Nhưng mà, cho dù hộ khẩu của cô rơi vào tay ai, kết quả cũng đều là tệ hại đến mức chẳng thể tệ hơn. Dù là Ninh Chấn Viễn hay Trần Thiên Dã, đều là những người cô tuyệt đối không muốn đối mặt.
Sau một vòng chạy ngược chạy xuôi, Ninh Thiển vẫn không thể lấy được tiền, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ quay về, vừa mệt mỏi vừa không cam lòng.
Tới sân bay lấy xe xong, cô cũng chẳng thèm để ý Trần Thiên Dã có phát hiện cô biến mất hay không, cứ thế lái thẳng đến nhà hàng, ăn một bữa no nê cho đỡ đói.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, Ninh Thiển lập tức nhận ra ánh mắt lạ lẫm của những người xung quanh.
Thông minh như cô, chỉ cần liếc qua đã hiểu bọn họ đang thắc mắc vì sao chiếc xe kia lại bẩn đến thế.
Bình thường, cô chẳng có tâm tư đâu mà đi rửa xe. Nhưng chịu không nổi cái kiểu ánh mắt soi mói ấy, trong khi bản thân từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ không xuất hiện trong trạng thái chỉn chu, xinh đẹp. Bị nhìn bằng cái ánh mắt khác thường kia, thật sự khiến cô thấy khó chịu. Vì vậy, cô vội lái xe tới tiệm rửa, yêu cầu nhân viên làm sạch từ trong ra ngoài một lượt.
Ngồi chờ xe, Ninh Thiển không ngừng tính toán bước đi tiếp theo.
Dù thế nào, số tiền kia nhất định phải lấy lại. Nhưng lấy bằng cách nào?
Chứng minh đó hoàn toàn là tiền của mình, rất dễ. Nhưng chứng minh không liên quan gì đến Ninh Chấn Viễn… lại khó hơn nhiều.
Tám năm trước, hộ khẩu của cô đã được chuyển đi chưa? Nếu đã chuyển, Ninh Chấn Viễn dựa vào đâu mà nói cô “nguồn vốn bất minh”?
Trong chớp mắt suy nghĩ, Ninh Thiển bỗng nhớ tới bản hợp đồng nhận nuôi mà cô từng ký ở trại trẻ mồ côi. Có lẽ… Ninh Chấn Viễn đã lợi dụng điểm đó để chặn khoản tiền của cô?
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng ấy rất lớn. Nếu thật sự như vậy, vậy thì hộ khẩu hẳn đang nằm trong tay Trần Thiên Dã.
So với việc bị Ninh Chấn Viễn bán lần thứ hai, rồi đẩy lên giường một lão già, thì việc hộ khẩu ở Trần Thiên Dã kia dường như vẫn còn đỡ hơn một chút. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở “đỡ hơn” mà thôi.
Bởi lẽ, chỉ cần nghĩ tới cái kiểu “vì tốt cho chị” đầy áp đặt kia của hắn, mà việc gì hắn làm cũng khiến cô chán ghét, Ninh Thiển liền thấy mất hết khí thế.
Khó khăn lắm mới trốn ra khỏi căn biệt thự ấy, sao cô có thể chủ động quay về?!
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chẳng tìm ra cách nào, cô dứt khoát mua ngay vé máy bay, hôm đó liền bay thẳng đến Quảng Châu.
Tiền thì chưa lấy được, nhưng cô buộc phải đích thân trấn an tinh thần nhân viên, để mọi người biết công ty sẽ không sụp đổ, tất cả vẫn sẽ tiếp tục vận hành.
Sau khi an ủi Tiểu Dương xong, lại vẽ ra cho mọi người một viễn cảnh đầy hứa hẹn, Ninh Thiển mới quay về khách sạn. Cô đổ người xuống giường, vừa mệt vừa căng thẳng, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ phải làm thế nào.
Ngày hôm sau, cô xách tài liệu chạy khắp các cơ quan, nhưng tiến triển lại chẳng hề suôn sẻ.
Cô không ngờ, ở thành phố xa lạ này mà muốn làm việc lại khó đến vậy. Người ta cứ chết sống không chịu nhượng bộ, dù cô đã bóng gió ngỏ ý có thể đưa tiền để giải quyết, nhưng đối phương cứng rắn đến cùng. Rõ ràng, họ muốn kéo sập công ty của cô.
Tiền mất đi thì có thể kiếm lại, công ty sụp thì có thể mở lại, nhưng nếu chính khí thế và lòng quyết tâm mất đi, đó mới là sự diệt vong thật sự.
Ninh Thiển mệt mỏi day day huyệt thái dương, trong đầu lần lượt lướt qua những cái tên có thể nhờ vả, nhưng cuối cùng lại chẳng biết phải tìm đến ai.
Im lặng thật lâu, cô mới lấy điện thoại, tìm một số liên lạc gọi đi.
Điện thoại reo mãi mới có người bắt máy, giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên: “A lô? Ninh Thiển? Đại tiểu thư nhà họ Ninh sao hôm nay lại nhớ tới mà gọi cho tôi thế này?”
Ninh Thiển mím môi: “Ngài đừng nói vậy, tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Ninh rồi.”
“Ồ?” Người đàn ông được gọi là Tổng giám đốc Ngụy khẽ cười vài tiếng, giọng điệu thoải mái, “Không có chuyện thì chẳng tự dưng tới cửa… xem ra lần này cô tìm tôi là có việc rồi.”
“Ừ.” Ninh Thiển nhanh chóng kể lại toàn bộ chuyện mình gặp ở Quảng Châu, cuối cùng giọng hạ thấp xuống: “Tôi thật sự… đã hết cách rồi.”
“Không còn cách nào sao?” Ngụy Ngôn Trạch hờ hững hỏi, “Còn thằng em trai bám dai như đỉa của cô đâu? Nó chẳng phải thích đi theo cô nhất sao? Nó không giúp à?”
Ninh Thiển thà chết cũng không muốn Trần Thiên Dã chen vào, càng không muốn cúi đầu cầu hắn. Cắn môi, cô khẽ nói: “Chúng tôi chẳng liên quan gì đến nhau. Ngài giúp tôi đi.”
“Đương nhiên tôi có thể giúp.” Ngụy Ngôn Trạch đáp, giọng mang đầy vẻ thương trường, lạnh lùng như đang bàn chuyện công việc, “Nhưng cô biết mà, tôi chưa từng giúp ai vô điều kiện.”
Hắn nói thẳng: “Tôi muốn 15% cổ phần công ty của cô.”
“15%?” Ninh Thiển suýt bật ra lời th* t*c, “Chỉ vì một lần giúp đỡ mà tôi phải đưa anh 15% cổ phần? Là anh điên hay tôi điên vậy?”
“Không điên.” Ngụy Ngôn Trạch uể oải, thậm chí còn mang chút giọng điệu vô lại, “Ninh Thiển, cô rõ ràng biết tôi tuy ra giá cao, nhưng tôi làm việc luôn đáng tin.”
Ninh Thiển cười nhạt: “Đúng đúng, ai mà ‘đáng tin’ được như anh. Ngay cả cha ruột cũng có thể bị anh gạt sang một bên, đuổi sạch cả đám công thần của công ty gia tộc, làm ăn thì ai tranh nổi với anh chứ?”
Ngụy Ngôn Trạch không hề tức giận, ngược lại còn cười tươi hơn: “Đó chính là bản lĩnh. Ai có thực lực thì người ấy sẽ ngồi vào vị trí cao nhất. Ninh Thiển, cô thử nghĩ kỹ đi, thực ra cô chẳng thiệt gì cả. 15% thôi, căn bản chẳng đe dọa được vị trí của cô. Hơn nữa, tôi còn có thể rót thêm vốn giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này, chỉ có lợi chứ không hề có hại. Đúng không? Người thông minh thì không cần nói nhiều. Cô suy nghĩ cho kỹ đi.”
Kết thúc cuộc gọi, Ninh Thiển giận đến mức ném thẳng điện thoại sang một bên, nằm ngửa trừng trừng nhìn trần nhà, bực bội đến thở gấp.
Cô cảm thấy năm nay thật sự xui xẻo đến cực điểm!
Trước là bị Trần Thiên Dã giam lỏng suốt nửa năm, vừa thoát ra thì hết chuyện này tới chuyện khác, không một việc nào thuận lợi cả.
Cô sớm đã biết Ngụy Ngôn Trạch không phải loại người tốt đẹp gì, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lần này hắn lại mở miệng đòi hỏi trắng trợn đến mức quá đáng!
Công ty này, cô nhất định phải nắm trọn một trăm phần trăm quyền kiểm soát, sao có thể để người ngoài chen vào, thừa cơ chiếm lợi?
…
Thời gian dần gần về cuối năm, lòng Ninh Thiển ngày càng nóng như lửa đốt. Qua Tết, việc xử lý lại càng khó khăn hơn.
Cô chạy vạy mấy lần đều vô ích, chưa biết xoay xở thế nào thì Ngụy Ngôn Trạch chủ động gọi tới, mang cho cô một tin chẳng hay ho gì.
Thì ra công ty của cô đã bị tố cáo “nghi ngờ trốn thuế”, mà kẻ giở trò sau lưng chính là Ninh Chấn Viễn.
Nhà họ Ninh bên ngoài nhìn thì còn chút hào nhoáng, nhưng bên trong đã rệu rã. Tuy nhiên, về mặt quan hệ xã hội thì vẫn còn chút thế lực. Ninh Chấn Viễn không túm được cô, tất nhiên liền giở thủ đoạn nhằm vào công ty.
Ninh Thiển vẫn không hiểu nổi, tại sao ông ta nhất định phải làm thế. Nếu chỉ vì tiền, cô cũng chẳng phải không thể đưa, cớ sao lại dồn cô vào ngõ cụt, cắt đứt mọi đường lui?
Ngụy Ngôn Trạch bật cười, giọng mang đầy ẩn ý: “Chẳng lẽ cô không biết?”
Ninh Thiển nhíu mày: “Biết gì cơ?”
“Sáu năm trước, Ninh Chấn Viễn đầu tư vào ngành hải sản mới nổi. Hai năm sau, ông ta lỗ trọn ba mươi triệu. Từ đó đến nay, liên tiếp thất bại, gần như ngành nào nhúng tay vào cũng đều bết bát. Tính đến năm nay, đã thua lỗ ròng rã sáu năm trời.”
Ngụy Ngôn Trạch khẽ cười khinh miệt: “Cô nghĩ xem, một người lăn lộn cả đời, đến tuổi này lại làm bay sạch gia sản. Đúng lúc cô xuất hiện, chẳng phải miếng mồi béo bở dâng tận miệng sao? Cô còn tưởng ông ta chỉ muốn chiếm lấy cô thôi ư? Sai rồi. Thứ ông ta nhìn trúng không chỉ là con người cô, mà còn là lợi ích cô có thể mang lại.”
Ninh Thiển vốn biết nhà họ Ninh đã không còn huy hoàng như trước, nhưng không ngờ đã suy tàn đến mức này. Cô khẽ nuốt nước bọt: “Vậy nên… đây chính là lý do ông ta phải dồn ép, muốn hủy hoại tôi sao?”
“Đúng thế. Dù không thể kéo cô xuống, chỉ cần moi được ít tiền từ cô cũng là có lợi rồi.”
Nghe tới đây, Ninh Thiển hoàn toàn tỉnh ngộ. Với nhà họ Ninh, cô chẳng còn chút cảm tình nào ngoài nỗi chán ghét và căm hận.
Chỉ nghĩ đến việc tất cả những rắc rối hiện tại đều do Ninh Chấn Viễn gây ra, cô liền nghiến răng nghiến lợi, hận đến ngứa cả răng.
Ngụy Ngôn Trạch tiếp tục: “Nhà họ Ninh đã suy bại, dĩ nhiên trong giới chẳng còn ai muốn qua lại với họ, tôi cũng không ngoại lệ. Để tránh bị vạ lây, tôi đã cho người điều tra những dự án mà Ninh Chấn Viễn từng đầu tư. Kết quả… phát hiện một chuyện khá thú vị.”
Ninh Thiển cau mày: “Chuyện gì?”
“Đoán thử xem.” Đến thời điểm then chốt, Ngụy Ngôn Trạch lại cố tình úp mở.
Ninh Thiển cố giữ bình tĩnh, thử dò: “Hắn đắc tội với ai sao? Có người muốn diệt hắn?”
“Đúng là nói chuyện với người thông minh thoải mái hơn hẳn.” Hắn cười khẽ, “Sáu năm qua, tất cả các khoản đầu tư của Ninh Chấn Viễn, dù vòng vo thế nào, cuối cùng đều chảy về một tài khoản ở Hồng Kông, tên Y. Không ai tra ra được chủ nhân tài khoản đó là ai, chỉ biết đó là một kẻ tuyệt đối không dễ chọc.”
Chỉ nghe thôi, Ninh Thiển đã đủ cảm thấy sự đáng sợ trong đó.
Ninh Chấn Viễn bao năm lăn lộn thương trường, gốc rễ ở kinh thành sâu rộng, thế mà vẫn bị người ta giăng bẫy, vắt kiệt sạch gia sản. Đủ thấy kẻ phía sau kia mưu trí thâm sâu đến thế nào.
Ngụy Ngôn Trạch thản nhiên kết thúc: “Thôi, tôi nói tới đây thôi. Ninh Thiển, sớm cho tôi câu trả lời đi. Tin tôi đi, tôi sẽ là một đối tác cực kỳ đáng tin cậy.”
Nói xong, hắn dứt khoát cúp máy.
Ninh Thiển nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tâm tư rối bời.
Y?
Sáu năm trước?
Hai năm lỗ ba mươi triệu?
Trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ kỳ lạ, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Trần Thiên Dã?
Nhưng sáu năm trước, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Mới mười bảy, làm sao có thể bày mưu dẫn dắt để Ninh Chấn Viễn từng bước sa lưới, thua lỗ liên tục như thế?
Dù Trần Thiên Dã có thông minh đến đâu, thiên tư xuất chúng cỡ nào, thì đến giờ cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi. Hắn lấy đâu ra bản lĩnh lớn đến vậy?
Ninh Thiển khẽ nhếch môi tự giễu, đúng là cô điên rồi. Chuyện gì cũng có thể liên tưởng đến hắn.
Tính từ ngày cô trốn thoát thuận lợi tới nay, cũng vừa tròn một tuần.
Trong thời gian đó, cô đã cho người đi điều tra về hộ khẩu của mình, tính ra mấy hôm nữa là có kết quả.
Nằm dài trên giường, Ninh Thiển chỉ biết cầu mong sẽ là một kết quả tốt.
Những ngày chờ đợi quả thực dày vò. Nhưng cho dù trong lòng lo lắng đến đâu, mỗi lần ở công ty, cô vẫn giữ vẻ thản nhiên bình tĩnh.
Đêm hôm ấy, sau khi làm thêm giờ xong, cô lái xe về nhà.
Chờ đèn đỏ, ánh mắt cô lướt sang phía trung tâm thương mại đối diện, thấy nơi đó tấp nập người qua lại, đèn lồng đỏ treo rợp trời. Lúc này cô mới giật mình nhận ra hôm nay là Tết Dương lịch.
Thì ra đã bước sang năm mới rồi…
Ninh Thiển ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng vui vẻ ngoài kia, bỗng tìm một chỗ đỗ xe, xuống đi dạo siêu thị.
Hòa vào dòng người, mua mấy túi đồ lặt vặt rồi quay lại xe, tâm trạng nặng nề mấy ngày nay cũng vơi đi phần nào. Cô nghĩ, trên đời này chẳng có nút thắt nào là không thể gỡ. Từ hai bàn tay trắng đi đến ngày hôm nay, đã đủ chứng minh năng lực của cô. Cô sao có thể bị mấy trở ngại này quật ngã? Đã đến lúc phải đối mặt.
Chỉ là 15% cổ phần thôi mà, dùng nó đổi lấy sự ổn định cho công ty, hoàn toàn xứng đáng.
Nghĩ thông suốt, Ninh Thiển lập tức gọi cho Ngụy Ngôn Trạch, nói cô sẽ đích thân soạn hợp đồng, hy vọng có thể ký sớm.
Ngụy Ngôn Trạch chẳng lấy làm ngạc nhiên, đáp ứng ngay, còn hứa sẽ sắp xếp lịch, trong vài ngày tới sẽ bay đến Quảng Châu.
Nhận được câu trả lời dứt khoát, tảng đá đè nặng trong lòng Ninh Thiển cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô lái xe về khu chung cư, vừa rẽ vào chỗ đậu, qua gương chiếu hậu liền thấy gần cầu thang có một bóng người mờ tối. Đèn đường trong khu lúc sáng lúc tắt, mà cô lại thường xuyên đi sớm về khuya, chẳng quen mặt ai ở đây, nên cũng không nhìn rõ là ai, chỉ thoáng nghĩ chắc lại có đứa trẻ nào quên mang chìa khóa.
Đỗ xong xe, cô vươn tay ra sau lấy túi đồ. Không hiểu sao, tim bỗng đập mạnh một nhịp.
Cái bóng kia…
Một cơn lạnh toát bất chợt lan khắp sống lưng, bàn tay nắm túi đồ siết chặt vô thức.
Cốc cốc…
Tiếng gõ khẽ vang lên nơi cửa kính, khiến máu trong người Ninh Thiển phút chốc như đông lạnh. Cứng ngắc quay đầu lại, cô thấy bóng người kia đã đứng ngay cạnh xe.
Trong ánh sáng chập chờn, gương mặt hắn hiện ra. Trần Thiên Dã, sắc mặt thản nhiên, đôi mắt thâm sâu như bóng đêm.
Hắn mở miệng, giọng trầm thấp: “Xuống xe đi, chị.”