Anh như con ong hái hoa
Bay đi hái hoa khắp nơi không bao giờ thấy chán
Lòng yêu hoa nhưng trái tim lại không muốn vĩnh viễn. . . . . .
Thích một người, có thể thích được bao lâu?
Yêu một người, lại có thể yêu trong bao lâu?
Cái vấn đề này, giống như vấn đề cũ rích là gà có trước, hay là trứng có trước, sẽ không có một đáp án chính xác được.
Bởi vì đó là một loại cảm giác.
Giống như Hàn Dục, trước đó một giây rõ ràng rất thích phụ nữ A, nhưng ngay sau đó lại bỏ người phụ nữ A đi, lại đi rúc đầu vào trong ngực người phụ nữ B, giống như một con ong đi hút nhuỵ hoa, mấy năm bay đi khắp các khóm hoa, không cảm thấy chán.
Yêu thương, làm các bụi hoa thấy vui vẻ, cuối cùng lại cho bọn họ một kích trí mạng.
Anh từ trước tời giờ chưa từng lưu luyến bất kỳ một người phụ nữ nào, anh không nghĩ là sẽ có một người phụ nữ trở thành bến đỗ tình cảm của đời mình.
Anh cũng giống như một chiếc thuyền trôi nổi trong biển tình, mệt mỏi thì dừng lại một chút; cách mấy ngày hoặc cách mấy tháng lại lái thuyền rời đi, chính là không có một người phụ nữ nào làm cho anh buông tha tương lai xa xôi. . . . . .
Một thiếu nữ có khuôn mặt ngọt ngào, mặt không chút thay đổi đi tời trước giường người đàn ông cởi trần đang ngủ say.
Cô có mái tóc dài highlight màu vàng đồng, tóc mái trên trán rất dày, khuôn mặt trắng nõn như trứng luộc khuôn mặt nhỏ nhắn điểm đôi mắt đen linh hoạt như vì sao sáng, cái mũi nhỏ thẳng tắp, cánh môi mềm mại bên dưới, có thoa son môi dạng nước màu hồng nhạt, làm cho cô càng giống một búp bê bằng sứ.
Nhưng mà trên mặt cô là vẻ mặt không vui, một đôi mắt linh hoạt nhìn chằm chằm Hàn Dục ngủ như con heo chết.
“Ôi, cục cưng, bảo bối. . . . . .”
Hàn Dục trên giường đôi tay ôm chặt lấy chăn bông, trở mình một cái, lại tiếp tục ngủ, một đôi bắp chân cường tráng quấn ở trên chăn.
Chính là anh ngủ say lại đem cái chăn thành đối tượng cuồng hoan hôm qua rồi.
“Bảo bối, em yêu …….” Cuối cùng, anh lại còn hôn mấy cái ở trên chăn.
Mẹ kiếp!
Ngủ thì ngủ đi, lại còn có bộ mặt dâm đãng như vậy nữa!
Dương Oa Oa nhìn tướng anh ngủ bằng đôi mắt lạnh lẽo, phát hiện anh lúc ngủ còn có bộ dạng t*ng trùng xông lên não chết vì sắc.
Mẹ nó! Tại sao anh có thể khoẻ mạnh sống đến ba mươi mốt tuổi, mà không chết đi vì bị bệnh hoa liễu?
Một cảm giác tức giận không tên đang dâng lên trong lòng cô.
Nếu không phải là trước đó anh dặn dò cô trước tám giờ phải gọi anh dậy, thì cô căn bản là không muốn bước chân vào phòng anh.
Đi vào phòng anh, lại nhìn thấy bộ dạng vẻ mặt dâm đãng giống như ma quỷ này. . . . . .
"Dâm thú, dậy đi!" Cô lạnh lùng mở miệng.
Ở trong mắt của cô, hành vi của anh giống như cầm thú giống đực quanh năm suốt tháng động dục —— vừa nhìn thấy người phụ nữ, là muốn dùng mọi cách để bổ nhào tới!
"Để cho anh yêu em một cái đã!" Anh nỉ non, hoàn toàn quên mất mình đang ở chỗ nào.
Nhìn thấy sắc mặt anh dâm đãng y hệt như ma quỷ, lửa giận trong lòng Dương Oa Oa càng bốc cháy dữ dội.
Cô quen biết Hàn Dục từ năm cô mười tám tuổi, anh ta vẫn luôn là cái loại đức hạnh không đổi này ——
"Hàn Dục." Dương Oa oa cả đêm chưa chợp mắt, lần nữa lạnh giọng hét lên.
Người đàn ông trên giường vẫn không nhúc nhích, vẫn ôm chăn âu yếm.
Thấy anh vẫn còn ngủ nướng, Dương Oa Oa căn bản là không còn nhẫn nại được nữa. Hơn nữa cô cả đêm không ngủ, muốn cô nhẹ nhàng gọi anh dậy, căn bản là còn khó hơn lên trời.
Vì vậy, cô cau mày lại, đi tới phòng bếp mở ngăn đá trong tủ lạnh, lấy thêm cái ly, đem cục đá bỏ vào trong ly, trở lại phòng của anh.
Cô nheo hai mắt lại nhìn anh một lúc lâu, dùng sức lôi cái chăn trong ngực ta ra, phát hiện anh chỉ mặc mỗi quần lót. . . . .
Nở ra nụ cười khi làm chuyện xấu, cô lặng lẽ rót ly nước đá vào giữa bắp đùi anh.
"Oa a a ——" Hàn Dục giật bắn người ở trên giường, gương mặt anh tuấn nhăn nhó.
Người gây ra họa thì như thở phào một cái, ung dung đứng một bên nhìn anh.
"Ngủ tiếp đi!" Cô lạnh nhạt nói một câu, cái miệng cong lên giống như củ ấu.
Hàn Dục phủi sạch cục đá trên người, mới phát hiện khuôn mặt cô không còn nhẫn nại đứng bên cạnh giường.
"Oa Oa, em thật nhẫn tâm." Anh cau mày lại, mặc dù hai chân bị đông cứng vẫn còn chút đơ, vẫn không quên che giấu cảnh xuân.
"Em không có dội nước nóng lên người anh đã là rất hiền lành rồi." Cô nhíu mày, không kiêng dè mà thưởng thức nam sắc của anh.
Người đàn ông anh tuấn trước mặt cô, chỉ cần là người phụ nữ bình thường cũng sẽ thèm thuồng khi nhìn thấy anh.
Nhưng mà, Hàn Dục tuy là một người người đàn ông đẹp trai hiếm thấy, nhưng lại là một cái máy lạm tình cá tính, là một cái máy đàn ông.
Lúc này, Hàn Dục tiện tay lôi kéo cái chăn đi vào nhà tắm, Dương Oa Oa thì hào phóng ngồi ở trên giường của anh.
Cô cả đêm không chợp mắt tí nào, nằm trên giường mềm mại ấm áp, mắt cứ thế mà nhắm lại . . . . . .
Hàn Dục rửa mặt xong, quây một cái khăn tắm quanh người bước ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Dương Oa Oa nằm trên giường anh, toàn thân cuộn lại, giống như một con mèo nhỏ.
Anh nở nụ cười cưng chìu, đi lại cúi đầu mở miệng gọi, "Oa Oa?"
"Hả?" Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra.
"Em lại không ngủ cả đêm nữa hả ?" Anh bước lên, bàn tay nhẹ gạt tóc dài của cô, phát hiện năm nay cô càng ngày càng trổ mã rồi.
"Ừ." Cô mơ hồ đáp.
"Có muốn ăn sáng rồi ngủ tiếp hay không?" Anh tính tình dễ chịu hỏi, căn bản không để trong lòng mấy hành động vô tình lúc nãy của cô.
"Anh làm cho em ăn à?" Cô vừa nghe đến có ăn, cặp mắt mờ mịt giờ sáng lên.
"Chờ anh thay quần áo đã." Anh rất có kiên nhẫn trả lời.
"Ừ." Cô lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong giường lớn của anh. "Làm xong thì kêu em dậy."
Thấy cô lại nhắm hai mắt lại, anh lắc đầu cười.
Đối với Dương Oa Oa, từ khi anh gặp cô, anh sẽ không thể bỏ mặc đối với cô.
Dương Oa Oa, Dương Oa Oa. . . . . .
Oa Oa là một người để cho anh yêu thương.
Hàn Dục làm xong bữa ăn sáng, quay lại phòng, vỗ nhẹ lên hai gò má như hai trái táo của cô.
"Oa Oa, bữa ăn sáng đã làm xong." Âm thanh của anh dịu dàng vô cùng, đặc biệt hạ thấp giọng, giống như là sợ hù dọa con thỏ nhỏ.
"Ừ. . . . . ." Cô miễn cưỡng mở hai mắt ra, lại chớp chớp đôi mi vừa dài vừa dày mấy cái, rồi mới chậm chạp như con rùa rời khỏi giường.
Vì ăn, trước tiên cô có thể hy sinh giấc ngủ.
Hơn nữa. . . . . . Cô đã mấy ngày không có ăn một bữa thật ngon rồi.
Thấy cô giống như không có tinh thần đi ra ngoài, khoé miệng anh bất đắc dĩ nở nụ cười.
Đợi cô ngồi vào ghế trước bàn ăn, anh liền rót cho cô một ly nước ép trái cây.
Anh biết cô không dám uống sữa tươi, cũng biết cô ghét cay ghét đắng cà phê, anh biết tất cả sở thích của cô.
"Em đó, rõ ràng là rất buồn ngủ, sao lại còn thức đêm?" Anh ngồi ở trước mặt cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Đó là khuôn mặt nhỏ nhắn ít tiếp xúc anh nắng mặt trời, da trắng như sữa dê, giống như người bạch tạng.
"Anh hỏi một câu nhảm nhí!" Cô thiếu ngủ tức giận trừng mắt liếc anh một cái. "Anh cho rằng em muốn chắc? Còn không phải là do gần đây em đang bị giục gấp bản thảo. . . . . ."
"Không phải anh đã nói em đừng làm mấy loại công việc như vậy rồi sao?" Nhìn quầng mắt thâm dưới mắt cô, anh thấy thật chướng mắt.
"Nếu không làm mỗi ngày đều rảnh rỗi không có việc gì để làm sao?" Cô cắn một miếng cái bánh bột trứng anh làm.
"Em rất cần tiền?" Anh cau mày hỏi.
Cô trầm mặc một lát, không nhịn được nâng lên khóe miệng."Mỗi tháng anh đều đưa cho em mười vạn, làm gì có chuyện không đủ dùng chứ."
"Vậy thì cần gì vì này mấy vạn đồng mà khiến bản thân mệt mỏi như vậy?" Anh khép chặt lông mày hỏi, không thích cô có bộ dạng mệt mỏi như vậy.
"Không làm giống như anh nói, mỗi ngày không có việc gì làm cũng rất buồn chán!" Mắt cô trợn trắng lên. Người đàn ông này có điểm khác người nha.
"Không có việc gì thì đi học những thứ mà những thiên kim tiểu thư hay học đi, đến công ty bách hoá mua sắm, đến thẩm mỹ viện chăm sóc da mặt." Anh uống một hớp cà phê, không hiểu tại sao cuộc sống của cô lại nhàm chán.
Anh đưa cho cô thẻ bạch kim, nhưng mỗi tháng anh nhận được hoá đơn, trên hoá đơn liệt kê các khoản tiền, còn chưa quá ba ngàn đồng.
Dương Oa Oa không muốn giải thích cho anh hiểu.
Anh căn bản sẽ không hiểu được cảm giác mỗi ngày không có việc gì làm, sẽ sinh ra loại cảm giác nhàm chán như thế nào, cũng sẽ không hiểu được cảm giác ngày ngày ở bên ngoài rảnh rỗi, lại chẳng có mục đích gì.
Mặc dù, mỗi tháng anh đưa cho cô mười vạn đồng; mặc dù, anh đưa cho cô thẻ bạch kim hạn mức ba mươi vạn đồng, nhưng cũng không có nghĩa là cô cũng giống như búp bê không có mục đích sống, vĩnh viễn chỉ sống ở trong thế giới của anh, mỗi một hành động đều nghe theo lời nói của anh.
"Nhàm chán." Cô xuy một tiếng.
Đúng vậy, cô cảm thấy mỗi ngày đều lấy tiêu tiền làm mục đích sống thật là nhàm chán.
Cô không phải là búp bê không có sự sống, cho nên cô phải vì mình tìm một chút niềm vui trong công việc, mới không làm cuộc sống nhàm chán từ từ mất cảm giác, trở thành người vô dụng.
"Cái loại công việc đảo lộn ngày đêm đó, sẽ khiến em không cảm thấy nhàm chán sao?" Anh nhìn khuôn mặt trái xoan của cô, tò mò hỏi.
"Lúc anh làm việc, sẽ cảm thấy nhàm chán sao?" Cô cảm thấy vấn đề của anh giống như là nói nhảm.
Hàn Dục sửng sốt, không ngờ sự quan tâm của mình nghe vào trong tai cô lại giống như là nói nhảm.
Oa Oa của anh vốn là người không có nhiều kiên nhẫn, hiện tại lại thêm một đêm không ngủ, tính nhẫn nại đã gần như cực hạn, anh phải biết ý một chút, không nên trêu chọc cô bốc hoả bình thường cô giống con mèo nhỏ vô hại vậy.
"Ý của anh là muốn em chăm sóc bản thân mình thật tốt." Anh nhân tiện chuyển để tài. "Hai ngày nữa anh muốn bay đi Luân Đôn một chuyến, em nhớ lúc ngủ phải khoá cửa sổ cẩn thận, trước khi ra ngoài cũng kiểm tra xem có mang chìa khoá không, ngày ba bữa nhớ ăn đầy đủ, lúc anh không có nhà đừng ăn bánh mì nướng. . . . . ."
"Dừng dừng dừng!" Cô nuốt xuống miếng bánh bột trứng trong miệng, vẻ mặt chán ghét theo dõi anh.
Môi mỏng của anh khép lại, giống như hoà thượng sáng sớm niệm kinh, đọc nhiều khiến cô đau hết cả đầu!
"Mỗi lần anh xuất ngoại đều đọc đi đọc lại mấy thứ này, đọc nhiều vậy anh không thấy chán à?" Cô liếc mắt nhìn anh một cái, thể hiện là mình đang tiêu hoá không tốt.
"Cái đó lần đầu anh dặn dò em, em có làm theo không?" Anh nhíu mày hỏi.
Cô hơi mím môi, có chút chột dạ thoáng qua trong mắt.
Anh — nói không sai, anh bề bộn nhiều việc, nhưng sẽ không quên để ý tới công việc và nghỉ ngơi của cô.
Do cô từ chối sự quan tâm của anh mà không để tâm tới.
Bởi vì anh vĩnh viễn sẽ không hiểu, tâm tư phụ nữ giống như kim dưới đáy biển. . . . . .
Cô không có trả lời câu hỏi của anh, chỉ là đem bữa ăn sáng nhanh chóng ăn xong, lại đem ly nước trái cây anh mới ép uống hết.
Ăn uống no nê xong, cô đứng lên.
"Em muốn về nhà ngủ." Không muốn nghe anh lẩm bẩm dặn dò nữa, cô quyết định trở về nhà.
Nhìn cô rời đi cũng không quay đầu nhìn lại, anh giận quá hoá cười.
Cá tính của cô thật sự giống như một con mèo, đói bụng thì mới vòng quanh bên người anh, sau khi ăn no xong lại trở về thế giới của cô. . . . . .
Mà đây là hình thức ở chung anh thích, anh cần tự do riêng.
Anh cần bay đi khắp các nơi trên thế giới, mà Dương Oa Oa chính là đưa cho anh cái chìa khoá tự do đó trong suốt bảy năm. . . . . .
Hai ngày sau.
Hàn Dục lại phải rời khỏi Đài Loan rồi.
Dương Oa Oa ngồi xếp bằng ở trên giường của anh, nhìn bóng lưng anh dọn dẹp quần áo.
Trong phòng chỉ có âm thanh thu dọn đồ đạc và tiếng hít thở của bọn họ, không có ai mở miệng.
Hàn Dục thân là tổng giám đốc của công ty quốc tế, từ trước đến giờ chính là người bận rộn, bay đi công tác khắp các nơi trên thế giới cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, nếu như ở lại Đài Loan một thời gian dài, đó mới là tin tức kinh ngạc lớn.
Đối với anh phiêu bạt khắp nơi, Dương Oa Oa không có thói quen cũng phải thành thói quen.
Tính toán số ngày trong tháng này, anh chỉ ở lại Đài Loan có năm ngày.
"Anh chừng nào thì sẽ về Đài Loan?" Rốt cuộc, Dương Oa Oa cũng mở miệng hỏi .
"Công ty thực phẩm ở Luân Đôn muốn mở rộng mạng lưới tiêu thụ, ít nhất cũng phải ở lại hai tuần lễ." Hàn Dục vừa đem quần áo xếp vào vào vali hành lý, vừa trả lời.
Hai tuần lễ. . . . . .
Thật lâu.
Một đôi tròng mắt lặng lẽ hạ xuống, cất giấu tâm sự làm người khác khó hiểu.
"Sao thế?" Anh quay đầu lại, liền nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn quật cường của cô đang mím môi.
Mỗi khi đôi môi đỏ mọng của cô mím chặt, liền chứng tỏ cái đầu của cô đang suy nghĩ rất nhiều chuyện phức tạp.
"Không có gì." Cô lắc đầu, trong nháy mắt tròng mắt vừa sáng vừa tròn.
Cô không muốn nói tâm sự trong lòng, cũng không miễn cưỡng anh.
"Mặc dù chúng ta vẫn theo quy định như trước, nhưng mà anh phát hiện ra mỗi lần anh đi công tác vài tuần, em lại gầy đi không ít, cho nên anh quyết định trước khi lên máy bay, sẽ gọi điện thoại cho mẹ anh trước, muốn mẹ đón em về nhà lớn ở mấy hôm." Anh phát hiện mỗi lần đi công tác xa, trong lòng anh nhớ nhất, chính là mình cô ở lại Đài Loan.
“Em sẽ tự chăm sóc bản thân.” Sau đó cô nhăn mày lại. “Em không muốn gây thêm phiền toái cho mẹ Hàn.”
"Em không phải là rất yêu thích mẹ anh sao?" Anh còn tưởng rằng mối quan hệ giữa cô và mẹ anh rất tốt.
"Em rất thích mẹ Hàn." Cô vội vàng giải thích."Mẹ Hàn đối với em rất tốt, cho nên, cho nên. . . . . ."
"Cho nên như thế nào?" Anh chờ cô nói tiếp.
"Cho nên em không muốn lừa dối bà ấy!" Cô đột nhiên nói ra câu này.
Anh cũng ngẩn ra, lời nói đến đầu lưỡi lại nuốt xuống."Vậy anh cũng không miễn cưỡng em nữa."
Cô gái nhỏ này, từ trước đến giờ rất đơn thuần lại thẳng thắn, muốn cô đi nhà lớn Hàn gia, sợ rằng trong lòng cô cũng không dễ vượt qua.
"Ừ." Không miễn cưỡng cô là tốt nhất.
Bởi vì mỗi lần hẹn gặp mẹ Hàn lại xem cô như con của mình, trong lòng cô chắc chắn sẽ có loại cảm giác áy náy.
Gạt người vốn là chuyện không đúng, huống chi cô còn lừa gạt mẹ Hàn bảy năm trời. . . . . .
"Vậy chuyện mấy ngày trước anh dặn dò em phải nhớ —— lúc ngủ phải khóa kỹ cửa sổ, ra khỏi nhà phỉa xem có mang theo chìa khóa không, ba bữa cơm phải nhớ ăn, lúc anh không có mặt đừng anh bánh mì trắng nướng. . . . . ."
Dương Oa Oa vô lực rũ xuống hai vai, cuối cùng chui vào cái mền.
Nhìn hành động của cô như đứa trẻ, anh khẽ cười một tiếng.
"Anh sẽ nhanh chóng trở về." Anh toàn tâm toàn ý nhìn cái mền."Anh phải đi rồi."
"Bye—bye." Cô buồn buồn đáp.
Hàn Dục kéo hành lý, lưu luyến nhìn một cái sau, liền bước ra khỏi gian phòng.
Cô nghe được âm thanh anh mở cửa, sau đó là âm thanh đóng cửa, sau đó, trong phòng không còn âm thanh nào khác, chỉ có tiếng hít thở của cô.
Cô từ trong chăn chui ra, vội vàng nhảy xuống giường, đi tới bên cửa sổ.
Ánh mắt lần nữa lại nhìn thấy bóng dáng của anh, nhưng mà chỉ nhìn thấy bóng lưng anh ngồi vào trong xe. . . . . .
Anh đi mất rồi.
Ủ rũ trở lại trên giường, cô cuộn tròn người vào trong giường của anh.
Trên cái chăn vẫn còn lưu lại mùi của anh. . . . . .
Trước giường anh có treo cái gương, cô nhìn trong gương, trên mặt vậy mà lại chảy xuống mấy giọt nước mắt lúc nào không hay. lqddon
Nước mắt tuôn ra ào ào, cô cũng không khóc lớn tiếng, chỉ mặc kệ cho nó lặng lẽ rơi xuống, rơi xuống đọng lại trên tay cô, cô cũng nóng lòng. . . . .
Cô còn tưởng rằng cảm xúc trong lòng mình có thể sẽ không quan tâm, bình tĩnh nhìn anh ta rời đi lần nữa, cũng cho là tình yêu từ tận đáy lòng của cô một năm trôi qua lại một năm nữa tới sẽ nhạt dần. . . . . .
Bảy năm, không dài không ngắn, tình cảm này bỏ không được, lại còn nảy mầm dây dưa không dứt trong lòng cô, hôm nay cô không có cách nào chặt đứt tình cảm từ đáy lòng mình. . . . . .
Nhưng Hàn Dục cũng không biết tâm sự của cô, càng không biết cô đã đem tình cảm giữa hai người, trờ thành tình cảm nam nữ mà anh không muốn nghĩ tới nhất.
Đúng vậy, Hàn Dục không thương yêu bất kỳ người phụ nữ nào, anh yêu chỉ chính bản thân mình.
Cô và anh chung sống hòa bình với nhau, thậm chí là hàng xóm láng giềng, thật ra thì đều không phải là trùng hợp.
Cô, là do anh mướn làm bạn gái, quan hệ của bọn họ, chỉ là một khoản giao dịch.
Chuyện xưa muốn nói đến là từ bảy năm trước, năm đó cô mười tám tuổi, anh hai mươi bốn tuổi. lê qu2y1 don^?
Hai người lần đầu gặp nhau thì liền xác định sẽ đi vào thế giới của đối phương, thậm chí ở trong lòng của đối phương mọc rễ, nẩy mầm. . . . . .