Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu

Chương 9

Người đàn ông đang đè lên người cô sớm đã không còn là chàng thiếu niên dễ dỗ, dễ gạt, dễ dàng thoả mãn của tám năm trước. Giờ đây, cơ thể hắn ta cao lớn vạm vỡ, bờ vai rộng và cánh tay dài rắn chắc, mang đến cho người khác cảm giác áp bức nặng nề hơn bao giờ hết. Huống chi, còn những chuyện đáng sợ mà cậu từng làm trong những cơn phát bệnh kia…

Nếu nói năm đó cô vẫn còn giữ được chút tình cảm dành cho hắn, thì sau ngần ấy năm dài, cộng thêm những gì xảy ra hai ngày nay, thứ còn sót lại trong lòng cô chỉ có nỗi sợ.

Thế nhưng, Trần Thiên Dã lại không hề có ý định tiếp tục. Hắn chống người ngồi dậy, rồi dịu dàng ôm cô theo, cẩn thận hôn lên gương mặt cô: “Chị, để em bôi thuốc cho chị nhé.”

Ninh Thiển hiểu rất rõ, lúc này tuyệt đối không thể chọc giận hắn thêm, nên im lặng để mặc hắn xử lý vết thương.

Ban đầu, Ninh Thiển còn tưởng Trần Thiên Dã chỉ muốn nhốt cô vài ngày để hù doạ, nhưng từng ngày từng ngày trôi qua, hắn vẫn không có ý định buông tha.

Cô từng thử bám vào cửa sổ mà nhìn ra ngoài, nhưng ngoài kia chỉ là từng hàng cây xanh um tươi tốt, cao lớn và san sát, căn bản không thể nhận ra đây là nơi nào. Ngay cả đồ ăn, đồ dùng hằng ngày cũng đều được đưa đến vào lúc cô ngủ say, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Ninh Thiển dần cảm thấy nản lòng. Cô hiểu rõ, nếu mình không gật đầu, Trần Thiên Dã tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả cô đi.

Mới đầu, hắn còn dùng dây trói chặt, sau thấy cô ngoan ngoãn thì dần tháo ra, để cô có thể tự do đi lại trong biệt thự vào ban ngày.

Nhưng Ninh Thiển chẳng có chút hứng thú gì. Cô chỉ ăn, đọc sách, ngủ… ngoài ra là dồn hết tâm trí nghĩ cách trốn thoát.

Mà Trần Thiên Dã thì nhìn thấu tất cả, vậy mà chẳng hề lo lắng, ngược lại còn coi đây như một kỳ nghỉ. Mỗi ngày, hắn đều lên gác xép ngồi mấy tiếng để xử lý công việc, rồi lại thong thả xuống tìm cô. Hắn ít nói, chỉ lẳng lặng ở cạnh Ninh Thiển, có khi ngồi cả buổi chiều. Đến tối thì ôm chặt cô ngủ, mặc cho cô chống cự, nhưng cũng không còn cưỡng ép khoá chặt như trước nữa.

Ninh Thiển từng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, thậm chí lén thử vào gác xép, nhưng cửa khoá quá chặt, hoàn toàn không có cơ hội lấy điện thoại để cầu cứu.

Trong khoảng thời gian này, hắn thường dịu dàng hỏi: “Chị, nghĩ xong chưa?”

Ninh Thiển dĩ nhiên không đồng ý. Cô tức giận, mắng chửi, nổi nóng, nhưng Trần Thiên Dã chỉ kiên nhẫn ôm cô, dỗ dành đến khi cô kiệt sức.

Dần dần, cô mệt mỏi đến mức chẳng còn hơi đâu mà cãi vã nữa.

Những ngày như thế thoạt nhìn yên bình, nhưng đối với Ninh Thiển thì lại như lửa đốt trong lòng. Càng yên bình, cô càng hoảng loạn. Dù không muốn cúi đầu, cô vẫn buộc phải suy tính lại.

Nếu không tìm cách thoát thân, công ty ở Quảng Châu sẽ ra sao? Dự án bên đó có thuận lợi không? Khoản tiền chuyển từ nước ngoài đã về chưa? Còn Lê Uyển, liệu có thuận lợi đến được Quảng Châu không, giờ tình hình thế nào rồi?

Hàng loạt câu hỏi dồn dập khiến Ninh Thiển rối bời.

Ngoài cửa sổ, cây cối rất nhanh đã vàng lá, trút lá, trơ trụi cành. Gió lạnh đêm đông len qua khe cửa sổ chưa khép kỹ, thổi ùa vào phòng. Đến lúc này, Ninh Thiển mới giật mình nhận ra mình đã chẳng còn phân biệt được thời gian nữa. Cô đã bị nhốt ở đây quá lâu, lâu đến mức mùa đông đã tới, còn cuộc đời cô vẫn dậm chân tại chỗ.

Hôm ấy, hai người cùng ngồi đối diện trên bàn ăn.

Nhìn chén cơm đầy ắp trước mặt, bỗng dưng lòng Ninh Thiển dậy lên một nỗi chán chường. Cô hất mạnh chén đũa, lạnh lùng nhìn Trần Thiên Dã, không nói một lời.

Bát đũa rơi xuống, mảnh vỡ tung toé, cảnh tượng hỗn độn. Nhưng nét mặt Trần Thiên Dã vẫn bình tĩnh, thậm chí còn đưa tay định nắm lấy tay cô: “Chị, có làm đau tay không?”

Ninh Thiển hất phắt tay hắn ra, bao nhiêu tủi hờn, bao nhiêu phẫn nộ tích tụ suốt bao ngày cuối cùng cũng bùng nổ: “Trần Thiên Dã! Cậu định nhốt tôi đến bao giờ nữa?! Năm đó Ninh Chấn Viễn nhận của cậu một triệu, số tiền đó tôi trả lại, được không? Tôi mua lại tự do của mình, được không? Tám năm trước, cậu giam tôi bên cạnh suốt hai năm trời! Tám năm sau, khi cuộc sống của tôi vừa yên ổn, cậu lại nhốt tôi một lần nữa. Tôi kiếp trước nợ cậu cái gì à?!” Nói đến cuối, cô giận đến mức đập mạnh tay xuống bàn.

“Chị, có đau tay không?” Ánh mắt Trần Thiên Dã vẫn dừng lại ở bàn tay cô, giọng khẽ khàng: “Em chỉ là… thích chị thôi.”

Ninh Thiển không chịu nổi cái giọng điệu thản nhiên đó nữa, quát lớn: “Trần Thiên Dã! Nếu cậu thật sự thích tôi, thì hãy học cách tôn trọng ý nguyện của tôi! Chứ không phải tự cho mình đúng, một mực ép buộc! Cậu sống trong thế giới của riêng mình, miệng nói yêu tôi, nhưng cậu đã làm được điều gì khiến tôi thích chưa?! Cậu còn muốn thế nào nữa hả? Rốt cuộc phải thế nào cậu mới chịu thả tôi đi?!”

Hốc mắt Trần Thiên Dã đỏ lên, hắn nắm chặt cổ tay cô, lắp bắp: “Chị… đừng giận, đừng giận mà… Em chỉ là thích chị, chỉ muốn chị vui, chỉ muốn chị sống hạnh phúc hơn… Chị đừng giận em nữa được không…” Cậu càng nói càng nhỏ, nhưng tuyệt nhiên không thốt ra câu: “Em sẽ thả chị.”

Ninh Thiển thở dài một hơi, trong lòng chỉ còn lại thất vọng, quay người bỏ lên lầu.

“Chị…”

Trần Thiên Dã nhìn bóng lưng dứt khoát của cô, nước mắt chực trào. Hắn che mặt, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, khẽ thở dài, rồi chậm rãi đi về phía gác xép.

Ninh Thiển ngồi trong phòng thật lâu, bụng đói cồn cào, nhưng mệt mỏi tinh thần còn lớn hơn nhiều.

Chỉ cần nghĩ đến việc Trần Thiên Dã thật sự không định thả mình đi, cô liền thấy ghê tởm. Bao công sức, bao nỗ lực để có được ngày hôm nay, cuộc đời cô mới vừa khởi đầu, sao có thể dừng lại ở đây?

Những tháng ngày qua, cô nhìn thấy sự thay đổi nơi Trần Thiên Dã, thấy hắn đã hoàn toàn trở thành một người đàn ông trưởng thành, trầm ổn. Nói không động lòng là giả, nhưng cho dù có tình cảm, thì cũng chẳng thể chịu đựng được những cơn náo loạn của hắn, càng không thể chịu đựng nổi sự chiếm hữu vô lý, thậm chí có phần b*nh h**n này.

Cô không hề có nghĩa vụ phải thỏa mãn cái kiểu chiếm hữu b*nh h**n của hắn, càng không có nghĩa vụ vì hắn mà từ bỏ tất cả. Nếu Trần Thiên Dã không chịu thay đổi, không học cách tôn trọng cô, thì giữa hai người mãi mãi sẽ không có khả năng.

Nghĩ càng nhiều, Ninh Thiển càng thấy nghẹn uất. Nhìn quanh căn phòng, mọi thứ đều khiến cô chán ghét, chỉ muốn đập nát tất cả để trút giận.

Cửa phòng ngủ khẽ mở, Trần Thiên Dã bước vào, trên tay cầm một xấp tài liệu. Hắn đưa về phía cô: “Chị, em muốn chị xem cái này.”

Ninh Thiển liếc hắn, ánh mắt lạnh nhạt: “Liên quan gì đến tôi? Không xem.”

“Chị, xem đi… chị nhất định sẽ quan tâm.”

Ánh mắt hắn đầy khẩn cầu, cố chấp giữ tài liệu trước mặt cô.

Ninh Thiển cuối cùng cũng bị dáng vẻ này của hắn làm cho chẳng còn hơi sức tức giận nữa, đành cầm lấy. Nhưng vừa lật trang đầu tiên, sắc mặt cô lập tức thay đổi. Đọc nhanh hết mấy trang còn lại, cô nghiến răng quát lớn: “Đồ khốn nạn!”

Dù tám năm trước Ninh Chấn Viễn có bán cô đi, cô vẫn luôn giữ một chút cảm kích với nhà họ Ninh. Bởi cô hiểu rõ, nếu năm đó không phải ông ta đưa cô ra khỏi trại mồ côi, thì cũng chẳng có hôm nay.

Tình cảm dành cho nhà họ Ninh vẫn luôn lẫn lộn giữa yêu và hận. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy tập tài liệu này, toàn bộ tình nghĩa, cảm kích đều tan biến thành mây khói.

Ninh Chấn Viễn, kẻ vô liêm sỉ ấy, không biết dùng thủ đoạn gì mà dám ngang nhiên giữ lại một nửa số tiền cô có được từ việc bán tài sản! Đó là khoản cô chuẩn bị để đầu tư dự án, vậy mà ông ta lại mặt dày đến mức dám tự ý chiếm giữ!

Ninh Thiển giận đến mức toàn thân run rẩy, hốc mắt đỏ ngầu.

Trần Thiên Dã chỉ lặng lẽ nhìn cô, giọng ôn nhu: “Chị, em sẽ giúp chị.”

Trong ánh mắt sâu đen của hắn, cô nhìn ra sự chân thành. Nhưng… dựa vào đâu?

Vô duyên vô cớ, tại sao hắn gì phải giúp cô? Hơn nữa, nếu thật sự nhốt cô lại, thì đến hôm nay cô mới phát hiện tiền không vào tài khoản sao?

Ninh Thiển trừng hắn, nghiến răng: “Thủ phạm!”

Hắn nhíu mày: “Chị, chị nói thế không đúng. Người lấy tiền của chị không phải em, nên thủ phạm cũng không phải em. Ngược lại, chị còn phải cảm ơn em… nếu không nhờ em đưa chị đi, e là chị vừa xuống máy bay liền đã…”

Hắn cố ý bỏ lửng câu nói, nhưng Ninh Thiển đã hiểu.

Một luồng khí lạnh vọt thẳng sống lưng. Hóa ra Ninh Chấn Viễn sớm biết rõ những động tĩnh của cô, từ lâu đã cho người điều tra tất cả. Ngay cả ở sân bay Thượng Hải, chắc chắn cũng đã bố trí người chờ sẵn!

Nghĩ cũng đúng, cô vốn chỉ là một miếng mỡ béo mà nhà họ Ninh dày công bồi dưỡng. Tám năm trước ông ta có thể bán cô một lần, thì tám năm sau lại càng có thể bán lần thứ hai. Huống hồ, hiện tại cô càng có giá trị hơn xưa.

Trong tình thế này, ngoài Trần Thiên Dã ra, Ninh Thiển thật sự không nghĩ được cách nào khác. Nhưng chỉ thoáng sau, cô lại nghiến răng: “Dựa vào đâu tôi phải tin cậu? Ai biết cậu có phải đang lấy chuyện này để uy h**p tôi không?”

Trong mắt hắn thoáng hiện nét thất vọng. Hắn ngồi xuống bên cạnh, giọng trầm thấp: “Chị, em không hèn hạ đến thế. Thứ này vốn dĩ là của chị, Ninh Chấn Viễn không có quyền cướp đi.”

Cô nhìn hắn, trong lòng vẫn đầy cảnh giác.

“Chị, chỉ cần chị muốn, em có thể cho chị tất cả, kể cả toàn bộ nhà họ Ninh.”

Lời nói của hắn bình thản, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên sự tự tin như đã nắm chắc phần thắng.

Ninh Thiển khẽ nhắm mắt, mệt mỏi: “Ra ngoài đi, tôi không cần cậu giúp.”

Hắn khựng lại, cúi đầu: “Vâng, chị.”

Bữa tối hôm đó, hắn đặc biệt trầm lặng. Ninh Thiển vì chuyện kia mà tâm trí rối loạn, bất an, còn hắn thì lặng lẽ đứng dậy đi tới tủ.

Từ khóe mắt, cô thoáng thấy bên trong chứa đầy các loại thuốc. Trực giác mách bảo rằng trong đó nhất định có thuốc ngủ, nếu không hắn cũng chẳng cẩn thận khóa tủ mỗi lần.

Khi hắn trở lại bàn, cô làm ra vẻ thản nhiên ăn cơm, nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ cách lấy được thuốc.

Cơm xong, hắn như thường lệ bưng tới một cốc sữa nóng: “Chị, uống đi.”

Ninh Thiển giả vờ chăm chú nhìn cuốn sách, chẳng thèm đáp, nhưng mắt đã dán chặt vào cái tủ… hôm nay hắn lại sơ ý không khóa.

Cô không biết đó là hắn cố tình hay thật sự quên, nhưng dù sao, cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Tiếng nước chảy và tiếng bát đĩa va chạm loảng xoảng từ bếp truyền đến, hoàn toàn che lấp bước chân cô. Cô nhanh chóng mở tủ, chỉ mất một chút đã tìm được lọ thuốc ngủ. Vặn nắp, bên trong là thứ bột mịn đã được nghiền sẵn.

Ninh Thiển mừng rỡ, vội đổ một ít ra tay, rồi lặng lẽ quay về ghế sofa, trút thẳng vào cốc sữa.

Vừa xong xuôi, tiếng nước sau lưng liền ngưng lại, giọng hắn vang lên: “Chị.”

Tim Ninh Thiển đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Hắn bước lại, ánh mắt dừng trên cốc sữa chưa động. Giọng bất lực: “Sao chị lại không uống? Để nguội sẽ mất ngon.”

“Ăn nhiều rồi, uống sao nổi?” Cô giả vờ xoa bụng, bình thản thốt: “Thưởng cho cậu đó.”

“Được.” Hắn ngoan ngoãn như một đứa trẻ, bưng lên uống cạn một hơi.

Ninh Thiển trơ mắt nhìn dòng sữa biến mất trong cổ họng hắn, bao căng thẳng trong lòng lập tức nới lỏng. Cô vờ hờ hững: “Buồn ngủ rồi, tôi lên lầu trước.”

Nhưng hắn lại vòng tay ôm eo cô, cằm tựa lên vai, giọng khẽ run: “Chị, chị đối với em thật tốt.”

Cô hoảng hốt, sợ hắn quay lại nhìn thấy tủ chưa khóa, liền vội đẩy ra: “Tránh ra, tôi phải lên.”

“Cho em ôm thêm một chút thôi mà, chị… coi như thưởng cho em vì đã ngoan ngoãn uống sữa nhé, được không?”

Hắn làm nũng, môi cong lên thành nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến rợn người.

Thực ra, Ninh Thiển có một thói quen mà chính cô cũng chẳng nhận ra mỗi khi chột dạ, làm chuyện trái lương tâm, cô sẽ vô thức tìm cách lảng sang chuyện khác. Chính cái thói quen vụng về này, khiến người ta dễ dàng nhận ra sự hoang mang trong cô.

Bình Luận (0)
Comment