Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu

Chương 27

Ninh Thiển như vừa chạm phải điện giật, vô lực buông tay, miệng lẩm bẩm: “Điên rồi, đúng là kẻ điên…”

Trần Thiên Dã khẽ thở dài, giọng vừa dịu vừa ám muội: “Chị, thật ra đôi khi em cũng tự hỏi, rõ ràng lớp ngụy trang của em chẳng hề tinh vi, tại sao chị lại chẳng nhìn thấu? Chị chưa từng nghi ngờ những thử thăm dò của em, chưa từng chất vấn sự đáng thương của em. Chỉ vỏn vẹn chưa đầy nửa năm, chị đã coi em như người thân, buông bỏ hết đề phòng và cảnh giác… Lúc đầu em còn nghĩ, có lẽ chị cũng đang giả vờ? Nhưng khi chị phát bệnh lần đó, em mới hiểu, chị thật sự là như vậy, không hề giữ lại một chút gì với em… Chị à, một người thuần khiết như chị, sao em có thể buông tay được đây?”

Những lời hắn nói nghe như tha thiết tình sâu, thế nhưng chẳng khiến Ninh Thiển cảm động, trái lại chỉ cảm thấy rùng mình sợ hãi. Cô bắt đầu hoài nghi chính mắt nhìn người của mình sao có thể thích một kẻ như vậy? Vậy mà bao nhiêu năm qua, cô chẳng hề hay biết, vẫn bị hắn lặng lẽ quan sát trong bóng tối?!

Đúng là cô quá ngu ngốc!

Trần Thiên Dã vươn tay, khẽ chạm lên gương mặt Ninh Thiển: “Chị, em biết chị thấy em đáng sợ, nhưng em thật sự không có ác ý… Ngay từ đầu em cũng nghĩ mình sẽ không động lòng. Hay là chúng ta cho qua chuyện này đi, từ nay em sẽ đối xử với chị tốt hơn, trên đời này chị sẽ không bao giờ tìm được ai tốt với chị hơn em nữa.”

Ninh Thiển lạnh lẽo đến tận xương.

Cô run rẩy môi, rất muốn nói cho hắn biết, điều cô không thể tha thứ chính là sự lừa dối, lừa dối dưới danh nghĩa “vì tốt cho cô”. Còn về những ý nghĩ u tối, hèn mọn kia, cô vốn chẳng muốn tính toán.

Nhưng dù thế nào, cô cũng không thể chấp nhận được việc hắn dối trá, lại còn khoác lên bộ dạng hy sinh cao cả.

Cô thậm chí chẳng buồn trả thù, chẳng muốn đồng quy vu tận với hắn. Cô chỉ muốn rời xa, chỉ muốn sống một cuộc đời vui vẻ và nhẹ nhõm.

Ninh Thiển khẽ thở dài, vừa định xuống giường thì cổ tay lập tức bị hắn giữ chặt, cả người bị ép xuống giường, rồi những nụ hôn dồn dập như bão tố trút xuống.

Đó rõ ràng là một nụ hôn đầy dịu dàng, tràn ngập si tình, thế nhưng đôi bàn tay giam cầm eo lưng và gáy cô lại cứng rắn như gọng kìm. Ninh Thiển vùng vẫy, chống cự, phản kháng, nhưng tất cả chỉ là vô ích.

Cô trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng, mạnh mẽ cắn lấy đầu lưỡi đang quấn lấy mình.

Trần Thiên Dã đau đến rụt lại, nhưng không chịu buông, ngược lại càng cưỡng chế, biến nụ hôn ấy thành một mùi máu tanh nồng nặc.

Nụ hôn khiến da đầu Ninh Thiển tê dại, cả người khiếp sợ run rẩy. Lần nữa, cô hoàn toàn khẳng định: Trần Thiên Dã, hắn thật sự là một kẻ điên, điên đến tận xương tủy!

Mãi đến khi mặt cô đỏ bừng vì ngạt thở, hắn mới lưu luyến buông ra. Vừa buông, hắn đã thấy rõ sự sợ hãi hiện trên mặt cô. Hắn ngẩn người, dè dặt hỏi: “Chị, chị sợ em sao?”

Người bình thường ai mà chẳng sợ chứ?!

Ninh Thiển thở hổn hển, nghiến răng: “Cậu nghĩ sao? Không phải ai cũng điên như cậu đâu!”

“Đừng sợ emắn vùi mặt vào cổ cô, giọng run rẩy: “Chị, xin đừng sợ em… em chỉ còn lại một mình chị thôi.”

“Cút ra…” Ninh Thiển ra sức đẩy hắn, nhưng chợt cảm nhận một làn hơi mát lạnh trên cổ.

Cô sững người, hắn… đang khóc sao?

Nước mắt hắn rơi từ cằm, chảy dọc theo cần cổ mảnh mai, từng giọt từng giọt không dứt, như thể rơi thẳng vào tim Ninh Thiển.

Trái tim cô không tránh khỏi run rẩy đau nhói. Vô thức, cô nâng tay định chạm vào hắn, nhưng ngay lập tức lại rụt về.

Chắc chắn đây cũng là một lớp ngụy trang.

Hắn quen với việc giả vờ yếu thế, tất cả chỉ là thủ đoạn để lấy lòng thương hại của cô.

Trần Thiên Dã im lặng, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Cuối cùng, chính Ninh Thiển không chịu nổi sự im lặng đó, cô vừa định mở miệng thì hắn đột ngột ngẩng đầu, tự mình lau sạch nước mắt, nét mặt bình tĩnh như thể vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lưng Ninh Thiển bỗng lạnh toát.

“Chị à, giả vờ ngoan ngoãn yếu đuối cũng thật mệt.” Giọng hắn bỗng lạnh, bàn tay mang theo sự c**ng b*c lướt dọc cơ thể cô, từ gò má xuống xương quai xanh, từ ngực đến bụng, cuối cùng dừng lại một chỗ, ác ý vặn mạnh một cái: “Thứ em muốn, chưa bao giờ có chuyện không đạt được. Chị, cả đời này đừng mơ rời khỏi em!”

Ninh Thiển nghẹn chặt tiếng hét, nỗi sợ hãi khổng lồ lập tức nhấn chìm cả cơn đau. Bị hắn chạm qua, cô có cảm giác như mình bị rắn độc quấn lấy.

Vừa rồi… suýt nữa cô đã mắc bẫy hắn!

Trần Thiên Dã đã lộ rõ bản chất, hoàn toàn chẳng buồn che giấu nữa!

Ánh mắt run rẩy của cô rơi trọn vào mắt hắn. Lẽ ra hắn phải vui mừng, nhưng tim lại nhói đau dữ dội. Thật ra… hắn cũng không muốn ép buộc như thế, cũng không muốn uy h**p cô.

Hắn đưa tay định chạm vào gương mặt cô, nhưng bàn tay lập tức bị Ninh Thiển hất mạnh, nhất quyết không cho hắn động vào.

Trần Thiên Dã sững sờ, bàn tay dừng lửng lơ giữa không trung, cứng ngắc chẳng thể hạ xuống.

Giọng Ninh Thiển run rẩy: “Trần Thiên Dã, đừng ép tôi phải hận cậu nhiều hơn nữa. Cậu muốn làm gì thì cứ làm, từ nay chẳng liên quan gì đến tôi cả! Trước đây là tôi mù quáng, tôi ngu dại, tôi quá thiếu suy nghĩ. Điều tôi hối hận nhất chính là đã tin vào gương mặt giả dối này của cậu! Cút ngay cho tôi, biến mất ngay lập tức, đừng bao giờ để tôi thấy lại cậu nữa!”

Những lời ấy sắc bén, tàn nhẫn, không để lại một lối thoát. Trần Thiên Dã mím môi, rồi cuối cùng vẫn gắt gao ôm chặt lấy cô, nằm xuống: “Chị, e là không thể.”

Ninh Thiển giãy giụa vô ích, tức đến chỉ còn th* d*c: “…Đồ khốn!”

Trần Thiên Dã vẫn chỉ ôm chặt, như ôm một niềm tin không tên: “Chị, ngủ đi, nếu không buổi chiều chị lại phải uống cà phê mất.”

Ninh Thiển uất nghẹn cùng cực, cuối cùng chỉ còn biết nhắm mắt trong mệt mỏi.

Một nỗi bi ai tràn đến, chàng trai mà cô từng thích, dịu dàng, ấm áp, chu đáo, ngoan ngoãn, nghe lời… hóa ra tất cả chỉ là ngụy trang, chỉ là ảo tưởng. Thứ ấy, từ đầu đến cuối, vốn chưa từng tồn tại.

Hóa ra bao năm qua, cô chỉ si mê một cái bóng hư ảo.

……….

Đêm hôm đó, Trần Thiên Dã đến đón Ninh Thiển về nhà.

Ninh Thiển ngồi lên xe, động tác cứng nhắc như cái máy, cúi đầu thắt dây an toàn xong thì lập tức quay mặt ra ngoài cửa sổ, tránh né ánh mắt của hắn.

Trần Thiên Dã nhìn chằm chằm vào cái gáy lạnh nhạt kia, mấy lần muốn vươn tay chạm vào, nhưng cuối cùng đều cố nhịn lại. Hắn không thể chọc chị tức giận thêm nữa, nếu ép người đến bước đường cùng, kết quả tuyệt đối không phải điều hắn muốn.

Ninh Thiển nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, giờ này trên phố xá đầy ắp khói lửa nhân gian, từng ngọn đèn, từng tiếng ồn ào đều rực rỡ mà ấm áp. Thế nhưng cô lại cảm thấy bản thân bị một đám mây đen bao phủ, u ám dày đặc, không thổi đi nổi, cũng chẳng thể né tránh. Nó ngăn cách cô với thế giới ngoài kia, bóp nghẹt đến khó thở, lạnh lẽo và đau đớn. Cô muốn thoát ra, nhưng không sao thoát được, cũng chẳng ai đưa tay kéo cô ra ngoài.

Cô khao khát có thể bất chấp tất cả mà thoát khỏi Trần Thiên Dã, nhưng bất lực. Bởi cô còn vướng bận quá nhiều thứ, chẳng thể vứt bỏ hết sạch. Vậy thì ai… sẽ cứu cô đây?

Về đến nhà, Ninh Thiển vẫn im lặng như cũ.

Trần Thiên Dã nhanh nhẹn thắt tạp dề, còn dịu dàng khẽ hôn lên trán cô: “Chị, chị đi tắm trước đi. Em chuẩn bị cơm tối ngay.”

Ninh Thiển dùng khăn giấy ra sức lau chỗ hắn vừa hôn, mặt không biểu cảm đi thẳng lên lầu.

Trong phòng tắm không có camera, lúc này cô mới thật sự thở phào, mới có thể tận hưởng chút yên ổn ngắn ngủi từ khoảng tự do ít ỏi ấy.

Tắm rửa xong, cô mặc đồ ngủ, ngồi xuống mép giường, ép mình bình tĩnh nghĩ xem nên làm thế nào. Cô tuyệt đối không thể tiếp tục ở bên cạnh một kẻ có bệnh như hắn.

Khoảng hai mươi phút sau, cửa phòng bị đẩy ra. Trần Thiên Dã xuất hiện, giọng nói dịu dàng vô cùng: “Chị, chị ngoan lắm, xuống ăn cơm thôi.”

Ninh Thiển thậm chí còn lười liếc hắn một cái, tự mình bước xuống lầu.

Mùi sữa tắm còn vương lại trong không khí khiến ánh mắt Trần Thiên Dã tối hẳn, hắn nhanh chân theo sát.

Xuống đến tầng một, Ninh Thiển chỉ cúi đầu ăn, không nói, cũng chẳng nhìn hắn lấy một lần, cả người toát ra sự lạnh lùng bài xích.

Trần Thiên Dã biết cô còn giận chuyện ban trưa, hắn muốn mở miệng xoa dịu, nhưng lời vừa đến bên môi lại nuốt xuống.

Bữa cơm sắp kết thúc, hắn rốt cuộc nhịn không nổi: “Chị, đừng giận nữa được không? Chị nói đi, phải làm sao chị mới hết giận, làm sao chị mới chịu cười với em. Chỉ cần chị mở miệng, em nhất định nghe lời.”

Ninh Thiển đặt mạnh đũa xuống, đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng căm hận: “Vậy thì cút đi. Cậu mà biến khỏi mắt tôi, tôi liền hết giận. Biết đâu tâm tình tốt lên, còn bố thí cho cậu một nụ cười.”

“Xin lỗi, chị. Chuyện này em làm không được.”

“Không làm được?” Ninh Thiển bật cười, nụ cười đầy châm chọc và ác ý: “Thế thì cậu đi chết đi. Cậu chết rồi, tôi cũng tiêu giận.”

Trần Thiên Dã lặng lẽ nhìn cô vài giây, bỗng nhiên cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, không hề do dự rạch một nhát thật sâu lên cổ tay mình.

Ninh Thiển hoàn toàn không ngờ hắn thật sự dám, tim lập tức treo ngược lên cổ họng. Cô bật dậy, đẩy mạnh hắn ra: “Đồ điên!”

Dao đã mài bén, máu tuôn ào ạt, nhanh chóng nhuộm đỏ sàn nhà. Vài giọt máu còn bắn lên bàn ăn, vấy cả lên tay áo Ninh Thiển, đỏ đến chói mắt.

Sắc mặt Trần Thiên Dã bình thản, tựa như hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau. Hắn cúi mắt, tay vẫn nắm chặt dao, hiển nhiên còn định tiếp tục rạch nhát thứ hai.

Ninh Thiển sao có thể đứng nhìn hắn điên rồ như vậy, cô giật phắt con dao trong tay hắn, tức giận đến run người: “Trần Thiên Dã! Cậu mẹ nó điên thật rồi phải không?! Muốn chết thì đừng chết trước mặt tôi! Đừng lôi tôi chôn cùng! Tôi không muốn ngồi tù vì cậu!”

Trán Trần Thiên Dã túa mồ hôi, cơn đau đã phơi bày rõ rệt, nhưng hắn lại cứ nhìn cô chằm chằm, nở một nụ cười yếu ớt, thê lương: “Chị, như vậy chị hài lòng chưa? Hay là… chị cần em làm thêm nhát nữa?”

“Câm miệng!”

Ninh Thiển không thể nghe thêm, giơ tay tát thẳng hắn một cái, rồi túm chặt lấy cánh tay hắn, vơ lấy chìa khóa xe chạy thẳng ra cửa.

Máu vẫn chảy ròng ròng, từng vệt máu nhỏ giọt khắp nền nhà, chẳng khác nào hiện trường án mạng.

Ninh Thiển thấy mắt mình nóng rát, gắng sức hít một hơi, chạy đi lấy băng gạc trong tủ, trước tiên giúp hắn băng chặt vết thương để cầm máu tạm thời.

Khi cô cúi đầu băng bó, Trần Thiên Dã chỉ yên lặng nhìn cô, trong ánh mắt b*nh h**n ấy tràn ngập sự thỏa mãn vặn vẹo. Từ đầu đến cuối, nét mặt hắn đều bình tĩnh đến lạ thường, như thể sinh mạng này vốn chẳng phải của hắn.

Lên xe đưa đến bệnh viện, vì mất máu nhiều, sắc mặt Trần Thiên Dã đã trắng bệch, tinh thần mơ hồ. Hắn nhìn lớp băng gạc trên cổ tay, lẩm bẩm như mất hồn:

“Chị… như vậy thì chết không nổi đâu. Nếu em chết rồi, chị sẽ được tự do. Sao chị lại cản em? Sao chị còn đưa em đến bệnh viện?”

“Câm miệng! Tôi cho phép cậu nói sao?!”

Trong lòng Ninh Thiển hỗn loạn đến cực điểm. Hình ảnh máu đỏ rực lúc băng bó kia cứa sâu trong não, khiến tim cô đau nhói không thở nổi. Dù lý trí mách bảo hắn không nguy hiểm tính mạng, cô vẫn không kiềm được run sợ. Cô thà cả đời không qua lại nữa, cũng chưa từng nghĩ đến việc hắn biến mất khỏi thế giới này.

Đến bệnh viện, Trần Thiên Dã được đưa thẳng vào phòng phẫu thuật.

Nhìn đèn đỏ sáng lên, Ninh Thiển bỗng thấy cả người kiệt quệ. Cô ngồi xuống ghế ngoài hành lang, chẳng còn sức lực để nhúc nhích. Chỉ cần thoáng nghĩ nếu Trần Thiên Dã thật sự chết đi… tim cô liền đau nhói đến mức không chịu nổi.

Khoảng một tiếng sau, đèn phòng phẫu thuật tắt.

Bác sĩ nói không có gì nguy hiểm, chỉ vì mất máu quá nhiều nên hôn mê, cần ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi, vết thương về sau chú ý không dính nước.

Ninh Thiển chỉ gật đầu như cái máy.

Bác sĩ nhìn gương mặt trắng bệch của cô, uyển chuyển khuyên nhủ tốt nhất nên đưa Trần Thiên Dã đi gặp bác sĩ tâm lý. Hắn mắc hội chứng lo được lo mất, sợ chia ly nghiêm trọng, tâm lý chênh lệch rất lớn so với người bình thường.

Đầu óc Ninh Thiển rối như mớ bòng bong, chỉ mơ hồ gật gù, đôi mắt lại không rời nổi gương mặt tái nhợt trên giường bệnh.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, trái tim treo ngược của cô mới dần hạ xuống. Khi đưa tay lên mặt mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã rơi lệ.

Dưới tác dụng thuốc mê, Trần Thiên Dã yên tĩnh ngủ say, khuôn mặt bình hòa, đơn thuần ngoan ngoãn như trước, dường như ban ngày lạnh lẽo đáng sợ, ban đêm điên cuồng tự hủy kia chưa từng tồn tại.

Ninh Thiển chỉ liếc nhìn mấy lần liền chịu không nổi, cô hít mũi, mang theo điện thoại ra ngoài gọi cho Tiểu Dương, dặn cậu ta mang ít đồ dùng cần thiết đến.

Tiểu Dương rất nhanh đã đồng ý.

Trong lúc chờ, Ninh Thiển ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, không muốn vào.

Cô không muốn thấy khuôn mặt kia, bởi chỉ cần nhìn, đầu óc sẽ rối loạn, chẳng nghĩ nổi điều gì rõ ràng.

Một lát sau, Tiểu Dương đem đồ đến, thấy sắc mặt cô khó coi liền khôn khéo không hỏi han gì.

Ninh Thiển nhận đồ, định quay về phòng, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một người không ngờ lại xuất hiện ở đây. Cô ngạc nhiên, theo bản năng liếc ra phía sau: “Sao anh lại ở đây?”

Người đó chính là Ngụy Ngôn Trạch. Anh ta vẫn chỉnh tề áo quần, phong độ như một tinh anh, chỉ là giữa lông mày lại vương vài tia phiền muộn rõ rệt.

Ngụy Ngôn Trạch cũng bất ngờ khi gặp Ninh Thiển ở bệnh viện lúc này, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Đối diện câu hỏi của cô, anh ta hiển nhiên không muốn trả lời, liền ngược lại hỏi: “Thế còn cô, sao lại ở đây?”

Ninh Thiển không đáp.

Ánh mắt Ngụy Ngôn Trạch đảo nhanh về phía phòng bệnh, rồi rất nhanh lấy lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Giọng anh ta hàm chứa ý thăm dò: “Ồ, cãi nhau à?”

Ninh Thiển không tiếp lời, chỉ nhạy bén bắt gặp ánh mắt anh ta thoáng liếc về phía quầy y tá.

Người thông minh nhìn nhau đều hiểu, cô gần như lập tức đoán được lý do anh ta hắn xuất hiện giữa đêm khuya ở khoa cấp cứu.

Ninh Thiển khẽ cười: “Ngụy tổng đến đây… chắc cùng lý do với tôi.”

“Ồ?” Ngụy Ngôn Trạch nhướn mày, cười nhạt đầy hời hợt: “Vậy thì, đúng là trùng hợp thật.”

Ninh Thiển không đôi co, chỉ nhìn anh ta vài giây rồi bất ngờ tiến lên, nhanh như chớp rút chiếc điện thoại từ túi áo anh ta.

Ngụy Ngôn Trạch sững lại, sắc mặt lập tức tối sầm: “Ninh…”

Ninh Thiển bịt miệng anh ta, nhanh chóng mở điện thoại gõ chữ: “Đừng lên tiếng. Có một vụ làm ăn chắc chắn lãi, có muốn không?”

Ngụy Ngôn Trạch khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe tia hiểu rõ, khóe miệng nhả chữ không thành tiếng: “Muốn. Đương nhiên muốn.”

“Quyết định thế nhé.”

“Dĩ nhiên. Chỉ mong Ninh tổng đừng thất hứa.”

Đến khoảng năm giờ sáng, thuốc mê tan hết, Trần Thiên Dã từ từ mở mắt, nhìn thấy Ninh Thiển đang ngủ yên bên cạnh. Hắn đưa tay sờ nhẹ lên cổ tay trái, khóe môi cong thành nụ cười thỏa mãn.

Đấy, chị vẫn để tâm đến hắn. Nếu không, đã chẳng đưa hắn đến bệnh viện, cũng chẳng thức trắng canh chừng bên giường.

Cổ tay thật sự rất đau, hắn vốn không chịu được thuốc mê, dù tiêm vào vẫn đau đến run rẩy. Nhưng so với niềm vui được Ninh Thiển quan tâm, nỗi đau này chẳng đáng kể gì.

Tốt quá… có thể bình yên nằm cạnh chị như thế này, thật sự quá tốt.

Khóe môi hắn giữ một nụ cười, hơi nghiêng đầu, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Ninh Thiển.

Từ sau khi mọi chuyện phơi bày, giữa hai người hiếm lắm mới có một bầu không khí yên ổn thế này. Ban ngày cô chẳng cho hắn sắc mặt tốt, ban đêm trên giường cũng chẳng chịu mềm lòng, nghĩ kỹ lại, hắn đã thật lâu rồi không có cơ hội yên tĩnh ngắm nhìn cô thế này.

Ninh Thiển quả thật rất đẹp, đặc biệt khi cười rạng rỡ, tự tin, ánh sáng tỏa ra khiến người ta không kìm được mà muốn cùng cười theo.

Chỉ tiếc rằng… hắn đã sai lầm, nên chẳng thể đổi lại được nụ cười của cô nữa.

Một tia ảm đạm thoáng lướt qua đáy mắt hắn. Hắn nhắm mắt rồi lại mở, vẫn không nỡ dời đi, ngắm mãi không chán.

Rốt cuộc, hắn đưa tay, cực kỳ nhẹ nhàng chạm vào môi Ninh Thiển, sau đó khẽ áp lên môi mình, rồi mới hài lòng mà khép mắt lại.

Ninh Thiển ngủ rất say, hoàn toàn không biết hắn vừa làm gì.

Bình Luận (0)
Comment