Sau này, thỉnh thoảng khi nhớ về chàng,
luôn nhớ đến phía sau chàng, mùa xuân bao la kia.
--
Thuyền hoa neo đậu ở bờ sông cách bên ngoài thôn vài dặm, bên ngoài bến đò là một rừng đào.
Vào giữa mùa xuân, hoa nở rộ trên khắp cành cây, mỗi khi gió nổi lên lại cuốn theo mưa hoa ngập trời, điên cuồng bay tán loạn.
Vài cánh hoa đỏ thắm rơi xuống boong thuyền, trên chiếc bàn thấp trải một tấm lụa trắng, vốn định vẽ nên một bức tranh rực rỡ của đầu xuân, nhưng mực màu trên lụa chưa khô, hình dáng hoa chưa thành, đã vướng phải ý xuân tàn úa trên cành.
Bóng người màu xanh ngọc bích bên chiếc bàn thấp, cầm bút vẽ, cười không được, khóc cũng không xong, chỉ đành nửa như hờn dỗi, bất lực ngước nhìn rừng đào đỏ rực kia.
Nhưng lại nhìn thấy, giữa những cơn mưa đào lả tả, một người cưỡi ngựa, đạp lên con đường đầy hoa rụng, lộc cộc đi đến. Phía sau hắn, có cả một mùa xuân bao la.
"Xin hỏi..." Nam nhân ghìm cương ngựa trước bến đò, hơi cúi người hỏi thăm, sau khi nhìn thấy rõ dung nhan trên thuyền hoa, hắn sửng sốt một chút: "Ừm... Thì ra là cô nương, hôm qua mạo phạm nhiều, mong cô nương bỏ qua cho, dám hỏi... Nơi này có phải là bến đò Bình Hoa?"
Phương Uyển chưa kịp đáp lời, trong thuyền hoa đã truyền ra tiếng kêu kinh hãi của nữ tỳ thân cận Đào Nhi: "Phu nhân, phu nhân, mau đến giúp Đào Nhi…"
Chỉ thấy Đào Nhi lảo đảo bước ra từ trong khoang thuyền, một tay xách ấm trà, một tay bưng khay chén, một chiếc chén trên khay đã chao đảo nghiêng sang mép khay.
Phương Uyển thấy vậy, vội vàng đứng dậy đón lấy, khi xoay người lại một lần nữa thì thấy rõ vẻ mặt ửng đỏ của nam nhân.
"Công tử, nơi này đúng là bến đò Bình Hoa." Đặt chén khay xong xuôi, Phương Uyển mỉm cười trả lời hắn, lại thấy hắn thoáng ngẩn ngơ trong chớp mắt, một lát sau mới hoàn hồn.
"Phu nhân... Tại hạ lại thất lễ rồi." Hắn gãi gãi sau tai, cười ngượng nghịu.
Phương Uyển cười, không có ý truy cứu: "Công tử muốn đi thuyền? Nơi này không có thuyền khách qua lại, không phải bến đò chở khách."
Bến đò Bình Hoa bờ hẹp nhiều gió, lại chỉ là nhánh sông, nên ít có thuyền khách.
"Tại hạ biết, là gia phụ thuê thuyền khách khác, muốn đón ta lên kinh từ bến đò này."
"Thuyền khách đón công tử là hôm nay sao? Thiếp thân đã ngồi trên thuyền hoa này cả buổi sáng, không thấy bất kỳ thuyền bè nào đi qua."
"Ừm... Đáng lẽ là giờ này." Nam nhân ngước cổ, nhìn ngó xuôi ngược dòng sông.
"Công tử lên kinh ứng thí?" Phương Uyển nhấc ấm trà lên, một tay giữ ống tay áo, rót trà vào chén.
"Tại hạ mặt dày... Muốn ứng võ cử."
Lúc này Phương Uyển mới nhìn thấy, hai bên yên ngựa, mỗi bên treo một cây cung và một bó tên, treo sau hai chân cưỡi ngựa của hắn. Dưới lớp quần, đôi chân và cánh tay trước được quấn bằng vải, mơ hồ có thể nhìn thấy những đường nét săn chắc, thuộc về nam nhân luyện võ lâu năm.
Phương Uyển vô tình nhìn rõ, lập tức cụp mắt xuống.
"Đào Nhi, dâng trà cho công tử." Phương Uyển bưng chén sứ lên, đưa cho nữ tỳ bên cạnh. Đào Nhi nhẹ nhàng kéo dây thừng, kéo thuyền hoa lại gần bến đò một chút, vươn người, nhón chân lên, dâng chén trà.
"Phu nhân quá khách sáo rồi." Nam nhân ngại ngùng từ chối.
"Không khách sáo, thiếp thân dùng một chén trà, mời công tử hát cho thiếp thân một bài." Phương Uyển dịu dàng cười một tiếng.
Gió trời vẫn thổi, mặt sông gợn sóng lăn tăn. Hoa đào như tuyết, bay tán loạn thành một trời đỏ rực điên cuồng. Bên bến đò Bình Hoa, bỗng vang lên một khúc thanh ca du dương…
Xuân quang hảo, y sam khinh bạc, chi đầu đề điểu;
Nhân vị lão, thiếu niên cuồng du, túng mã đạp kiều.