Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu

Chương 16

Đêm ba mươi Tết, dù trong nhà được trang hoàng rực rỡ, Trần Thiên Dã còn bày cả một bàn tiệc lớn, nhưng Ninh Thiển vẫn chẳng thấy thú vị. Nghĩ ngợi một chút, cô liền gọi điện cho Lê Uyển.

Đầu dây bên kia vô cùng náo nhiệt, giọng Lê Uyển đầy vui sướng: “Thiển Thiển, chúc mừng năm mới!”

Nghe thấy cả tiếng pháo hoa vang vọng từ đó, Ninh Thiển khẽ cười: “Năm mới vui vẻ. Chu Cẩn Ngôn không ở cạnh cậu à?”

“Có chứ.” Lê Uyển bật cười, “Anh ấy đang trông con.”

Ninh Thiển sực nhớ trước đây Lê Uyển từng nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên: “Không ngờ Chu Cẩn Ngôn lại thật sự rửa tay gác kiếm để vào bếp cơ đấy.”

Giọng Lê Uyển nhỏ nhẹ, mang theo sự thỏa mãn: “Ừm… anh ấy thay đổi nhiều lắm. Bây giờ tớ rất hạnh phúc.”

Ninh Thiển nghe vậy, trong lòng cũng mừng thay cho bạn: “Tớ mồng hai đến thăm cậu, tiện không?”

“Dĩ nhiên rồi, lúc nào cũng hoan nghênh.”

Qua điện thoại thôi mà cô đã cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc ngập tràn nơi ấy. Tắt máy, trong lòng Ninh Thiển chợt dâng lên cảm khái, thật không ngờ Chu Cẩn Ngôn lại trở thành một người chồng đảm đang như thế. Đúng là tình yêu kỳ diệu thật.

Ánh mắt cô vô thức dời về phía bếp.

Trong bếp, Trần Thiên Dã mặc bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, thắt tạp dề, cúi đầu chuyên chú nấu nướng. Bóng lưng hắn rất đẹp, vai rộng eo hẹp, dáng đứng thẳng tắp, đôi chân dài thẳng mảnh. Chỉ một dáng lưng thôi đã toát lên sức hấp dẫn mãnh liệt.

Theo từng động tác, vòng eo săn chắc của hắn lúc ẩn lúc hiện. Ninh Thiển thậm chí có thể tưởng tượng ra sức bền không thể tin nổi nơi đó… ánh mắt cô lỡ trượt xuống thấp một chút, rồi hoảng hốt né tránh, vội quay đi.

Cô buộc phải thừa nhận, thời gian đã khiến Trần Thiên Dã trở thành một người đàn ông trưởng thành, từng cử chỉ đều chất chứa hormone phái mạnh. Nụ cười của hắn, ánh mắt dịu dàng của hắn, mùi hương sạch sẽ dễ chịu tỏa ra từ người hắn, tất cả đều đủ sức khiến trái tim rung động.

Thế nhưng…

Ninh Thiển khẽ cười khổ. Sự chiếm hữu quá mức của hắn, e là không mấy ai chịu nổi. Nếu hắn biết tôn trọng người khác hơn, có lẽ đã là một người bạn đời hoàn mỹ.

Trần Thiên Dã dễ dàng nhận ra ánh nhìn thẳng thắn mà chẳng chút che giấu phía sau. Hắn thong thả xắn tay áo, để lộ bắp tay rắn rỏi. Rồi hắn cúi người lấy bát đũa từ tủ, lúc đứng dậy còn cố ý chậm lại, khiến vòng eo săn chắc càng rõ ràng.

Khi bày xong món cuối cùng, hắn đột nhiên quay đầu, môi khẽ cong lên nụ cười quyến dụ: “Chị, đến ăn tất niên thôi.”

Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc. Tim Ninh Thiển bỗng đập loạn, cô vội cúi đầu, gắng che đi sự bối rối cùng ánh nhìn lén lút vừa rồi. Một lúc lâu sau, cô mới tỏ ra thản nhiên bước tới: “Ừ, ăn thôi.”

Trên bàn, hắn vừa gắp thức ăn cho cô vừa nháy mắt, cố ý hỏi: “Chị, sao mặt chị lại đỏ thế này? Là do bật sưởi ấm quá mạnh sao?”

Ninh Thiển vốn đã chột dạ vì bị bắt gặp, nay nghe hắn giả ngốc hỏi lại, liền nổi giận: “Im đi! Ăn cơm!”

Dù bị cô quát, khóe môi hắn vẫn treo nụ cười, ngoan ngoãn đáp: “Được, năm đầu tiên đoàn tụ cùng chị, em sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.”

Ngày ba mươi trôi qua, mồng một cũng nhanh chóng kết thúc. Đến sáng mồng hai, Ninh Thiển ăn mặc tươm tất, chuẩn bị ra ngoài.

Trần Thiên Dã không cần nói cũng theo lên máy bay, còn hùng hồn tuyên bố: “Chị, để chị tự mình quay lại Bắc Kinh, em sao có thể yên tâm.”

Ngày Tết, Ninh Thiển chẳng buồn tranh cãi với hắn nữa. Người đã ngồi trên máy bay rồi, cũng đâu thể đuổi xuống, đành mặc hắn đi cùng.

Khoảng mười giờ, máy bay hạ cánh, Ninh Thiển lập tức chạy thẳng đến nhà Lê Uyển.

Lê Uyển đã chờ sẵn, vừa mở cửa, hai người liền ôm chặt lấy nhau, đầy mừng rỡ.

Một năm trôi qua, Lê Uyển không thay đổi nhiều, chỉ là trong ánh mắt lại thêm phần dịu dàng, khóe môi luôn thường trực nụ cười, rõ ràng là sống trong tình yêu ấm áp.

Ninh Thiển vui vẻ khen: “Uyển Uyển, cậu ngày càng xinh đẹp đấy!”

Lê Uyển bật cười: “Cậu cũng vậy, mau vào đi.”

“Ừ.”

Ngay lúc đó, phía sau vang lên tiếng ho khẽ. Ninh Thiển quay đầu liếc hắn, khẽ bĩu môi: “Cậu cũng vào đi.”

Lê Uyển thuận tầm nhìn theo, lập tức thấy một người đàn ông trẻ tuổi, dung mạo cực kỳ xuất sắc. Rõ ràng khuôn mặt còn vương nét ngây ngô, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, khiến người đối diện bất giác run nhẹ.

Trần Thiên Dã chẳng mấy bận tâm đến ánh mắt dò xét của Lê Uyển, chỉ khẽ gật đầu, điềm đạm nói: “Chào chị, tôi là em trai của Ninh Thiển, Trần Thiên Dã.”

Vừa nghe lời giới thiệu, Lê Uyển lập tức hiểu ra bảy tám phần. Người đàn ông trước mắt chính là cậu em mà Ninh Thiển thường xuyên nhắc đến. Nhưng chẳng phải trước đây cô ấy còn tránh né cậu em này như tránh ôn dịch sao? Thế mà hôm nay lại cùng nhau đến, hơn nữa trông còn có vẻ hòa thuận?

Cô ấy len lén nhìn thoáng qua Ninh Thiển, mà Ninh Thiển thì đã thản nhiên bước thẳng vào phòng khách.

Vừa vào, cô đã bắt gặp Chu Cẩn Ngôn từ bếp đi ra, trên tay còn bưng đĩa hoa quả mới rửa. Thấy Ninh Thiển, ánh mắt anh ta chẳng mấy thiện cảm, hiển nhiên vẫn còn để bụng chuyện cô giúp Lê Uyển bỏ trốn một năm trước.

Trong lòng Ninh Thiển thoáng chột dạ, thầm nghĩ cô nào biết bây giờ hai người lại tốt đẹp đến thế. Khi ấy họ cãi vã ầm ĩ, cô đương nhiên phải đứng về phía bạn thân rồi.

“Vợ à, lại ăn hoa quả nào.”

Chu Cẩn Ngôn đưa chùm nho đã bóc vỏ đến bên môi Lê Uyển. Cô ấy tự nhiên há miệng ăn, từ đầu đến cuối, cả hai phối hợp ăn ý như vợ chồng lâu năm, bầu không khí hòa thuận đến khó tin.

Ninh Thiển chớp mắt mấy cái, dù từng mang định kiến với Chu Cẩn Ngôn, giờ phút này cô cũng phải thừa nhận anh ta quả thật đã thay đổi hoàn toàn.

Trần Thiên Dã cụp mắt, kiên nhẫn gọt xong trái cây rồi đưa đến bên miệng Ninh Thiển: “Chị, ăn hoa quả đi.”

“À…”

Ninh Thiển thu lại tầm mắt, lấy từ túi ra hai phong bao lì xì dày cộp, nhét vào tay Lê Uyển: “Tiền mừng tuổi cho con.”

Lê Uyển vội xua tay: “Không cần đâu, cậu có lòng là được rồi.”

Ninh Thiển cười, giọng nhẹ mà kiên quyết: “Tớ bây giờ tiền nhiều tiêu chẳng hết. Cậu cứ nhận đi.”

Lê Uyển nhạy bén bắt được thoáng ảm đạm vụt qua trên gương mặt cô, liền đổi đề tài: “Hay là đi xem con nhé? Cậu vẫn chưa gặp bao giờ mà.”

Ninh Thiển hiểu ý, gật đầu mỉm cười: “Được thôi!”

Trong phòng trẻ con, cô tóm gọn kể cho Lê Uyển nghe những chuyện đã xảy ra gần đây.

Ban đầu Lê Uyển nghe mà ngây người, chẳng mấy chốc ánh mắt đã tràn đầy xót xa: “Thiển Thiển, bao năm nay, sao cậu không nói với tớ một tiếng…”

Ninh Thiển khẽ thở dài: “Có nhiều chuyện quá phức tạp, tớ cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Dù sao thì mọi thứ cũng qua rồi, di sản của ba mẹ tớ cũng đã lấy lại được. Nếu biết sớm sự thật, sáu năm trước tớ tuyệt đối sẽ không ra nước ngoài…”

Lê Uyển đưa tay xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng an ủi: “Đừng tự trách quá, có nhiều việc vốn chẳng ai đoán trước được. Quan trọng là sống tốt hiện tại.”

“Ừm…” Ninh Thiển khẽ đáp, cô vốn không phải người hay tự giày vò, nhưng trong lòng vẫn thấy nặng nề khó tả.

Lê Uyển liếc nhìn ra cửa, rồi dè dặt hỏi: “Còn cậu với hắn…”

Ninh Thiển mím môi, bất lực nói: “Không thoát được. Nếu không để hắn ở cạnh, hắn lại phát điên mà giam giữ tớ. Lần này coi như thỏa thuận rồi, lấy lý do bảo vệ mà bám lấy tớ.”

Ánh mắt Lê Uyển hơi phức tạp, lựa lời: “Trông hắn… hơi lạnh lùng.”

Nhưng Ninh Thiển lại không cho là vậy. Cô khéo léo đổi chủ đề: “Hắn đã giúp tớ lấy lại tài sản, còn hạ bệ Ninh Chấn Viễn. Ơn tình này, cả lý lẫn tình đều khó trả. Giữ hắn bên cạnh, chưa chắc là điều tốt, nhưng tớ còn công ty, còn cuộc sống phải tiếp tục, không thể để hắn muốn làm gì thì làm. Nếu hắn không học cách tôn trọng, tớ cũng sẽ không ngần ngại rời bỏ. Hơn nữa, Ninh Chấn Viễn giết cha mẹ tớ, món nợ máu ấy nhất định phải trả.”

“Nếu cần giúp đỡ, nhất định phải nói với tớ.”

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng như lâm đại địch của bạn, Ninh Thiển liền nheo mắt, giả vờ thoải mái: “Được rồi, Tết nhất rồi đừng nhắc chuyện này nữa. Yên tâm đi, tớ chưa bao giờ là kẻ dễ bị n*n b*p. Này, nhìn bé con đáng yêu chưa…”

Cách một cánh cửa, Trần Thiên Dã và Chu Cẩn Ngôn ngồi đối diện nhau trên ghế sofa.

Chu Cẩn Ngôn chậm rãi nhấp ngụm trà, liếc về phía phòng trẻ em đóng kín, sau đó nhìn sang Trần Thiên Dã: “Ồ, xem ra cậu toại nguyện rồi nhỉ?”

Trần Thiên Dã không đáp, chỉ cúi mắt, sắc mặt âm u.

Chu Cẩn Ngôn nhếch môi: “Nói cho cùng, tôi còn phải cảm ơn cậu đã nhốt Ninh Thiển suốt chừng ấy thời gian. Cô ấy quá giỏi gây chuyện, thật sự phiền phức đến phát mệt…”

Trần Thiên Dã ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét tới.

Chu Cẩn Ngôn không định gây gổ, bĩu môi: “Được rồi, không chê trách cô ấy nữa.”

Giọng hắn khàn lạnh: “Vốn dĩ anh cũng chẳng có tư cách động chạm đến người của tôi.”

“Đâu còn là lúc tôi phải âm thầm bảo vệ cô ấy nữa.” Chu Cẩn Ngôn lẩm bẩm, rồi lại lắc đầu tặc lưỡi: “Thật không hiểu cậu nghĩ gì, dốc hết tâm sức, cái gì cũng dâng cho cô ấy. Nhỡ đến lúc tay trắng tình tan, chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao…”

Khóe môi Trần Thiên Dã khẽ nhếch: “Tôi không để tâm.”

Ánh mắt hắn rét buốt, chế giễu: “Hơn nữa, người nên lo lắng chuyện đó là anh mới đúng.”

Chuyện một năm trước ở cửa cao tốc, Chu Cẩn Ngôn và Lê Uyển cãi vã ầm ĩ, ai ai cũng biết, tất nhiên Trần Thiên Dã cũng rõ. Hắn chỉ khẽ chạm nhẹ mà mặt Chu Cẩn Ngôn đã sa sầm hẳn.

Không vui, Chu Cẩn Ngôn hừ lạnh: “Liên quan gì đến cậu. Dù sao giờ tôi cũng có vợ con, gia đình ấm êm rồi.”

Trần Thiên Dã chẳng buồn trả lời, chỉ đưa tay day day bên tai.

Tối hôm ấy, Ninh Thiển và hắn không về Quảng Châu ngay, mà ăn tối xong thì đến căn nhà cũ cô từng để lại. Ngôi nhà ấy như có người dọn dẹp thường xuyên, mọi ngóc ngách đều sạch sẽ tinh tươm.

Vừa bước vào, Trần Thiên Dã đã thạo việc đi nấu nước nóng.

Ninh Thiển nhìn quanh căn nhà vẫn y nguyên, trong lòng không khỏi cảm thán. Một năm không dài, nhưng đủ để đảo lộn cả cuộc sống của cô.

Trần Thiên Dã bưng ly nước đến: “Chị, uống chút nước trước, em đi chuẩn bị nước tắm.”

Hắn vừa nói xong, Ninh Thiển lập tức nhớ lại chuyện đêm đó, sắc mặt trầm xuống: “Cậu lắp camera ở đâu?”

Hắn không trả lời.

Cô nghĩ đến cảnh hoang mang sợ hãi lúc ấy liền giận sôi, không khách khí vỗ nhẹ lên mặt hắn, lạnh lùng: “Nói mau, không thì cút ngay.”

Trần Thiên Dã siết lại biểu cảm, chỉ cúi đầu khẽ cọ vào tay cô.

“Đừng giở trò nữa. Không nói thì đi ngay lập tức.”

Ninh Thiển rút tay lại, mặt lạnh băng, không chút nể tình đẩy hắn ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment