Đường Đại dán xong > chương thứ sáu mươi mốt, bản văn ấy tại Công Khai Đình đã
không ai có thể vượt qua, các viên quản lý hàng ngày theo thói quen đã xếp nó
vào vị trí đầu tiên của bảng thông cáo để dễ nhìn thấy.
Đường Đại nhận được bình luận tiêu cực đầu tiên, trong
một buổi chiều. Người này chữ viết tám phần bảo thủ, chín phần chính nghĩa,
giọng điệu phê phán >, hắn đầu
tiên chỉ ra văn phong của Đào sắc, đứng mũi chịu sào trong đó chính là phần H,
trực tiếp phê bình tác giả là người ít học, không học vấn không nghề nghiệp chỉ
có thể viết loại dâm từ bẩn thỉu làm hỏng mắt người đọc! Thứ hai là lỗi chính
tả, mọi người biết quen thói viết văn trên mạng, dù cho là đã được hiệu chỉnh
nhiều lần, lỗi chính tả vĩnh viễn cũng là khó tránh khỏi. Thứ ba là một ít ca
từ bằng trắc tự viết ra, vần âm cuối hoàn toàn không hợp, điều khiển nhạc cụ,
BUG âm luật, một phần võ thuật trong sách, huyệt vị hoàn toàn vô nghĩa. Vừa
nhìn là biết tác giả không đủ trải đời, bịa đặt không có căn cứ.
Điểm ấy Đường Đại nghĩ cũng rất có lý, dù sao nàng chỉ
là một ‘tiểu thấu minh’ ở thế kỷ hai mươi mốt, nói nàng văn tự bản lĩnh sâu
đậm, thực sự làm cho người ta hoài nghi. Kỳ thực nghiên cứu đến cùng, nàng chỉ
là vừa mới hai mươi tuổi, ngoại trừ đầu óc suy nghĩ tư tưởng kỳ diệu, trong
bụng đâu thể cùng mấy vị học phú ngũ xa nhân sĩ uyên bác đánh đồng?
Thứ tư là tam quan bất chính, tuyên dương tự do yêu
đương, tuyên dương một vợ một chồng, làm trái cổ huấn vân vân… (quan
này là quan điểm nhé.)
Đường Đại rất chăm chú đọc lời phê bình dài ngoằng
này, nàng nghĩ nếu nói trên mạng Tấn Giang, khẳng định là nó sẽ được đánh dấu
tiêu cực. Thế nhưng chí ít đối phương có đọc qua một lượt văn của nàng, hơn nữa
rất nhiều mặt đều nói rất có đạo lý. Về phần tam quan thì… Người thời đại này
không thể tiếp thu cũng là bình thường.
Cho nên ngày hôm sau Đường Đại rất chăm chú trả lời
lời phê bình này ở chương mới. Một là điểm thứ nhất H, nỗi khổ quen thói cua
đồng thời hiện đại, Đường Đại cho rằng, tình dục cùng ăn uống, ngủ nghỉ như
nhau là một phần của hành vi nhân loại, bản thân nó không hề dơ bẩn, chính xác
là cần phải khơi thông giáo dục, không phải cho rằng đây là điều nhục nhã, đề
cập đến là hổ thẹn.
Cua
đồng: ý là hài hòa (do cách đọc giống nhau), nhung theo nghĩa châm biếm. Cái
này mượn bên truyện Không cẩn thận, họa lớn rồi chương 32 bên nhà bạn
Mèo: https://zhengbaoyu.wordpress.com/
Mỗi người đều là kết quả sau khi nhân loại giao hợp,
đây là chuyện thật không thể lảng tránh, như vậy chúng ta lấy lý do gì để che
lấp sự thật này?
Quan điểm thứ hai cùng thứ ba, nàng gởi tới lời cảm ơn
nghiêm túc đối với người bình luận, cẩn thận bày tỏ lòng kính phục, cẩn thận
sửa chữa những lỗi chính tả còn sót trong bài văn, hứa hẹn sau đó se chú ý hơn.
Về phần quan điểm thứ tư tam quan bất chính, nàng vẫn
không thừa nhận. Ở phía sau lời phê bình chú giải thế giới sẽ tiến bộ, nhân
loại sẽ tiến bộ, hiện tại đạo lý này xem ra có vẻ hoang đường cùng buồn cười,
nhưng ở thế giới sau này người đời lại tiếp thu, tán thành.
Lời phúc đáp vừa ra, rất nhiều quần chúng chỉ trỏ tại
Công Khai Đình, mà rốt cục một thế lực trốn ở một nơi bí mật gần đó triệt để
trồi lên mặt nước. Bản thông cáo của Đường Đại bắt đầu xuất hiện hàng trăm lời
bình luận tiêu cực.
Mà làm cho Đường Đại không biết nên khóc hay cười
chính là, nếu như nói người bình luận ban đầu coi như có đọc một lượt toàn bộ
bài văn, lời nói ra cũng có chủ đích, còn những lời phê bình xuất hiện phía sau
có rất nhiều điểm buồn cười.
[tầng 2] Công Khai Đình làm sao thế này, lại cho cái
loại này lên đầu bảng ‘tin tức hỏa nhiệt’ !!
[tầng 4] Nhìn trong vài ngày, phát hiện xem cái loại
này thực sự là lãng phí thời gian. Hối hận ! Văn đáng bỏ đi!
[tầng 9] Hoàn toàn không biết viết cái gì, chẳng ra
làm sao! Văn đáng vứt đi !
[tầng 20] Cái này cũng gọi là tiểu thuyết! Hoàn toàn
là sỉ nhục văn thể !
[tầng 25] Nữ chính xuyên qua cả ngày đi làm, còn đâu
thời gian làm nữ công gia chánh, giúp chồng dạy con? !
…
Dường như có gì đó đăc biệt thâm sâu uyển chuyển thực
sự muốn tới đối phó với tiểu quái vật, vô số các học sĩ thờ phụng đạo Khổng
Mạnh liên hợp lại, > trong một
đêm bị rất nhiều học quán treo trên đầu tường, yêu cầu triều đình thủ tiêu. Kể
cả > mà Đường Đại xuất bản trước đó, bị vô số tú tài văn
nhân dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích, yêu cầu liệt vào Huỳnh triều sách cấm.
Đại Sắc Yên Thanh, trong nhất thời bị yêu ma tà quái
người người chém giết.
Đường Đại không phản ứng lại, đây là làm sao vậy?
Ngụy phó chủ biên không dám đến ký tiếp hợp đồng với
Đường Đại, bởi vì triều đình không có mệnh lệnh rõ ràng, các thương nhân bán
sách vẫn như trước tiêu thụ >, Công Khai Đình cũng làm
theo tự do phát triển >. Mà mỗi
ngày như nhau, có rất nhiều người đem bản thông cáo đẩy lên phía trước, sau đó
cố định ở vị trí đầu bảng.
Đường Đại ban đầu trả lời mấy bình luận đầu, rõ ràng
rất khách sáo, nhưng ngày hôm sau bị các học quán, hiệu sách đăng lại, sau đó
câu chữ bị mở ra, bẻ cong, cắt câu lấy nghĩa.
Một câu nói phân ra mười loại ý tứ, từ đó vô số câu
chữ rõ ràng thuần túy, lại biến Đại Sắc Yên Thanh thành một người nhân phẩm
hạng bét.
Sau này… Đại Sắc Yên Thanh không bao giờ phản hồi lại
lời bình luận nữa.
Vì vậy vô số văn nhân lại quay sang bình luận về nàng,
Đường Đại hết thảy không xem đến. Nàng như trước mỗi ngày viết bản thảo, đúng
hạn phát hành.
Các văn nhân đã không còn tư cách gì bóp méo, liền
hướng về phía triều đình dâng thư, yêu cầu loại trừ những tác phẩm “Dâm, uế,
hạ, tác” hoang đường này.
Quan viên địa phương áp lực bức bách, một đường xin
chỉ thị, vì vậy trên bàn của Dụ vương gia hình bộ tích trữ một đống lời kêu gọi
của các văn nhân “Cứ như vậy mãi, quốc tương bất quốc”. (quốc
gia không thể duy trì)
Đại Sắc Yên Thanh, bắt đầu thường xuyên xuất hiện bên
tai của các quan to quý nhân ở Trường An.
Thọ vương phủ, Dụ vương gia đang xem một đống “La
hét”. Thị thiếp Mộc Uyển Từ được hắn rất sủng ái gõ cửa tiến đến: “ Vương gia,
thiếp thân nấu chè, mời ngài nếm thử.”
Trên mặt hắn mang theo nụ cười, cho tiểu mỹ nhân dựa
vào trong lòng, chè bị đặt ở bên bàn: “Uyển Từ, ngươi nghe qua Đại Sắc Yên
Thanh chưa?”
Mộc Uyển Từ là một hồng bài trong Câu Lan viện mà hắn
câu về, thi từ ca phú mọi thứ tinh thông, từng nổi tiếng khắp Trường An.
“Thiếp có xem qua sách của nàng.”
“A? Nói nghe qua một chút.”
“Hi hi, nhìn chán Liễu Thất thơ, Lý gia thơ, giờ xem
loại văn bạch thọai này cũng thú vị. Thật muốn biết tác giả kia cả ngày trong
đầu suy nghĩ cái gì.”
“Không cảm thấy rất can đảm sao?”
“Có chứ, trong sách nàng còn dám nói, có một ngày nam
nữ có thể tự do yêu đương, gặp phải người mình thích mới lập gia đình. Mà có
một ngày nếu mình đối với vị hôn phu không hài lòng, có thể bỏ hắn cưới người
khác. Một người đàn ông chỉ có thể cưới một người phụ nữ làm vợ.” Nàng ngửa
mặt: “Vương gia, ngươi nói tương lai, thế giới này thật sự có một ngày như thế
sao?”
Dụ vương bắt đầu ăn chè: “Ta có nghe vài người xuyên
không nói qua việc này, có người nói trong thế giới tương lai, những điều này
là luật pháp, thật sự tồn tại.”
Mộc Uyển Từ thần sắc lộ ra vài phần hứng khởi: “Chúng
ta thật đợi không được, nhưng xem sách của nàng thỉnh thoảng ngẫm lại cũng
không tệ.”
Dụ vương gia phất tay, mấy cái “La hét” trên bàn rơi
xuống đất, sau đó hất cằm, ý gọi hạ nhân hầu hạ trong thư phòng: “Nhận lấy đem
đi đốt.”
Hạ nhân liền vội vã thu dọn “La hét” trên mặt đất, vội
vã đóng cửa đi ra ngoài.
Buổi tối Dụ vương gia lần thứ hai đến Lan Nhược Tự.
Ban đêm không trăng không sao, ngoài Lan Nhược Tư cây
cỏ khô héo. Gió thổi que khe cửa sổ, trong màn đêm yên lặng lưu lại âm thanh
sàn sạt. Cái người kia vẫn như trước, ghé vào trên bàn dài, trong miệng rên rỉ
không biết ca khúc gì.
Dụ vương ho nhẹ một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Đêm, ngôi chùa hoang vu, ngọn đèn lẻ loi.
Tiếng gió thổi qua lỗ tai, như tiếng cây cỏ thì thầm.
Đột nhiên két một tiếng, cửa gỗ cũ nát bị đẩy ra.
Đường Đại bị dọa hồn phi táng đảm, nàng cao giọng oa
oa sợ hãi một hồi. Dụ vương gia rất muốn cười: “Một mình ở đây, bản Vương nghĩ
ngươi lá gan rất lớn.”
Đường Đại nhìn rõ xác thực người đến là con người mới
yên lòng, nàng vỗ ngực, đối với người này, tuy rằng thụ sủng nhược kinh, nhưng
đến với ý đồ gì nàng hiện tại đoán không ra. Mà ngôi chùa hoang dã này, cũng
không phải là nơi tiếp khách. Trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế
nào.
Cũng may Dụ vương gia không ngại, hắn đem người nào đó
đuổi đi, ngồi xuống trên bàn dài. Hắn cũng không che đậy gì, trực tiếp đi thẳng
vào vấn đề: “Đường Đại, các học sĩ liên tiếp dâng thư, nói sách của ngươi tổn
hại phong tục giáo hóa, yêu cầu bản vương lùng bắt ngươi xử theo pháp luật. Mà
theo Huỳnh triều luật pháp, người làm trái với luân lý, là phải đốt cháy thị
chúng.”
“Gì!!” Đường Dại choáng váng: “Đốt cháy thị chúng?!”
Dụ vương nghiêm túc gật đầu.
Đường Đại rơi lệ: “Không đến mức vậy chứ Vương gia,
không phải chỉ là mấy lời bình luận thôi sao, trên Tấn Giang trách mắng hung
mãnh như thế nào, cũng chưa nói đem khóa văn biển hành nghề của tác giả, chết
cháy a! Ta, ta còn chưa luyện qua Pháp Luân Công a…
Dụ vương gia rủ mắt, thưởng thức trên bàn, hồi lâu
không nói.
Sau đó Đường Đại linh quang chợt lóe, nàng hiểu được:
“ Dụ vương gia, ngài định cứu ta có đúng hay không? Nếu như thật sự muốn đốt
chết ta… Đoán chừng trực tiếp phái binh tới bắt ta chứ? Đây ngài tự mình lại
nha…”
Dụ vương gia mỉm cười, đặt lại bút, quạt xếp vỗ trong
tay: “Bản vương nơi này có một con đường sống, ngươi có đi hay không?”
Đường đại mừng đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ta
đi, ta đi ta đi!”
Dụ vương gia như trước rủ mí mắt, nói không nhanh
không chậm, nhưng chữ chữ rõ ràng: “Bản vương muốn làm một giao dịch với ngươi,
thành công, bản vương tất bảo vệ ngươi. Không thành… Ngươi có thể thử xem từ
giờ đến trước khi bình minh chạy khỏi Huỳnh vương triều.”
Đường Đại trong mắt mừng rỡ, đây là cái thời đại xem
mạng người như cỏ rác, không tồn tại định luật nữ chính quý như vàng.
Dụ vương hiển nhiên rất thỏa mãn sự thức thời của
nàng, hắn tiếp tục không vội vàng nói: “Ngươi hầu bản vương ngủ một đêm, bản
vương bảo vệ ngươi lần này, thế nào?”
…
Đường Đại sặc, một lát sau nàng ngẩng đầu, nhỏ giọng
hỏi: “Vương gia, xin hỏi ở đây cách biên giới Huỳnh vương triều có xa lắm
không?”
Dụ vương rảnh tay mở ra quạt xếp, lại khép lại rất
nhanh: “Cũng không xa, đi đường tắt gần nhất…Khoảng chừng hơn hai mươi vạn dặm
đi.”
Đường Đại lệ tuôn.