Trước khi gặp hắn, thực ra ta không giỏi vẽ xuân.
Đã từng thử vẽ, nhưng cảnh xuân dưới ngòi bút nếu không quá suy tàn thì cũng quá diễm lệ… Khiến người ta đố kỵ.
…
Trên đường đất vàng, một con tuấn mã phi nước đại, tung lên một vệt bụi xuân, bay lên thành khói sau vó ngựa.
Trên lưng ngựa có hai bóng người, người điều khiển ngựa mặc một bộ quần áo gọn gàng, cổ tay cầm dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa mạnh mẽ hữu lực, trong nhịp điệu phi nước đại, mái tóc bay phấp phới, tinh thần phấn chấn.
Bên eo hắn, có một đôi tay mảnh khảnh ôm chặt.
Người phía sau được một chiếc áo choàng dài màu trắng bao phủ kín mít, mũ trùm đầu rộng che khuất cả mũi, ẩn giấu dung nhan dưới mũ trùm trong một vùng bóng tối, khiến người ta không nhìn rõ được.
Khi ngựa phi nhanh, nàng khẽ siết chặt vòng tay, nghiêng đầu tựa trán vào tấm lưng rộng rãi vững chắc phía trước.
Đột nhiên, nam nhân giật mạnh cổ tay một cái, dây cương căng chặt, con ngựa nghiêng hướng, rẽ vào một con đường nhỏ trong rừng cây bên cạnh, bước chân ngựa chậm lại, theo làn gió nhẹ nhàng, đi xuyên qua khu rừng nhỏ này.
Trong chốc lát, một mảnh tươi thắm từ từ chuyển từ nhạt sang đậm sau những tán cây xanh um tùm, phản chiếu vào ánh mắt hai người… Trăm hoa nở rộ như biển, lay động thành sóng.
"Nơi này… Đẹp quá!" Một tiếng kinh ngạc vang lên từ dưới mũ trùm.
Nam nhân kéo ngựa dừng lại, tung người nhảy xuống ngựa, đưa hai cánh tay dài đỡ nữ nhân xuống ngựa.
Nàng vừa đặt chân xuống đất đã lật mũ trùm xuống, lộ ra dung nhan giấu sau mũ đã lâu, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Chàng muốn cho ta xem, chính là cái này?" Phương Uyển hơi nghiêng đầu, nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
"Ừm... Sáng nay khi đi đến bến đò... Vô tình phát hiện." Đôi mắt kinh ngạc mang theo nụ cười của nàng, rơi vào người hắn, nhìn thẳng vào hắn, khiến hắn đột nhiên có chút ngượng ngùng, có chút chột dạ.
Phương Uyển trải đời nhiều, sao có thể không nhìn ra biểu cảm nhỏ nhặt đó của hắn, nàng cung chỉ khẽ cười một tiếng, cũng không vạch trần hắn.
Mặc dù cả ngày nàng chỉ quanh quẩn trên thuyền họa, ít khi đi lại, cũng không đến nỗi ngốc nghếch mà không nhận ra, con đường vừa rồi, căn bản là hai hướng khác nhau với bến đò.
Nhưng trong lòng lại trào dâng chút vui sướng, như những đóa hoa nhỏ nở trên đường.
Nàng tiện tay cởi áo choàng xuống, khoác lên yên ngựa, bước về phía trước, biển hoa dại mọc lộn xộn không đồng đều, ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ thổi đến, thổi biển hoa thành những gợn sóng trong lành.
Nàng thoải mái nhắm mắt lại, khẽ dang rộng đôi tay, để làn gió nhẹ nhàng lướt qua vạt áo. Đột nhiên, một đôi cánh tay cường tráng hữu lực ôm lấy thân hình yếu đuối của nàng từ phía sau, tim nàng chợt đập mạnh.
Cằm hắn tựa vào hõm vai nàng, một mùi hương thoang thoảng xộc vào sống mũi hắn, không thể phân biệt được là của hoa dại trên đất, hay là trên người nàng. Hắn im lặng một lúc lâu, hít hà mùi hương quyến rũ này.
Hai người lặng lẽ đứng đó một lúc. Nàng đứng mỏi chân, khom người vén váy, ngồi xuống giữa khóm hoa, hắn ngồi sau lưng nàng, để nàng dựa vào người mình, hai tay vẫn ôm lấy nàng, luyến tiếc cảm giác ôm nàng trong lòng, không nỡ buông tay.
"Chàng đưa ta đến đây, không sợ lỡ chuyến thuyền lên kinh sao?" Phương Uyển dựa vào người hắn, khẽ hỏi.
"Nếu nàng nguyện ý đi theo ta, ta sẽ không lên kinh." Hắn trầm giọng, hơi thở phả vào tai Phương Uyển.
"Đừng ngốc nghếch."
"Ta nói thật, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời."
"Ha ha, chỉ có tiểu tử trẻ tuổi mới coi trọng chuyện hứa hẹn." Phương Uyển khẽ cười một tiếng, không để những lời đó vào lòng. "Ta không hợp với chàng, chàng cuối cùng vẫn phải tìm một cô nương trẻ trung xứng đôi với chàng."
"Nàng... Bao nhiêu tuổi rồi?" Hắn chỉ biết nàng lớn hơn hắn, nhưng không biết lớn hơn bao nhiêu.
Phương Uyển nở một nụ cười thần bí, nghiêng người ghé sát vào tai hắn, khẽ thì thầm hai chữ, nam nhân lập tức trợn mắt, nhìn nàng.
"Ừm... Nàng trông không già như tuổi thật." Mười tuổi, nàng lại lớn hơn hắn đến tận mười tuổi.
"Không cần suốt ngày lao tâm khổ tứ, tự nhiên sẽ chậm già hơn, ta... Rất may mắn, gả vào một gia đình tốt." Phương Uyển vốn dĩ luôn điềm nhiên nhẹ nhàng, nhưng ở cuối câu nói, đột nhiên lại có một chút ai oán.
Hai người rơi vào im lặng trong chốc lát, giống như đã chạm vào một chủ đề không dám nhắc đến.
Hắn sớm đã biết, khi nghe thấy Đào Nhi gọi nàng là phu nhân. Ban đầu, hắn không có cảm giác gì, nhưng từ khi nụ cười rạng rỡ của nàng dần dần bén rễ trong lòng hắn, mỗi lần nghe thấy Đào Nhi gọi nàng là phu nhân, hắn lại thêm một phần khẩn thiết, muốn hỏi nàng, phu quân của nàng đâu?
Bây giờ, thân mật với nàng như vậy, hắn lại càng không dám hỏi.
Nàng trông không giống như người goá bụa, chỉ là thỉnh thoảng tùy hứng, lười biếng, nên lười biếng không búi mái tóc đen như thác nước thành kiểu tóc phụ nhân. Giống như lần đầu tiên hắn gặp nàng, nàng xõa mái tóc đen hơi ướt, những giọt nước trượt xuống từ thái dương, tăng thêm vài phần quyến rũ. Chỉ thoáng nhìn một cái, không biết vì sao, hắn lại nhớ rõ.
Im lặng một lúc, hắn chuyển chủ đề: "Vẽ cho ta một bức lụa được không?"
"Có gì không thể. Chàng muốn ta vẽ gì?" Nàng cong mắt, hỏi hắn.
"Cứ vẽ xuân đi." Hắn cười đáp. Nụ cười đó như ánh nắng mùa xuân, ấm áp và rực rỡ.
"...Ừm." Nàng đáp, dựa vào người hắn, nhưng lại im lặng, không nói gì nữa.
"Uyển Nhi..." Đột nhiên, hắn khẽ gọi bên tai nàng. Hắn từng nghe Mai tỷ gọi nàng là Uyển phu nhân.
Thân thể Phương Uyển khẽ run lên, vì tiếng gọi đầy luyến tiếc này mà lay động tâm thần.
Nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn hắn, trong mắt không cười không buồn. "Chàng có biết, tên đầy đủ của ta không?"
Nam nhân lắc đầu, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Phương Uyển—Phương Vãn.