Thượng Vị - Luyện Nhục Tiểu Miên Áo

Chương 34

—-o0o—-

Hàn Diễn Phong cười cười, ôm cậu đi vào phòng tắm: “Ngoan, trước hết phải đem tinh dịch bên trong thanh lý rồi đi ra ngủ tiếp, không thì một hồi nữa sẽ đau bụng khó chịu ông xã sẽ đau lòng.”

Hứa Trình gật gật đầu, vô lực quỳ bên trong bồn tắm, hậu huyệt bị hai ngón tay nhẹ nhàng quấy đảo, cẩn thận lấy tinh dịch bên trong ra, đôi môi ấm áp chầm chậm hôn ở trên thắt lưng, cậu cảm giác được nụ hôn này còn nhẹ hơn lông vũ lại có thể làm giảm bớt đau nhức ở lưng eo. Cậu nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng mơ hồ không rõ, đại não chậm rãi rơi vào một mảnh hỗn độn.

Khi cậu tỉnh lại thì trên giường chỉ lớn còn lại có một mình cậu. Bức màn vẫn đóng kín, nguồn sáng duy nhất trong phòng là ngọn đèn đặt trong phòng phát ra ánh sáng màu da cam. Hứa Trình nhìn nhìn di động đã là bảy giờ tối, cậu không khỏi cả kinh, sợ chậm trễ việc chuyển nhà, cố gắng quên đi thắt lưng và chân của mình đang đau mỏi nhanh chóng trả phòng, vội vã chạy về nhà bạn mình.

Khi cậu đi vào phòng khách thì thấy Lục Du Thanh lười biếng nằm trên sô pha cầm điều khiển từ xa không ngừng đổi đài, nhìn thấy cậu cũng chỉ nhướn mày nói: “Tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu lại cùng tên họ Hàn vứt bỏ tôi đó.”

Trái tim Hứa Trình nhảy dựng, một hồi lâu mới khó khăn mở miệng: “Cái gì a…”

“Xảy ra chuyện gì, anh ta tăng ca, cậu cùng bạn học đi chơi, hai người cùng nhau vứt bỏ tôi chẳng lẽ không đúng sao?”

“À.”

“Trước khi cậu vào cửa anh ta vừa gọi điện thoại cho tôi xong, nói đêm nay lại muốn ở lại công ty” Lục Du Thanh dừng lại, cười dài nhìn về phía Hứa Trình, cậu ta hỏi: “Cậu định đi đâu đúng không? Sẽ không lại đi ca hát nữa chứ?”

Hứa Trình lắc đầu, đem chìa khóa để trên bàn trà, cố gắng lộ ra vẻ tươi cười: “Đêm nay tôi dọn đồ chuyển về nhà.”

Lục Du Thanh đem điều khiển từ xa ném vào ghế sofa, cậu ta dứt khoát lưu loát nhảy lên nói: “Đi, tôi đưa cậu về.”

Dọc theo đường đi Lục Du Thanh đều không nói gì, tựa vào ghế ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần. Không khí trầm mặc như vậy làm cho Hứa Trình có chút xấu hổ, nhưng mà nhìn điện thoại có hơn mười cuộc gọi nhỡ cậu lại nhịn không được âm thầm cảm thấy may mắn, ít nhiều trầm mặc cũng có thể làm hai người bình tĩnh, cậu không phải khó sử hoặc nói năng rối loạn với bạn mình.

Chỗ của Hứa Trình ở không có thang máy, cậu xách túi hành lý nặng nề thở hồng hộc leo từng bật thang, sau lưng cậu là Lục Du Thanh. Cậu ta xách túi nhỏ, nghiêng mình dựa ở trên lan can chờ cậu nói: “Có một chút như thế mà mệt rồi sao? Có phải cậu rất thiếu vận động phải không?”

“Chắc có lẽ là vậy…”

Hứa Trình cố nén cơn đau từ thắt lưng truyền đến cố sức leo lên từng bậc thang, Lục Du Thanh cúi đầu nhìn cậu một hồi khóe miệng cong cong mỉm cười lại chạy lên trên vài bước nói: “Cậu đi chậm muốn chết, tôi đi lên trước ở trước cửa nhà cậu chờ.”

Thật vất vả mới về đến nhà, Hứa Trình đã đau đến đầy đầu đều là mồ hôi. Lục Du Thanh quen thuộc từ trong tủ lạnh cầm hai bình nước khoáng, thói quen ngã người nằm trên sô pha nói: “Thôi nghỉ một lát đi rồi lại dọn dẹp sau.”

Hứa Trình khom lưng tiếp nhận nước uống, cậu muốn nói tiếng cám ơn, vừa nâng mắt lại phát hiện đối phương nhìn chằm chằm vào cổ áo mình. Cậu sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống liền cảm giác máu toàn thân cũng lạnh như chai nước trong tay. Bởi vì tư thế cúi xuống nên áo phía trước hơi hơi hở ra, vừa lúc lộ ra gần trước ngực có một cái dấu hôn, mà cái dấu hôn này hiển nhiên đã bị Lục Du Thanh nhìn thấy. Cậu không còn dám nghĩ gì nữa, cuống quít đứng thẳng dậy, quay đầu đi vào phòng ngủ: “Tôi đem quần áo sắp xếp lại, cậu xem TV một lát đi.”

Đáng tiếc phương pháp trốn tránh thất bại. Lục Du Thanh đi theo cậu vào phòng ngủ, không chút để ý chung quanh nhìn nhìn, cuối cùng ngồi ở giường nói: “Nhìn không ra nơi này lại thay đổi nhiều vậy.”

“Đúng… Tôi thay đổi hết cách thiết kế.”

Lục Du Thanh gật gật đầu, cậu ta lại hỏi: “Cậu vẫn là ở một mình sao?”

 “Ách… Đúng vậy, cậu không phải đã biết sao…”

“Không hẹn hò với bạn trai sao?”

Thân thể Hứa Trình cứng đờ, ngẩng đầu nhìn đối phương hỏi lại: “Cậu nói câu đó có ý gì?”

“Bạn trai a, cậu kinh ngạc làm gì? Chẳng lẽ tôi nói nhầm, hay là cậu kỳ thật thích phụ nữ?”

“…”

Trên mặt của Lục Du Thanh chẳng hề có ý cười rất là nghiêm túc, trong lúc nhất thời Hứa Trình nhìn không rõ cậu ta đến cùng suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới lắc đầu, cậu nói: “Không có.”
Bình Luận (0)
Comment