Năm tháng trôi qua, chàng từ một chàng trai trở thành một nam nhân.
Nhưng vẫn giữ mãi tình yêu ngây ngô với mùa xuân, không hề thay đổi.
--
Trong những ngõ hoa, sương thơm lan tỏa, tràn ngập một mảnh dịu dàng quyến rũ.
Một nữ nhân son phấn lòe loẹt, dẫn theo một người phía sau, bước vội trên hành lang, đến trước một gian phòng, đẩy cửa ra, khúm núm mời người kia vào.
"Tướng quân đến rồi, các ngươi phải hầu hạ cho tốt đây." Bà ta cười nịnh nọt dặn dò, rồi khép cửa lại.
"Tướng quân, cuối cùng ngài cũng đến, nô gia mong ngài đến nỗi trái tim muốn tan nát rồi." Cửa vừa đóng, một cô nương lập tức yêu kiều quấn lấy.
"Tướng quân, nô gia cũng vậy, tướng quân xoa xoa ngực cho nô gia được không?" Một cô nương khác cũng nũng nịu dựa vào cánh tay vạm vỡ của hắn.
Hắn không hề động lòng, cứ thế đi đến ngồi xuống bên bàn tròn, cô nương vội vàng tiến lên cầm bầu rót rượu, thân hình dẻo như rắn nước, dính chặt lấy hắn.
Hắn là nhân vật nổi tiếng nhất con phố hoa lệ này ở kinh thành.
Hắn phong lưu tuấn tú, quyền cao chức trọng, khiến bao cô nương thanh lâu si mê. Tuy nhiên, những cô nương được hắn chọn qua đêm, hắn chưa bao giờ chọn lại lần thứ hai.
Không biết bao nhiêu ca kỹ danh tiếng, dưới thân hắn, một đêm hoan lạc, đổi lại cả đời tương tư vô vọng.
Trên con phố này, mỗi cô nương đều mong chờ, nghĩ ngợi, hy vọng mình là một trong vạn người may mắn, có thể khiến hắn đến lần thứ hai.
Mỗi lần được hắn chọn, cô nương nào cũng ra sức nịnh nọt, phô bày hết vẻ yêu mị. Giống như ngay lúc này, hai cô nương trong phòng.
Hắn nhận lấy chén rượu từ tay cô nương, uống cạn một hơi, một giọt rượu tràn ra từ khóe môi hắn, cô nương dùng đầu lưỡi ngậm lấy, yêu kiều li3m đi cho hắn.
Nam nhân nhướng mày một cái, khóe môi cong lên một nụ cười hài lòng, tay ôm lấy eo cô nương mềm mại như rắn nước vào lòng.
"Tướng quân, uống rượu như vậy không đã nghiền, xem nô gia này..." Một cô nương khác dứt khoát đổ rượu vào họng, rồi áp lên đôi môi mỏng của hắn, dốc hết rượu vào miệng hắn.
Hắn nuốt xuống, nuốt luôn cả hương phấn son trong rượu.
Bàn tay cô nương trong lòng không an phận, từ cổ áo thò vào trong áo hắn, chạm vào lồ ng ngực rắn chắc, khiến nàng ta ngứa ngáy khó nhịn, càng tùy ý dùng đầu ngón tay gãi gãi, trêu chọc trước ngực trái hắn, nam nhân khẽ nheo mắt, con ngươi bị dục sắc bao phủ, thở ra như lan.
Ngón tay cô nương vẫn vuốt v3, một lát sau, nàng ta chạm vào một vật gì đó trong vạt áo trái của hắn, đôi mắt quyến rũ khẽ liếc nhìn vật trong áo, lập tức mừng rỡ, ngón tay thon nhẹ nhàng gắp lấy, nở nụ cười ngọt ngào về phía hắn: "Tướng quân, đây là vật gì? Chẳng lẽ… Là muốn tặng quà cho nô gia?"
Qua lớp d*c vọng mỏng manh trong mắt, hắn nhìn rõ, giận tím mặt.
"Láo xược!" Hắn giận dữ, không còn vẻ thương hoa tiếc ngọc thường ngày, hung hăng giật lại vật bị cô nương gắp trong tay. Hai cô nương bị thân hình đột ngột đứng lên của hắn làm cho ngã xuống đất, hai người nằm trên mặt đất, giả vờ r3n rỉ, mong được hắn thương xót đỡ dậy, nhưng khi ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy ngọn lửa giận trong mắt hắn cháy hết rồi tắt, hóa thành tro tàn, che mất màu sắc trong đồng tử của hắn.
Hắn cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào vật trong tay, nở một nụ cười cay đắng, cười ra nỗi đau thương tích tụ nhiều năm trong lòng, như vỡ đê.
Đó là một chiếc khăn lụa. Trên khăn, vẽ một đóa hoa trắng đơn thân, nghiêng từ góc khăn vào.
Chiếc khăn lụa có những nếp gấp chỉnh tề theo năm tháng, trên góc khăn, vết mực phai màu, viết tên hắn một cách thanh tú… Tần Thiếu Du.
Hắn vì yêu xuân, nhiều năm tìm hoa, nhưng đi khắp ngõ hoa phố liễu, lại không tìm được một đóa hoa khiến hắn động lòng.
Hóa ra, hắn yêu thích, là một cành mạt lỵ, chưa từng nở ở nơi trăm hoa đua nở.