dỗ cậu: "Được rồi được rồi, không giận nữa, có giận thì trút vào em này."

Chân Triều Tịch: "Vừa nghĩ mày ngay lập tức sẽ thay thế vị trí của anh ở cùng một ký túc xá với Trạm ca, Tiểu Phi, Tùng Vũ, anh mày lại muốn đấm vỡ đầu chó của mày."

Tùng Vũ, Ngụy Tiểu Phi, Giang Trạm cũng đứng ở một bên, nghe vậy cùng nhau ôm lấy, vừa vặn kẹp Trình Thần ở chính giữa, Trình Thần bị ép thành bánh nhân thịt, cố gắng thò đầu ra hít thở: "Buông lỏng tí, nhẹ chút! Để tôi thở cái đi! Các người muốn kết phường ép chết tôi lấy đi vị trí debut sao!"

Trường quay ồn ào, nhưng không hỗn loạn, hơn ba tiếng phát sóng trực tiếp kết thúc trước 12 giờ đêm.

Fans dưới đài cổ vũ cho nhóm mới, các thực tập sinh ghế loại trừ có người lên sân khấu chúc mừng, có tụ chung một chỗ nói chuyện, ghế khách quý bên cạnh các ông chủ cũng đang nói chuyện phiếm, chỗ mentor Đồng Nhận Ngôn, Đan Hách đứng cạnh bên Bách Thiên Hành túm lấy nói chuyện.

Tổ đạo diễn không tuyên bố tan cuộc, tùy ý để sự phấn khởi sau trận chung kết này tiếp tục kéo dài.

Trong cả màn này, chỉ có Chung Trì, Diêu Ngọc Phi là khiêm tốn quạnh quẽ rời khỏi đấu trường.

Chung Trì là khóc rời đi, Diêu Ngọc Phi sắc mặt cực kém, bọn họ đều hoàn toàn không ăn nhập với cả một sảnh đường đầy ắp tiếng hoan hô hò reo này. Khác biệt chính là, bước chân Chung Trì rời đi vội vàng, căn bản không có sức lực đi cảm thụ những vui sướng đó, Diêu Ngọc Phi thì trước khi rời khỏi, quay đầu quét mắt từ xa nhìn trường quay một cái.

Ghế khách quý, Tống Hữu, ghế mentor, Bách Thiên Hành, sân khấu chính, Giang Trạm.

Những bóng dáng quen thuộc tụ chung một chỗ này, đâm đau con ngươi cùng thần kinh của Diêu Ngọc Phi, đáy lòng cậu ta ghen tị muốn phát điên, nhưng lại từ trong lý trí thanh tỉnh, đột nhiên hối hận.

Rất nhiều năm trước, cậu ta đã đứng trong góc nhìn trộm sự kiêu ngạo, tỏa sáng, tự tin và thực lực của những người này, rất nhiều năm sau, cậu ta vẫn ở chỗ cũ làm chuyện tương đồng.

Nhưng mà khi đó, cậu ta rõ ràng đã có cơ hội đi về phía những người này, tới gần những ánh sáng này.

Giang Trạm đã từng cho cơ hội, rất nhiều rất nhiều rất nhiều lần.

Diêu Ngọc Phi thất hồn lạc phách rời đi.

Trong trường quay, nhạc đệm ca khúc chủ đề của Cực Hạn đột nhiên vang lên.

Khoác trên mình áo khoác, Nhung Bối Bối đứng dưới đài cầm mic nói: "!"

Fans hiện trường: "!"

Tất cả các mic đều mở, toàn trường hát vang, tựa như concert high banh nóc.

Đồng Nhận Ngôn, Đan Hách vốn đang vây quanh Bách Thiên Hành thẩm vấn có phải y thật sự có cái đó đó đối với Giang Trạm hay không, âm nhạc vừa lên, cũng quay đầu theo nhìn về phía sân khấu.

Đồng Nhận Ngôn cười nói: "Nhóm thực tập sinh đợt này khá là thú vị, còn rất có lực ngưng tụ."

Đan Hách: "Lúc có hotsearch tường hoa đã sớm nói rồi mà, có đoàn hồn."

Bách Thiên Hành ngồi im, lại cười không nói gì, nhìn sân khấu.

Đan Hách đột nhiên sấn lại gần, ông lớn không có gì khó nói, hỏi cực kỳ trực tiếp: "Cậu đúng là thích Giang Trạm thật hả?"

Bách Thiên Hành đứng dậy.

Lúc này toàn trường đang high theo, không ai chú ý phía y bên này, y cứ đứng đó thôi, không gây ra động tĩnh gì.

Sau khi đứng dậy, y không trả lời Đan Hách, ngược lại hất đầu nhìn về phía ghế khách quý một cái. Đúng lúc Tống Hữu liếc qua.

Bách Thiên Hành cách một đoạn khoảng cách, xa xa nhướng nhướng lông mày với Tống Hữu, Tống Hữu theo thói quen liếc mắt một cái, đột nhiên dừng lại, trợn mắt: Lấy hiểu biết của anh đối với Bách Thiên Hành, giờ không có việc sao phải nhìn anh làm gì? Kiếm chuyện?

Tống Hữu: Ông nói cho mà biết đừng có làm bậy! Cậu dám động một chút thử xem! Vừa rồi trên sân khấu chưa ôm đủ?! Ngại không đủ điên đúng không?!

Bách Thiên Hành cười một cái khinh thường về phía anh, thẳng bước lên sân khấu dài: Sợ cái gì, dù sao cũng có anh vợ là anh bảo bọc.

Tống Hữu:!!!

Bách Thiên Hành trong giai điệu đi về phía vũ đài chính, mục tiêu của y quá mức rõ ràng, đến nỗi mới đi mấy bước, tiếng thét chói tai dưới đài đã nổi lên bốn phía.

Bách Thiên Hành! Là Bách Thiên Hành! Ảnh đi về sân khấu chính rồi! Sân khấu chính!

Trên sân khấu chính, Giang Trạm đang cùng các thực tập sinh khác hát, tầm mắt vừa nhấc đã thấy được Bách Thiên Hành.

Hắn cho rằng Bách Thiên Hành tới là có lời muốn nói với hắn, liền đưa mic cho nam sinh bên cạnh, đi qua nghênh đón, Bách Thiên Hành lại ôm lấy hắn.

Dưới đài: "Á a a a a a a a a a a!!!"

Tống Hữu dưới ghế khách quý: Bách chó tên súc sinh nhà mày!

Đêm khuya hôm đó, hotsearch liên quan đến Cực Hạn rất náo nhiệt, các page các diễn đàn giải trí đào chi tiết trận chung kết càng náo nhiệt hơn.

<Lý Đào (thảo luận lý trí) Ánh mắt này của Bách Thiên Hành rốt cuộc có phải tình yêu hay không?>

<Mẹ Bách Thiên Hành chính miệng gọi con trai, tình cảm của Bách Thiên Hành với Giang Trạm cũng quá tốt rồi!>

<Ngay cả mẹ ruột cũng đưa vào, Bách Thiên Hành đây là thích đến mức nào?>

<Một cái ôm hoa lộ, Tuyệt Mỹ là vĩnh hằng>

So với Weibo và diễn đàn, điểm chú ý của các cô gái đặt hết trên người Bách Thiên Hành và Giang Trạm.

Soi từ ánh mắt dịu dàng đến vắt ra nước của Bách Thiên Hành cho tới VCR của mẹ Bách, từ VCR soi đến cái đối mặt của hai người trên hoa lộ, lại từ đối mặt soi đến lần ôm thứ nhất, lần ôm thứ hai, thậm chí còn dắt tay một chút.

Trực tiếp spam điên rồi.

[ Cái ánh mắt dịu dàng đến mức có thể chết người này của Bách Thiên Hành cũng chỉ có nhìn Giang Trạm thôi, này nếu là nhìn tôi, tôi lập tức mang nhà mang xe của tôi gả đi! ]

[ Fan đầu não trước đó từng lên hotsearch mấy lần chẳng phải còn từng phân tích, nói hoài nghi có lý Bách Thiên Hành là vì Giang Trạm mới trở về nước quay Cực Hạn đó sao? Trước tôi cảm thấy cô ta nói bậy nói bạ, giờ lại cảm thấy cô ta nói tất cả đều đúng hết. ]

[ Tuyệt Mỹ như này còn cần thảo luận real hay không real à? CP người khác làm buôn bán, CP nhà này trực tiếp gọi mẹ xưng con trong VCR luôn. Ôi mẹ ơi, lần đầu tiên cắn được CP khủng như này. ]

[ Bách Thiên Hành lúc ôm lấy Giang Trạm lần đầu tiên có phải đã nói gì với cậu ấy rồi không? Ống kính cắt nhanh quá, không thấy rõ được, nhưng mà cảm giác hẳn là có nói, sau đó hốc mắt Giang Trạm liền đỏ. ]

[ Các cô làm sao vậy? Đây nếu là đặt ở CP nhà khác, sớm cmn XX với XX là thật rồi, đến lượt Tuyệt Mỹ vẫn còn đang thảo luận lý trí? Thảo luận lý trí cái rắm! Cắn hết cho tôi! ]

[ Trận chung kết Cực Hạn đêm nay cắn ngon quá đi mất, đoạn hoa lộ của Giang Trạm kia thật sự có thể đưa vào lịch sử phát triển CP giới giải trí! ]

[ Mấy người các cô đó, bình thường hễ có một post xuất hiện, người người đều "Tôi có một người bạn", hôm nay bạn của các cô đi đâu hết cả rồi? Hôm nay các cô không có bạn ở hiện trường? Hiện trường có tình huống thế nào làm sao đến bây giờ vẫn chưa có ai soi! ]

[ Tại sao không ai soi của Giang Trạm vậy?! Lúc Giang Trạm hát heo, nụ cười cưng chìu bá tổng đó của Bách Thiên Hành còn chưa đủ khóa chết? Lúc tôi làm nũng gọi bạn trai là heo heo, bạn trai tôi chính là cười như thế với tôi đó mấy má! ]

[ Tôi mặc kệ tôi mặc kệ, dù sao tôi cắn trúng rồi, hoa lộ này tôi có thể cắn ba trăm năm! ]

Trong một vòng lại một vòng spam, bỗng nhiên xuất hiện một post mới--

[ Đào sâu hiện trường trường quay sau khi chung kết Cực Hạn kết thúc ]

[ Nội dung post:

Đầu tiên thanh minh trước, ở hiện trường là bạn của chủ thớt, không phải chính bản thân chủ thớt, nội dung dưới đây đều là bạn chủ thớt nói với chủ thớt, chủ thớt tự mình quy nạp lại, có thể có một ít chi tiết nhỏ sai lệch, nhưng nội dung tuyệt đối đảm bảo tính chân thực.

Một, sau khi chung kết kết thúc, không có trực tiếp tan cuộc, E-WIN cùng với các thực tập sinh không debut đều ở lại sân khấu, mọi người cùng nhau hát cho khán giả dưới đài, bầu không khí cháy đến nổ tung, đoàn hồn thật sự không phải khoác lác.

Hai, lúc hát, Bách Thiên Hành từ ghế mentor đi lên sân khấu chính, lại ôm Giang Trạm lần nữa. Các cô em ở hiện trường liền điên hẳn luôn, kêu rách họng, tuyệt đối không phải nói giỡn. Ở hiện trường là có thể cảm nhận được Bách Thiên Hành đối với Giang Trạm rất không bình thường, xem video phát sóng trực tiếp còn có thể nói là tình huynh đệ, chứ ở hiện trường nhìn một cái là ra chân ái. Tuyệt đối yêu thật! ]

Trả lời post:

[ Còn có cái ôm thứ ba, ái ui, ôm?!!!!! ]

[ Đều là khán giả dựa vào cái gì tôi cắn được ít như vậy! ]

[ Tôi cũng muốn xem E-WIN hát! Bao giờ họ mở concert! ]

[ Tuyệt Mỹ bất kể là tình bạn, tình yêu hay là CP, đều cắn ngon phát điên, Giang Trạm quá tốt, Bách Thiên Hành cũng quá tốt. ]

Cực Hạn bên kia, trận chung kết kết thúc vẫn còn tiệc mừng công tưng bừng náo nhiệt.

Trên tiệc mừng công, không ít người đều uống say, Tề Manh bưng bình đỏ, kéo Giang Trạm cảm khái: "Chú nói mà, có đúng không, chú đã nói, con có thể hot, con nhìn đi, chú nói có đúng hay không!"

Giang Trạm: "Đúng đúng đúng, chú Manh Manh, đưa ly rượu cho con, đừng uống nữa, đợi lát nữa gọi lái xe thuê đưa chú trở về."

Tề Manh lắc lắc thân hình cường tráng, đi Lăng ba vi bộ: "Chú hông có say!"

Dỗ Tề Manh đi rồi, lại tới một Đồng Nhận Ngôn.

Đồng Nhận Ngôn đứng bên cạnh Giang Trạm, chụp bờ vai của hắn, lời nói thấm thía: "Kiềm chế chút."

Giang Trạm: "?"

Đồng Nhận Ngôn uống đến gò má ửng đỏ, sáp lại gần, thấp giọng nói: "Tôi nói cậu hay, chớ có tùy tiện đáp ứng, càng không thể dễ dàng mềm lòng, đàn ông một khi gay rồi, đó chính là cái động không đáy, bạch hự một cái, liền té đến tận cùng, muốn bò cũng bò không lên nổi."

Nói xong ợ rượu một cái: "Huống chi cậu té xuống, phía dưới vẫn có một thứ họ Bách túm chân của cậu."

Giang Trạm: "..."

Đồng Nhận Ngôn: "Tự giải quyết ổn thỏa nhé, anh bạn nhỏ."

Giang Trạm làm Center của E-WIN kiêm chức đội trưởng, trên tiệc mừng công gặp một người lại một người lãnh đạo, nghe cảm nghĩ, khích lệ của vô số người, bận rộn mãi không ngơi, thật vất vả ngồi xuống bàn E-WIN, mấy người đồng đội lại xúm tới gần.

Tùng Vũ: "Đi ký túc xá ăn lẩu?"

Trình Thần: "Giờ này đặt không được bên ngoài rồi, hết món nha."

Ngụy Tiểu Phi: "Bồi ca sớm đã bảo quản lý của anh ấy đi tiệm lẩu mua rồi."

Tưởng Đại Chu: "Ăn ăn ăn, đều giữ bụng, buổi tối ăn lẩu."

Giang Trạm cầm đũa gắp miếng thức ăn: "Được đó."

Phí Hải: "Em hỏi thử trong nhóm xem có bao nhiêu người tới." Nói đoạn móc điện thoại ra, chợt nhớ tới gì đó, sáp lại gần Giang Trạm: "Mentor Bách tới không?"

Nhóm E-WIN: "Đừng cắn!"

Phí Hải kinh hãi nhảy dựng: "Được rùi!"

Tối hôm đó, bữa lẩu ở ký túc xá gom lại hết tất cả ít nhất chừng bốn mươi thực tập sinh, bàn ghép bàn, một bàn một nồi lẩu, ăn cũng khá là náo nhiệt.

Mọi người nói nói cười cười, trò chuyện việc thú vị phát sinh lúc huấn luyện chung, tán gẫu về con đường phát triển của riêng mình sau khi loại trừ, vui đùa nói cười, chém gió ầm ĩ.

Từ 2 giờ ăn đến 4 giờ, từ trời đêm trò chuyện đến chân trời sáng lên.

Lúc hơi nóng của nồi lẩu tắt lửa, lần huyên náo cuối cùng của tòa ký túc xá này, rốt cuộc cũng phải giải tán.

Có thực tập sinh tự mình đi, có thực tập sinh được quản lý, trợ lý dẫn đi, có thực tập sinh nằm cạnh bàn khẽ chợp mắt một hồi, có thực tập sinh trực tiếp lên lầu ngủ.

Bốn người ký túc xá Giang Trạm bọn họ cùng nhau trở về trên lầu, Chân Triều Tịch sau khi vào cửa, giơ tay lên lau một cái, nước mắt nước mũi đầy tay.

Tùng Vũ định nói gì, bị Chân Triều Tịch cắt đứt: "Không sao không sao."

Chân Triều Tịch: "Ngủ thôi, đều ngủ một lát đi, một giấc cuối cùng."

Ký túc xá yên tĩnh, ánh sáng ban mai rọi vào từ khe hở của rèm cửa sổ.

Giang Trạm ngủ một giấc rất cạn, mở mắt ra, vừa đúng 7 giờ.

Ba người khác còn đang ngủ, hắn yên lặng không một tiếng động thức dậy rửa mặt, thay quần áo ra ngoài.

Căn tin thực tập sinh, canh thừa của lẩu đều đã thu dọn hết rồi, sạch sẽ, bàn ghế sắp xếp gọn gàng.

Tựa như đây vẫn là một ngày huấn luyện bất kỳ nào đó trong bốn tháng đã qua.

Còn có cơm sáng, bác gái súp nồi sành vẫn còn ở sau cửa sổ, Bách Thiên Hành vẫn ngồi trên vị trí cũ, ăn ba thìa súp của y.

Giang Trạm ngồi xuống, hai cánh tay bắt chéo đặt trên bàn.

Bách Thiên Hành ăn súp, thuận miệng nói: "Sao không ngủ thêm một lúc."

Giang Trạm: "Thầy Bách hôm qua uống rượu à?"

Bách Thiên Hành: "Không uống."

Giang Trạm: "À."

Bách Thiên Hành buông cái thìa xuống, tay lau lau khăn giấy, nâng tầm mắt lên: "Cậu vừa mới gọi tôi là gì?"

Giang Trạm rũ mắt, trong tầm mắt quét đến đồng hồ đeo tay, không thấy nhẫn ngón út đâu, hắn nâng mắt lên, mím môi cười, đưa ra một đề nghị thành khẩn ngay trước mặt: "Bách Thiên Hành, hôm nay mới ngày đầu tiên, đừng vội cà khịa cãi nhau."

Hết chương.
Bình Luận (0)
Comment