Lê Uyển mỉm cười: “Ừm… tớ thật sự rất may mắn vì đã cho anh ấy một cơ hội. Đôi khi cuộc đời đúng là kỳ diệu, cứ tưởng như đã đi đến đường cùng, quay đầu lại mới phát hiện ra tuyệt vọng rồi mới thấy lối thoát. Cẩn Ngôn… quả thực đã làm được từng lời hứa của anh ấy.”
“Này, Uyển Uyển, thế… anh ta ở phương diện kia thế nào?”
Đối diện với ánh mắt trêu chọc của Ninh Thiển, hai tai Lê Uyển lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng không chịu trả lời: “Thiển Thiển, cậu hỏi mấy cái này làm gì chứ…”
“Ơ kìa, nói đi mà.”
Lê Uyển đỏ mặt, ấp úng: “Cũng… cũng được thôi… anh ấy rất biết cách trêu ghẹo… nhưng mà thời gian lâu quá thì… có hơi không chịu nổi.”
Ninh Thiển bật cười, không nhịn được đưa tay véo nhẹ má cô bạn, trêu chọc: “Cậu với Chu Cẩn Ngôn cũng thành vợ chồng lâu năm rồi, sao vẫn ngây thơ thế này hả?”
“Cậu còn nói mình à, thế cậu với Trần Thiên Dã thì sao?” Lê Uyển bĩu môi, không chịu thua: “Cũng phải kể cho mình nghe chứ.”
“Tớ không nói đâu.” Ninh Thiển giở trò quấy, sợ Lê Uyển truy hỏi liền nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Sao không đưa mấy bé con đến, tớ nhớ hai chị em nó lắm rồi. Chẳng phải cũng nên đi mẫu giáo rồi sao?”
“Bọn nhỏ đang gửi bên nhà họ Chu. Thật ra năm nay cũng có thể cho đi mẫu giáo rồi, nhưng tháng ba sang năm tớ phải đi du học, cứ nghĩ đến phải xa con là lại chẳng nỡ…”
Nghe Lê Uyển nhỏ nhẹ tâm sự, lòng Ninh Thiển bỗng mềm nhũn. Hóa ra thời gian không hề để lại dấu vết gì trên cô bạn mình, giữa hai người vẫn như xưa, chẳng có gì thay đổi. Như những buổi chiều năm lớp mười hai, trong căn nhà nhỏ gần trường, hai cô gái vẫn ngồi bên nhau, vô lo vô nghĩ trò chuyện, mơ mộng về những ngày tháng phía trước.
Đến tầm mười một giờ rưỡi, Trần Thiên Dã đến gõ cửa.
Khi Ninh Thiển cùng Lê Uyển xuống lầu, Chu Cẩn Ngôn vẫn còn bận rộn trong bếp. Động tác nấu nướng vừa thành thạo vừa khéo léo, nhìn là biết thường ngày không hề ít vào bếp.
Ninh Thiển nháy mắt đầy ẩn ý: “Huấn luyện cũng ra trò đấy.”
Lê Uyển hơi ngại ngùng, cầm khăn giấy bước vào bếp.
Chu Cẩn Ngôn cười hiền, cúi đầu thật tự nhiên, ngoan ngoãn để mặc cho cô vợ lau mồ hôi trên trán.
Hai người thân mật, ăn ý đến mức trong mắt chẳng chứa nổi ai khác.
Trần Thiên Dã nhìn cảnh này, khẽ nói: “Chị, chị chưa từng lau mồ hôi cho em.”
“Người ta là vợ chồng, còn chúng ta là gì?” Ninh Thiển trừng mắt liếc anh một cái, hờ hững đáp: “Trong bếp có điều hòa, cậu đâu có nóng.”
Ánh mắt Trần Thiên Dã thoáng lộ vẻ tổn thương: “Nhưng mà, chị…”
Ninh Thiển chẳng buồn nghe hết, tự đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.
Trần Thiên Dã nhìn bóng lưng lạnh nhạt của cô, chỉ có thể thở dài. Chị à, nếu chị đồng ý, chúng ta cũng có thể là vợ chồng mà…
Bữa cơm nhanh chóng được bày ra, đầy ắp một bàn. Năm món hợp khẩu vị Ninh Thiển, năm món đúng sở thích Lê Uyển.
Chu Cẩn Ngôn ân cần kéo ghế: “Vợ, ngồi xuống nào, để anh bóc tôm cho em.”
Trần Thiên Dã cũng cúi đầu tỉ mẩn gỡ xương cá: “Chị, nếm thử đi.”
Ninh Thiển chẳng muốn bắt chuyện với hắn, chỉ mải mê trò chuyện cùng Lê Uyển, nói hết chuyện này đến chuyện khác, hoàn toàn coi nhẹ cả Trần Thiên Dã lẫn Chu Cẩn Ngôn.
Hai người đàn ông trên bàn cơm gần như trở thành người vô hình, nhưng chẳng ai tỏ ra khó chịu, ngược lại còn hết mực chu đáo gắp thức ăn, múc canh, đưa khăn giấy.
Ăn đến cao hứng, Ninh Thiển mở một chai rượu nho nồng độ nhẹ, rót hai ly, một cho mình, một cho Lê Uyển.
Chu Cẩn Ngôn rõ ràng không muốn vợ uống, nhưng Lê Uyển hôm nay tâm trạng tốt, không để ý đến sắc mặt anh ta, vui vẻ cụng ly với Ninh Thiển.
Uống nhiều một chút, khí chất rạng rỡ vốn có của Ninh Thiển như quay trở lại, ánh mắt sáng ngời, nụ cười tự tin, tỏa sáng lạ thường.
Trần Thiên Dã vừa hầu hạ bên cạnh, vừa dán mắt nhìn cô bằng ánh mắt say đắm, đến mức khiến Lê Uyển ngồi bên cạnh cũng rùng mình.
Chu Cẩn Ngôn thì nhân lúc ấy nhanh chóng lấy ly rượu khỏi tay Lê Uyển, dịu dàng dỗ dành không cho cô ấy uống thêm.
Cơm nước xong, Trần Thiên Dã thu dọn sạch sẽ, cả bàn thức ăn thừa lẫn sàn nhà đều tinh tươm, trong khi Chu Cẩn Ngôn chuẩn bị đưa Lê Uyển về.
Thực ra Trần Thiên Dã cũng chẳng muốn họ ở lại qua đêm, Chu Cẩn Ngôn chủ động đề nghị rời đi vừa hay hợp ý hắn.
Tiễn Lê Uyển về xong, tâm trạng Ninh Thiển rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Cô ngả người xuống sofa, hai chân thon dài trắng ngần khẽ đong đưa, khiến người ta nhìn mà nóng mắt.
Trần Thiên Dã lặng lẽ ngắm hồi lâu, rồi ghé sát lại: “Chị, hôm nay chị rất vui. Tuần sau chúng ta cùng đến Bắc Kinh thăm Lê Uyển nhé?”
Ninh Thiển đã uống hơi nhiều, ý thức mơ hồ, líu ríu đáp: “Uyển Uyển là bạn thân của tôi, đi thăm cô ấy thì liên quan gì đến cậu chứ…”
“Chị, chị uống nhiều rồi.” Trần Thiên Dã mặt dày cọ sát vào má cô, “Để em pha chút mật ong cho chị uống nhé?”
Gương mặt bị hắn cọ tới mức hơi ngứa, đầu óc mơ hồ của Ninh Thiển cũng tỉnh táo hơn vài phần. Cô trừng mắt nhìn hắn: “Đồ khốn kiếp, cậu với Chu Cẩn Ngôn mấy trò mờ ám tưởng tôi không biết à? Một đám chẳng ai tốt đẹp! Đừng có xen vào chuyện giữa tôi với Uyển Uyển!”
Ánh mắt Trần Thiên Dã tối sầm, khẽ thở dài: “Chị, không phải như chị nghĩ đâu. Chỉ là em thấy chị đã lâu rồi không vui như hôm nay, nên mới muốn chị gặp Uyển Uyển nhiều hơn…”
“Nếu cậu không ở cạnh tôi, tôi sẽ còn vui hơn.”
“Xin lỗi, chị, điều đó em không làm được.”
“Đúng là giả nhân giả nghĩa!”
Ninh Thiển vừa nghe đến giọng điệu bám dính của hắn là lại nổi giận, cố gắng chống cơ thể mềm nhũn, đẩy hắn ra để lên lầu nghỉ ngơi, nhưng say quá chẳng đi nổi mấy bước.
Hắn ôm chặt lấy cô từ sau lưng, giọng khàn khàn như nghẹn lại trong lồng ngực: “Chị… trước đây em có thể từng giả vờ, từng mang lòng dối trá. Nhưng trên đời này, tuyệt đối sẽ không có ai đối tốt với chị hơn em.”
Ninh Thiển cười lạnh, không chút lưu tình: “Cậu cho rằng cậu tốt với tôi, thì đó mới chỉ là cảm giác của riêng cậu thôi.”
Cô vùng vẫy muốn thoát ra, không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, chỉ vịn chặt tay vịn cầu thang mà bước lên lầu, bỏ mặc cho hắn một bóng lưng lạnh lùng.
Ánh mắt Trần Thiên Dã dõi theo, vẫn kiên quyết bước theo sau: “Chị, uống chút nước mật ong rồi hãy ngủ, nếu không lát nữa tỉnh dậy sẽ đau đầu đấy.”
Trong phòng ngủ, Ninh Thiển mệt mỏi ngả người xuống giường, không buồn nhúc nhích, ngay cả chén mật ong kia cũng chỉ là nửa ép nửa dụ mới chịu uống.
Hắn tỉ mỉ đút cho cô từng ngụm, lại vào phòng tắm xả nước: “Chị, tắm rửa xong rồi ngủ, cả người toàn mùi rượu, sẽ khó chịu lắm.”
Ninh Thiển khép mắt, lầm bầm vài tiếng chẳng rõ ràng.
Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt cô đang ngủ say, khó có được dáng vẻ ngoan ngoãn như thế, bất giác đưa tay véo nhẹ má cô, rồi xoay người chuẩn bị áo ngủ và khăn tắm.
Khi bước ra, lại thấy áo ngủ trên người cô bị cuộn lên tận eo.
Làn da trắng mịn ánh lên sắc hồng nhạt, khiến hắn vô thức l**m môi, ánh nhìn tối đi vài phần.
Hắn cúi xuống, lặng lẽ cởi bỏ quần áo của cô, rồi cả của chính mình, bế cô vào phòng tắm, nhẹ nhàng thả vào bồn tắm đầy nước ấm.
Nước ấm chạm da, Ninh Thiển khẽ cau mày, mơ màng mở mắt, vừa nhìn đã bắt gặp Trần Thiên Dã tr*n tr** đứng ngoài bồn, chuẩn bị bước vào.
“Cậu định làm gì?”
Hắn mỉm cười, đôi mắt nửa u ám nửa dịu dàng: “Giúp chị tắm.”
Bồn tắm rất rộng, đủ chứa ba bốn người lớn. Nhưng khi hắn bước vào, cả không gian như chật hẹp lại, cánh tay rắn chắc vững vàng ôm lấy lưng cô.
Ninh Thiển ngây ra một thoáng, rồi vội chống người định đứng lên. Thế nhưng hắn không cho cô cơ hội, mấy lần giãy giụa đều bị giữ chặt trong lòng.
“Chị uống say rồi, đừng loạn động. Ngã thì làm sao bây giờ?” Hắn siết eo cô, khóe môi vương nụ cười ám muội.
Lòng bàn tay nóng rực đặt trên thắt lưng mảnh mai, cộng thêm nhiệt độ của nước, khiến cả cơ thể cô như bốc cháy.
Cô gắng đẩy tay hắn: “Tôi không say. Cậu ra ngoài đi.”
“Chị lại miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo. Rõ ràng đã say đến thế, em sao yên tâm để chị tự mình tắm?” Trong đáy mắt hắn là thứ tình cảm quen thuộc đến khiến cô run rẩy.
“Không cần… cậu… cậu muốn làm gì?” Giọng cô khàn đi, run run bấu lấy cánh tay hắn, toàn thân yếu ớt chẳng còn chút sức.
Hắn cúi đầu, trán kề trán, rồi không kiềm chế được mà hôn xuống, giọng mơ hồ giữa hơi thở gấp gáp: “Giúp chị tắm thôi.”
…
Nước ấm thành thứ dẫn lửa tốt nhất. Dưới tác động của rượu, lý trí cô tan biến, để mặc thân thể trôi dạt theo sự chiếm hữu điên cuồng của hắn.
Tiếng nước ào ạt hòa cùng những tiếng nức nở mơ hồ, từng đợt từng đợt dâng lên, lay động cả căn phòng.
…
Ninh Thiển tỉnh lại trong mệt mỏi kiệt quệ.
Những ngày gần đây, tần suất đã ít đi, cô tưởng hắn biết kiềm chế. Vậy mà chỉ một đêm, bản chất của hắn lại lộ rõ, dữ dội đến mức kinh khủng.
Toàn thân đau nhức, ngay cả ngón tay cũng khó nhấc lên, huống hồ là phần eo dưới kia.
Cô vốn biết thể lực hắn khủng khiếp, nhưng chưa bao giờ quá mức như tối qua.
Chỉ vì hôm qua cô vui vẻ khi gặp lại Lê Uyển, hắn liền bùng nổ như con thú hoang bị chọc giận.
Ký ức mơ hồ, nhưng chuyện trên giường thì khắc tận xương tủy, cô không phản kháng, cũng chẳng chán ghét, chỉ lặng lẽ mặc cho bản năng kéo mình chìm xuống cùng hắn.
Có lẽ, say mèm đến hồ đồ, đôi khi lại là cách giải thoát tốt nhất.
Nghĩ đến chiếc máy nghe lén phát hiện dưới gầm bàn hôm qua, Ninh Thiển khẽ thở dài. Nằm im thêm một lúc, cô mới cắn răng ngồi dậy, cố gắng chịu đựng cơn đau rát.
Hắn chu đáo đến đáng sợ: lau rửa sạch sẽ, thay ga giường mới, còn tỉ mỉ thoa thuốc mỡ lên làn da cô. Mùi thuốc nhè nhẹ hòa với hương xà phòng, trong lành đến mức mâu thuẫn.
Thật lạ, một người có thể làm mọi thứ hoàn hảo đến vậy, nhưng lại không thể học cách buông tay.
Cửa phòng mở ra.
Trần Thiên Dã bước vào, nụ cười sáng ngời như nắng: “Chị, chị tỉnh rồi. Có đói không?”
“Bây giờ mấy giờ?” Giọng cô khản đặc, chính mình cũng bất ngờ. Cơn tức bùng lên, ánh mắt sắc như dao liếc hắn.
“Mười giờ.”
Hắn nhẹ nhàng cười, tiến đến giúp cô mặc áo: “Chị lại không vui rồi? Trên người còn chỗ nào khó chịu sao?”
Cô trừng mắt, còn hỏi, chẳng lẽ không biết vì sao cô giận?
Hắn không chờ cô đáp, cúi xuống đưa tay kiểm tra: “Để em xem.”
“Cút!” Cô gạt mạnh bàn tay hắn.
Ánh mắt hắn vô tội: “Chị không nói, em chỉ đành tự kiểm tra.”
Nói rồi, hắn giữ lấy đùi cô, tiếp tục lần xuống dưới.
Mặt Ninh Thiển nóng bừng, lập tức chặn tay hắn lại, gằn từng chữ: “Không khó chịu. Không cần kiểm tra.”
“Nhưng em không yên tâm.” Hắn bất chấp, đè cô xuống giường, còn kê gối dưới eo cho cô, nửa quỳ bên cạnh.
Khoảng cách quá gần, hơi thở nóng rực phả thẳng lên mặt. Nỗi nhục nhã và phẫn nộ khiến cô cứng người, bấu chặt ga giường, nhưng cặp chân đã bị hắn khóa chặt.
Hắn chậm rãi kiểm tra, sau đó mới chỉnh lại váy áo, ôm lấy vai cô, giọng nhẹ nhàng như dỗ dành: “Chị có thể tự đi xuống không?”
Vô sỉ!
Cô nghiến răng, giáng thẳng một cái tát không chút do dự.
Hắn sờ lên má, lại nở nụ cười ngây ngô, đưa nửa bên mặt còn lại đến gần: “Chị, bên này nữa.”
Ninh Thiển nghẹn khí, vung tay thêm một bạt tai nữa, rồi mặt lạnh băng bước thẳng ra cửa: “Không biết xấu hổ!”
Hắn vẫn thoả mãn, hớn hở bám theo: “Chị, chờ em với.”
…
Bữa trưa, hắn nấu rất thanh đạm, kiên nhẫn múc canh cho cô, nhiệt tình khuyên nhủ: “Chị, uống chút đi, tốt cho cơ thể lắm.”
Ninh Thiển chỉ lặng lẽ ăn cơm, không buồn động đũa vào canh.
Hắn dứt khoát bê bát, múc một thìa đưa tới môi cô: “Nào, thử chút đi.”
Hương cá nồng đậm vừa chạm tới mũi, chưa kịp nuốt xuống, cô đã cúi gập người: “Ọe—”
Sắc mặt hắn tái hẳn, cuống cuồng vỗ lưng cho cô: “Chị, sao thế? Bị sặc à?”
Cô nôn khan hồi lâu, mặt mày trắng bệch, run run chỉ vào bát canh: “Đem đi!”
Hắn vội vàng dọn bát, rồi lập tức gọi cho bệnh viện tư: “Bảo bác sĩ Cung tới ngay!”
Trong lúc chờ, hắn bế cô đặt lên sofa, gương mặt tràn đầy hối hận: “Xin lỗi chị, hôm nay… chắc em nấu không ngon, làm chị khó chịu.”
Ninh Thiển nhắm mắt, một tay đặt lên bụng dưới, giọng mệt mỏi: “Tôi thấy cậu chỉ muốn đầu độc tôi thôi.”
“Làm sao em dám…” Hắn ngồi đối diện, đưa tay muốn xoa bụng cô, giọng khẩn thiết: “Để em xoa cho, sẽ dễ chịu hơn.”
Cô càng nhăn mặt, khó chịu hơn: “Đừng chạm! Buồn nôn chết đi được!”
Hắn giữ chặt cổ tay cô, gần như van nài: “Đừng cử động, chị. Xoa một chút thôi, sẽ đỡ hơn.”
Cô vốn chẳng chịu nổi đau, lại nghe giọng hắn vừa mềm vừa cứng, vô thức dừng lại.
Quả thật, sau khi được anh xoa bụng một lúc, cơn buồn nôn dịu dần.
“Đỡ hơn rồi phải không?” Hắn mỉm cười dịu dàng.
Ninh Thiển nhắm mắt không đáp, nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi nghi ngờ.
Cô chưa bao giờ dị ứng với hải sản, canh cá của hắn trước giờ cũng rất ngon. Vậy tại sao hôm nay lại nôn dữ dội như thế?
Chẳng lẽ…
Đôi mắt cô bật mở, gắt gao nhìn bàn tay hắn vẫn đặt trên bụng mình, im lặng đến đáng sợ.