Đêm đó Thọ vương phủ giăng đèn kết hoa, quần thần đều tới,
cùng chúc mừng Thọ vương đại hôn. Thọ vương phủ đông như trẩy hội, xe ngựa tới
lui chật như nêm cối.
Từ xưa người trong quan trường, rất khéo léo. Trong
những người này cũng có không ít từng phản đối qua Dụ vương giám quốc, nhưng
khi đó hắn tay không binh quyền, còn hơn mười vạn tinh kỵ của Phan Liệt, chưa
biết ai thắng ai, hãy còn khó phân rõ.
Mà nay hắn cưới vợ là công chúa Khảm Mạn Nhĩ, Đại
Huỳnh cùng Đại Nguyệt Thị hai mặt giáp công, Phan Liệt hai mặt thụ địch, xác
định khó có thể kéo dài. Bọn họ mặc dù thái độ vẫn xem chừng, nhưng lại không
dám bác bỏ mặt mũi Thọ vương. Vì vậy những lễ vật đưa đến lần này đặc biệt xem
trọng, lời chúc nói ra cũng đặc biệt thành khẩn.
Thẩm Dụ cũng không thèm để ý chính kiến bất hợp hay
không, dù sao đi nữa người tới là khách, ai cũng mời đi vào. Hắn rộng rãi hiền
hòa, làm cho các thần tử nguyên bản trong lòng thấp thỏm cũng yên lòng, ổn định
ở hiện trường uống chén rượu mừng.
Đến lúc lên đèn, Thọ vương phủ đèn đuốc sáng trưng,
chiếu lên hoa cỏ trong phủ y như ban ngày. Đàn sáo huyền nhạc vang vọng bên
tai, màu sắc đỏ thẫm tràn ngập vương phủ, mang đến sự vui mừng không chân thật
lắm.
Thẩm Dụ đứng ở giữa ánh đèn, tiếp thu bái lạy chúc
mừng của mọi người. Hắn xuất thân hoàng tộc, thuở nhỏ đã quen với sự khúm núm
của người khác, chỉ trong chốc lát này, đột nhiên kinh nghi đây chính là khoảnh
khắc phù hoa. Hắn giật mình ngẩn ra lại tỉnh người lại, tiếp tục nâng chén uống
cùng người khác.
Chiến báo tiền phương truyền đi, mười vạn đại quân của
Phan Liệt tuy rằng dũng mãnh, nhưng thực sự không chống được hai mặt giáp công,
trung tuần tháng 11, Hạ phó tướng dưới trướng Phan Liệt thừa dịp ban đêm ám
toán Phan Liệt, trên bức tranh khởi nghĩa oanh oanh liệt liệt này lại vẽ thêm
một cái chấm tròn.
Khi đó Đường Quả Nhi đã được 4 tháng, đã y y a a nói,
ai nghe cũng không hiểu. Đường Đại nỗ lực kinh doanh ở Công Khai Đình, Công
Khai Đình dưới sự khuếch trương cải biến của nàng, đã biến thành một chỗ nghỉ
ngơi nhàn hạ.
Nàng thậm chí còn chiêu gọi rất nhiều tiểu thương, bán
thức ăn vặt, cơm canh, nước trà các loại, ngoại trừ giao nộp phí quản lý ra,
bọn họ còn phụ trách hoàn cảnh vệ sinh ở Công Khai Đình.
Khi đó nhân dân lao động so với người ở thế kỷ 21 thực
thà chất phác hơn, bọn họ ngoại trừ việc buôn bán, tay chân cũng cực kỳ nhanh
nhẹn, tình trạng vệ sinh ăn uống ở Công Khai Đình vẫn được mọi người khen ngợi.
Hoàn cảnh từ từ tốt lên, mà tác phẩm thu phí xuất hiện
một cái vấn đề lớn nhất —— chất lượng.
Khi đó không có tiền lời đơn bản, tiền lời tác giả đa
số phân phối bình quân, cùng ăn chung nồi cũng xấp xỉ như nhau. Chỉ cần 200 dấu
tay khác nhau lưu lại trong sổ tên tác giả là có thể lấy được tiền thưởng.
Đường Đại cũng rất khó xử, không phải mỗi tác giả đều
có thể có được 200 dấu tay a, vì vậy làm sao để được công chính công bình, ngăn
chặn tác phẩm thật giả lẫn lộn, cũng thành một vấn đề rất vướng tay vướng chân.
Cho nên Đường Đại quy định phàm là tác phẩm thu phí,
trước khi gửi bản thảo đi cần phải xét duyệt.
Các viên quản lý ở Công Khai Đình vẫn còn như trước,
bọn họ sẽ giúp đỡ xem xét bản thảo. Thế nhưng ở Công Khai Đình bài viết sao mà
phức tạp, nếu mỗi bài đều cần tỉ mỉ đánh giá, cần bao nhiêu người mới đủ? Cho
nên biên tập ở Công Khai Đình nhân thủ khan hiếm.
Kể từ đó Đường Đại thân kiêm thêm chức, suốt ngày vội
vàng như một con quay, thế cho nên Thẩm Dụ đi qua thăm vài lần cũng không có
thấy nàng.
Hai người lần thứ hai gặp mặt cư nhiên là ở Công Khai
Đình, Thẩm Dụ dẫn theo vài người làm ăn đến tham quan học tập. Khi đó Công Khai
Đình đã không hề là trạm tin tức bình thường, thường xuyên có khách qua đường
dừng chân giải lao. Trước đây dòng người ở Công Khai Đình số lượng nhiều, hàng
rong bán ra giá cả so với những nơi khác tương đối cao, người đến thông thường
tự mang theo nước trà, thức ăn. Sau Đường Đại tiếp quản, định ra giá bán tất cả
thương phẩm của hàng rong bên trong, đối xử với khách chu đáo, không khi già
trẻ lớn bé, kinh doanh đương nhiên tốt hơn.
Thẩm Dụ vẫn tư thế như ngày trước chúng tinh củng
nguyệt mà đi tới hành lang gấp khúc, thiết bị tinh xảo, nhân khí tràn đầy, mọi
người một đường tán dương không dứt.
Lúc đó Đại Huỳnh đã công nhận Thẩm Dụ là chủ đương
gia, có mấy đôi mắt sắc lập tức phát hiện hai người quan hệ không phải tầm
thường, lại liên hệ đến mẩu chuyện hai người trước đó công khai mua sắm trên
đường phố Trường An. Đường Đại là người nào của Dụ vương, trong lòng cũng biết
rõ ràng.
Vài người dưới bóng râm của hành lang gấp khúc nghỉ
ngơi một trận, Đường Đại tự nhiên là đem trà rượu điểm tâm ân cần chiêu đãi,
không dám qua loa. Đợi cho đến khi tham quan học tập hoàn tất, mọi người đa số
đều rời đi, chỉ còn nàng cùng Thẩm Dụ, thì vị Vương gia này cuối cùng cũng phẫn
nộ mở miệng: “Ngươi hiện tại là quý nhân mang nhiều việc bận bịu a, hai ngày ba
nơi ngay cả bóng dáng cũng không thấy, không phải là có ý định né tránh bản
Vương chứ? Đường Quả Nhi ngươi cũng không quản, giao hết cho phu phụ Trương
thị. Ngươi một nữ tử mang theo một đứa trẻ sơ sinh, còn để cho bọn họ ở cùng.
Vạn nhất phu phụ hai người thấy hơi tiền nổi máu tham, ngươi làm sao đối phó?”
Đường Đại không dám bác bỏ hắn, chỉ phải cười mỉa:
“Tiểu dân sao dám có dũng khí né tránh Vương gia, xác thực là gần đây hơi vội
vàng. Hơn nữa lường trước Vương gia tân hôn, cũng không thể chiếu cố cho
tiểu dân mà?”
Lời nàng vừa nói ra, Dụ vương cũng trầm mặc một trận, trong
phòng làm việc của Đường Đại ở Công Khai Đình, hắn vươn tay chạm vào mặt Đường
Đại: “Ngươi đang trách bản Vương vắng vẻ ngươi?”
Đường Đại ngẩn ra một lúc mới phản ứng, nhưng nàng có
đôi khi đầu óc xoay chuyển cũng nhanh, nếu như lúc này chém đinh chặt sắt
mà trà lời không phải, nói không chừng hắn sẽ tức giận, nàng không thể làm gì
khác hơn là trầm mặc không nói. Thẩm Dụ nhẹ ôm vai nàng, mặt của nàng dán lên
ngực hắn, bên ngoài Công Khai Đình tiếng người lớn giọng xôn xao, nàng nghe
không được tiếng tim đập của hắn, chỉ có thanh âm của hắn vang bên tai xem như
rõ ràng: “Cưới vợ là gia sự của bản Vương, cùng ngươi không có ảnh hưởng gì.”
Nói mở đầu xong, hắn lại thấy không cần cùng nàng giải
thích cái gì, đến đấy thì đình chỉ. Những máu chảy thành sông, này thân bất do
kỷ, cũng không phải thế giới nàng có thể hiểu được. Đường Đại cũng không có hỏi
nhiều, như hắn nói, đó là gia sự của hắn, nàng không nghĩ ra mình có lập trường
gì để hỏi.
Hai người ôm nhau nửa khắc, hắn rốt cục nói đến chính
sự: “Công Khai Đình ngươi định lấy ra mấy phần đưa bản Vương a?”
Đường Đại vẻ mặt đau khổ, trả lời dè dặt: “Cái này giá
thành thật là rất cao, ta chỉ kiếm chút sinh hoạt phí cho ta với Đường Quả Nhi,
Vương gia ta cho ngươi 50% lãi ròng được không?”
Dụ vương cười nhạt: “Ngươi nghĩ thật tốt.”
Đường Đại vẻ mặt cầu xin: “Vậy Vương gia muốn bao
nhiêu?”
Thẩm Dụ trầm ngâm một trận: “A, dù sao ngươi chỉ muốn
kiếm sinh hoạt phí cho ngươi với Quả Nhi, vậy còn lại bao nhiêu toàn bộ đưa cho
bản Vương đi!”
“Gì?” Đường Đại kinh hãi: “Vương gia, ngài so với
Khương Văn trong > còn hung ác hơn, người ta
chẳng qua là chỉ muốn kiếm chút tiền, ngài bắt chúng ta quỳ xuống, còn lấy hết
tất cả tiền đi!”
http://www.dienanh.net/forums/showthread.php/121022-TQ-2009-Let-The-Bullets-Fly-Nhuong-Tu-Dan-Phi-Chau-Nhuan-Phat-Khuong-Van-Cat-Uu/page3 cái phim Nhượng Tử Đạn Phi đây.
“Khương Văn là ai?” Thẩm Dụ nghe không hiểu, cũng may
hắn cũng không muốn hiểu: “Cứ định như vậy đi.”
“Không được!” Đường Đại nắm ống tay áo hắn, nhẹ giọng
gọi: “Vương gia!”
Động tác này hết sức giống như làm nũng, hắn yên tĩnh
một hồi, cuối cùng giơ tay nâng cằm nàng, cúi người hôn lên. Cái hôn này tới
bất ngờ, Đường Đại ngửa mặt về sau lảo đảo, hoảng loạn bám vào vai hắn, hắn rất
thỏa mãn tư thế này, đem nàng đặt ở trên bàn, bắt đầu cởi dây lụa bên hông
nàng, Đường Đại kinh hãi, vội vàng ngăn tay hắn: “Vương gia!”
Hắn giương mắt bình tĩnh nhìn nàng, thanh âm cực thấp,
nhưng trong ngôn ngữ đầy hàm ý khiêu khích: “Đã lâu không gặp, ngươi không từng
nhớ bản Vương?”
Đường Đại lúng ta lúng túng thấp giọng trả lời: “Thật
ra cũng không cảm thấy lâu.”
Dụ vương dựng thẳng lông mày: “Ngươi thâu hán tử?”
Đường Đại đầy mồ hôi, đây là cái logic gì: “Không có.”
Dụ vương vừa cởi y phục của nàng vừa nhận định: “Ngươi
không nghĩ bản Vương là thâu hán tử!”
…=.=!
Đợi đến buổi chiều, Dụ vương thay Công Khai Đình viết
tấm biển, trong triều rất nhiều đại thần trên dưới đưa đến hạ lễ, chúc mừng
Công Khai Đình một lần nữa biến đổi. Đường Đại biết bọn họ vì sao tặng lễ vật,
Thẩm Dụ hầu như ở trước mặt mọi người làm rõ quan hệ với nàng, những lễ vật này
thực ra không phải đưa cho nàng, chỉ là biến tướng đưa cho Dụ vương ở phía sau.
Chỉ cần Thẩm Dụ vẫn là giám quốc, chỉ cần Thẩm Dụ còn
đứng trước mặt nàng, ai quan tâm Đường Đại là ai?
Đường Đại đem những danh mục quà mừng các đại thần
dâng tặng đưa cho Dụ vương xem qua, Thẩm Dụ cũng không nói lời nào, ngầm đồng ý
cho Đường Đại nhận những lễ vật này. Đường Đại xưa nay không phải là người
phong nhã, rất nhiều danh gia thi họa nàng trực tiếp bán ra. Nàng là nhà giàu
mới nổi cho rằng chính tay cầm vàng thật bạc thật thì trong lòng mới yên tâm.
Vợ chồng Trương thị chiếu cố Đường Quả Nhi rất chu
đáo, Trương thị nhiều sữa, Đường Quả Nhi tốt hơn nhiều, tay chân nhỏ nhắn như
ngó sen cũng bắt đầu xuất hiện chút thịt . Trẻ con bốn tháng, mười ngón tay của
nó bắt đầu học cầm nắm, thập phần khả ái, nói ai nghe cũng không hiểu, cũng bắt
đầu sợ người lạ, ngoài Đường Đại cùng Trương thị, ai cũng không cho ôm.
Đường Đại mãi đến tháng thứ tư mới cho nó ăn dặm, thử
đút nó cháo thịt, canh cá vân vân.
Ban đêm, Đường Đại viết sách mới >, đến sau nửa đêm nghe tiếng mưa rơi ngoài viện, nàng định ra bên
ngoài lấy tã lót quần áo của Quả Nhi đang phơi vào, nàng khoác áo lên bung dù
mở cửa, phát giác mưa rơi rất to, cũng không có y phụ cần phải thu dọn. Đóng
cửa thì mới giật mình cảm thấy dưới mái hiên trong viện có một bóng ma đang
đứng.
Nàng lá gan thật sự không lớn, lập tức kinh sợ một
trận: “Ai?”
Bóng ma rất bất đắc dĩ: “Bên ngoài trời mưa, thuộc hạ
đây tránh mưa, quấy rối chủ tử.”
Nghe ra thanh âm là Diệp Độc Thành, Đường Đại thở dài
một hơi, lát sau nàng lại khó chịu: “Dụ Vương gia còn chưa đem các ngươi rút
về? Ta cho rằng ta đã không cần giám thị nữa.”
Diệp Độc Thành có chút ngạc nhiên, cũng không nói
nhiều. Đường Đại đi tới trước cửa, phát hiện tóc hắn ẩm ướt dán trên thái
dương. Đầu mùa đông, đêm đã thấm lạnh, nàng sau cùng vẫn là lên tiếng: “Trước
đi vào, ngươi trên người đều ướt hết.”
Diệp Độc Thành một thoáng do dự, nhưng uyển chuyển cự
tuyệt: “Không cần, tạ ơn ý tốt của chủ tử.”
Đường Đại nhìn quần áo dán sát trên người hắn: “Đi
vào.”
Là ngữ khí mệnh lệnh.
Diệp Độc Thành theo nàng đi vào, trong tiểu lâu của
nàng cũng không có quần áo đồ dùng hàng ngày của đàn ông, chỉ đành đưa cho hắn
một cái khăn cho hắn lau khô đầu tóc, lại thêm chậu than. Vợ chồng Trương thị
ban đêm đều quay về nhà, nàng ở lầu các, đem lầu dưới nhường cho Diệp Độc
Thành. Dù sao cũng phải cho hắn hong khô y phục chứ? Nàng thầm nghĩ.
Vừa cảm thấy trời hừng sáng, Diệp Độc Thành đã không ở
bên trong phòng, Đường Đại làm bữa sáng, Trương thị cũng đến chăm sóc Đường Quả
Nhi. Công Khai Đình mở cửa rất sớm, Đường Đại cần phải đi ra ngoài, lúc gần đi
nàng ở trong phòng kêu một tiếng: “Diệp Độc Thành, ở nhà bếp có chừa điểm tâm
cho ngươi.”
Cũng không quản người ta có nghe thấy hay không, cho
Đường Quả Nhi ăn xong liền xuất môn.
Mà Công Khai Đình dần dần trở thành nơi để các văn
nhân múa bút huơ văn, thẻ đọc giả VIP, dường như giấy chứng nhận thân phận ở
thế kỷ 21, trở thành bằng chứng hàng đầu tất cả các văn nhân phụ cận Trường An
cần có.
Phàm là người khảo thủ công danh, nếu không có thẻ đọc
giả bạch kim ở Công Khai Đình, đều bị coi là hạng người thô kệch, người bên
ngoài không đáng tương giao.
Mà sách mới của Đường Đại, ở các nơi khác càng bội thu
tôn sùng, các tiểu thư khuê các nhà giàu, ai cũng cầm sách xem như là vinh
hạnh. Mà lúc đó thư tịch do chính tay Đại Sắc Yên Thanh ký tên, càng làm
tăng giá trị con người gấp trăm lần, chiến thắng bách kim.
Phong trào Đại Sắc Yên Thanh, theo quyền lực của Dụ
vương vững chắc, như gió lốc cuộn sạch Trường An, trở thành một loại yếu tố lưu
hành. Có không ít sĩ tử muốn cầu thủ công danh, trăm phương nghìn kế tham gia
tiệc trà, bái nhập làm môn hạ của Đường Đại, cung kính gọi nàng một tiến tiên
sinh.
Thời gian đó phổ biến, thầy giáo là nhịp cầu để con
đường làm quan suông sẻ, mà Đường Đại có cái gì đáng giá để được leo lên?
Mọi việc ở Công Khai Đình vẫn thuận lợi, khuếch
trương, thu mua các loại không người nào dám rầy rà. Diêm đình trưởng cùng Ngụy
phó chủ biên đều tán thưởng Đường Đại thông minh tuyệt luân, Đường Đại nghe vậy
chỉ là cười nhạt.
Phong Xương năm thứ tư, Thuận Long đế Thẩm Hi
tám tuổi.
Ai ngày nào đó ở trong cung trừng phạt cung nhân, truy
cứu nguyên nhân, lại đơn giản là cung nhân sơ suất, để chọc chim hoàng yến mà
hắn thuần chủng run sợ bay mất. Thái hậu mọi cách khuyên can, nhưng hắn chỉ gọi
người khác lôi cung nhân ra ngoài đánh sáu mươi trượng.
Thẩm Dụ đi vào trong cung thì nhìn thấy một hồi rối
loạn như vậy, các cung nhân lạnh rung, quỳ giữa điện.
Hắn cao giọng hỏi nguyên do, phất tay cho lui mọi
người ấu đế Thẩm Hi không nghe theo: “Hoàng thúc, không được thả bọn họ!!
Chim hoàng yến đó là nội thị Trần Phù trăm phương nghìn kế mới tìm lại được,
hắn nói Đại Huỳnh khó có được con thứ hai.”
Thẩm Dụ không có biểu tình gì, nhạt giọng hỏi: “Trần
Phù ở đâu?”
Thẩm Hi gọi người truyền Trần Phù đến, Trần Phù từ sau
khi Thẩm Hi sinh ra vẫn làm bạn với hắn, quan hệ hai người cực kỳ thân mật, hắn
khom người quỳ gối giữa điện. Thẩm Dụ chậm rãi đến gần hắn, năm nay hắn đã gần
bốn mươi tuổi, chỉ là năm dài tháng rộng vẫn chưa lưu lại vết tích thời gian
trên gương mặt hắn, thân thể hắn như trước cao ngất, cử chỉ trong lúc đó oai nộ
xấu xí: “Ngươi là Trần Phù?”
Hắn mở miệng, âm thanh trong trẻo, Trần Phù khấu đầu
xưng vâng, thình lình Thọ vương Thẩm Dụ rút trên tường cung Sở huyền bảo kiếm,
kiếm treo trên tường vẫn chưa khai phong qua, thế nhưng lực đạo hắn to lớn, cầm
kiếm vung lên lại đem đầu Trần Phù một đao rơi xuống.
Thẩm Hi sợ hãi kêu một tiếng, hoảng loạn nhào vào lòng
thái hậu. Thái hậu sắc mặt cũng trắng bệch, nàng cực lực ôm lấy Thẩm Hi: “Dụ Vương
gia…”
Thẩm Dụ chỉ là xé đi rèm che giữa điện, chậm rãi lau
đi máu tươi trên kiếm, xong trả kiếm vào vỏ. Trên người hắn sát khí chưa tan,
ngay cả con chim yến cũng bị làm cho kinh sợ, khi nhìn Thẩm Hi thì hắn híp mắt,
thần sắc như trước không tí gợn sóng: “Hôm nay cần phải học thuộc thiên tạp
nghi của >, ngày mai thần tự mình khảo giáo
Vương Thượng.”
Hắn không cần phải nhiều lời nữa, bước ra ngoài điện,
phất tay áo ra cung cũng không quay đầu. Nội thị nhanh chóng bắt đầu lôi thi thể
Trần Phù xuống phía dưới, vội vàng đem vết máu trên điện lau sạch. Thẩm Hi nhìn
theo mảnh máu thịt phun ra bị lau đi rất nhanh kia, hắn chỉ cảm thấy thấy toàn
bộ đại điện mang theo mùi vị tanh tưởi rỉ sét, môi mấp máy hết nửa ngày, rốt
cục nói ra một câu: “Đem toàn bộ những cái lồng chim này ra ngoài, ra ngoài!!!”