Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 108

Gió thu trong lành, đêm thu lạnh lẽo. Trăng rằm như lưỡi câu bạc, cùng ngọn đèn dầu soi sáng Tàng thư các.

Lôi Hải Thành cúi đầu tốc ký, trên bàn, đã có một chồng bản giấy vẽ.

Tôn Thất cùng Tạ Thập Tam đứng hầu bên cạnh, nhìn nửa ngày, cuối cùng nhịn không nổi mà nhìn nhau, dè dặt từng li từng tý hỏi: “Vương gia, trang phục ngụy trang, kính viễn vọng gì gì đó, chẳng phải đã chế tạo hàng loạt, phân phối cho quân ta sử dụng rồi sao?”

“Bản mẫu này là dự định cấp cho Tây Kỳ đại quân.” Lôi Hải Thành viết xong một chữ cuối cùng, ngẩng đầu, hiểu ý nhìn hai người Tôn Tạ.”Ta biết các ngươi muốn nói những gì. Bất quá nếu như trước mắt Tây Kỳ cùng với Thiên Tĩnh liên thủ tác chiến, thì chính là đồng minh. Thiên Tĩnh không có khả năng bảo trụ bản thân, lại khiến cho đồng minh tổn binh hao tướng, thử hỏi sau này, còn ai dám nguyện ý cùng Thiên Tĩnh kết minh cùng tiến thoái nữa đây?”

“Nhưng mà ──” Tạ Thập Tam vẫn là không phục, nghĩ muốn phản bác lại bị Tôn Thất huých khuỷu tay một cái ngắt lời.”Chúng ta chính là đến phụng dưỡng Vương gia, không được lắm lời.”

Lôi Hải Thành nhàn nhạt cười, “Các ngươi không cần phải lo lắng gì cả, đây chỉ là chút hành quân trang bị, giúp cho bọn họ ứng phó lần xuất chinh này. Còn như binh khí dùng để giết địch, cho dù Tây Kỳ có đủ thời gian để kịp chế tạo, ta cũng sẽ không cấp cho bọn hắn.”

Cầm xấp giấy vẽ, đứng dậy, bước khỏi Tàng thư các, đối mặt với trời cao bát ngát, hít vào thật sâu làn gió lạnh đêm thu.

Hắn nhìn thấu sự nghi hoặc cùng bất mãn trong mắt hai người Tôn Tạ, nhưng chẳng hề hối tiếc về quyết định của bản thân.

Công tử Tuyết tuy rằng đã làm chủ Phạm Hạ, song cũng không cư trú trong tẩm cung hoàng đế, ngược lại cho dựng hai gian nhà trúc ở nơi thâm cung vắng lặng để nghỉ ngơi.

Khi Lôi Hải Thành hỏi rõ nô bộc, tìm được nơi ở của Công tử Tuyết, thì đên ngoài nhà trúc đã tối đen một mảnh, thị vệ tạp dịch cũng không thấy nửa bóng dáng, duy chỉ có một vầng sáng đèn dầu sáng lóa ít ỏi từ trong phòng xuyên thấu ra ngoài.

Hắn đi đến trước cửa trúc, mới vừa giơ tay định gõ cửa, tiếng quát lạnh lùng của Công tử Tuyết đã từ trong cánh cửa đâm thẳng vào tai hắn.”Ai?!”

Lôi Hải Thành chưa tới kịp trả lời, cửa trúc đã mở rộng, một đạo thủy luyện sáng trắng đã nhanh chóng đánh úp về phía mặt hắn.

“Là ta!” Hắn theo bản năng nghiêng đầu, tránh được thủy luyện, kình phong lướt qua tai, sắc bén như đao.

Quay đầu lại liền thấy một mộc dũng lớn đặt ở giữa phòng, nhiệt khí mù mịt. Hơn phân nửa người của Công tử Tuyết ngâm ở trong nước, chỉ để lộ một chút phía trên bờ vai, da thịt bị thủy khí hấp hơi chuyển hồng. Mái tóc bình thường dùng dây vải buộc lên cũng xõa tung ra, bồng bềnh trên mặt nước.

Đạo thủy luyện kia, không cần phải nói, chính là nước tắm của Công tử Tuyết. Hắn không khỏi sặc cười.

Sắc mặt lãnh đạm của Công tử Tuyết dần dịu lại, nói: “Ngươi tới làm gì vậy?”

“Mang vài thứ cho ngươi.” Vô ý vô tứ đến đúng lúc người ta đang tắm rửa, Lôi Hải Thành có chút ngượng ngùng đi vào phòng, lại bị cảnh tượng trong làn nước chiếm lấy tâm thần.

Nửa phần bên dưới của hàng vạn sợi tóc dài bồng bềnh trên mặt nước, cư nhiên đều trắng tựa như tuyết.

“Đi ra!” Công tử Tuyết cũng phát hiện, nhanh chóng cau mày.

Căn bản không để ý tới hắn nói những gì, Lôi Hải Thành bất ngờ vốc nước từ trong thùng lên giội lên đỉnh đầu Công tử Tuyết, thô lỗ xoa sợi tóc trên đầu Công tử Tuyết.

Giống như hắn tưởng tượng, thuốc nhuộm hắc sắc gặp nước liền tan ra, hiển lộ tóc bạc đầy đầu.

“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Hắn xanh mét mặt.

Công tử Tuyết mím chặt miệng không hé răng, cả mặt đầy vẻ tiếc nuối khi bí mật bị phá vỡ. Nửa ngày sắc mặt cuối cùng cũng hồi phục lại lạnh lùng, lau người, mặc y phục, dùng một chén dịch thể hắc sắc sớm đã chuẩn bị sẵn trên bàn để nhuộm tóc.

Chậm rãi giải quyết xong sợi tóc cuối cùng, hắn mới đối sắc mặt tối sầm như trời mưa của Lôi Hải Thành nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi không phải đã thấy rồi sao? Tóc của ta bạc rồi.”

Đến lúc này còn muốn giấu giếm sao? Lôi Hải Thành chỉ cảm thấy gân xanh hai bên huyệt Thái Dương giật lên.”Ta muốn biết nguyên nhân.”

Nhìn kỹ một hồi lâu khuôn mặt đầy sự cố chấp không cho phép cãi lời của hắn, Công tử Tuyết biết rằng nói qua loa lấy lệ là không thể, quay đầu, nhìn bóng tối khôn cùng bên ngoài phòng.

“Bốn châm Nguyên Cửu Trọng bắn ta kia, độc tính còn kịch liệt hơn hẳn với dự đoán của ta, bức độc cũng tốn quá nhiều chân lực. Mái tóc này, trước khi tiến đánh Phạm Hạ đã liền bạc.” Hắn thản nhiên nói, không một chút gợn sóng, nghe không ra bất cứ buồn vui gì.

Trong lòng Lôi Hải Thành áy náy tới cực điểm, cay đắng nói: “Nếu không phải là do ta, ngươi cũng sẽ không mắc mưu mà trúng phải ám toán của hắn.”

Công tử Tuyết lạnh lùng cắt đứt lời tự trách của hắn: “Cho dù không có ngươi, Nguyên Cửu Trọng một khi muốn bình định thiên hạ, sớm hay muộn cũng sẽ hạ thủ với ta.” Hắn vân vê mấy sợi tóc buông ở trước ngực, bình tĩnh nói: “Ngươi khỏi phải day dứt. Ta cứu ngươi, cũng không phải là muốn ngươi cảm thấy mắc nợ gì ta. Ta nói rồi, sẽ không để cho bất luận kẻ nào động đến một sợi tóc của ngươi.”

Lôi Hải Thành thở một hơi thật dài, hiểu được rằng có nói thêm nhiều lời cảm kích bất quá cũng chỉ là không tôn trọng người trước mắt, nhưng đôi lời vẫn như xương cứng chặn ngang cổ họng, không nói ra không chịu được. Đi đến sau lưng Công tử Tuyết, dùng sức vỗ hai vai, xoay người hắn lại, nhìn thẳng vào đôi mắt Công tử Tuyết, nghiêm mặt nói: “Đời này ta không có cách nào yêu lại ngươi, nhưng ta nhận định, ngươi chính là hảo huynh đệ của ta.”

Cuối cùng cũng đem những lời chất đống trong ***g ngực mấy tháng qua nói ra, toàn thân hắn liền nhẹ nhàng đi không ít.

Trong mắt Công tử Tuyết hiện lên vài phần thần sắc phức tạp, trầm mặc một trận, cuối cùng nhoẻn miệng cười.”Cảm tạ.”

Phá được tầng ngăn cách này rồi, Lôi Hải Thành cũng chân chính nở nụ cười. Bỗng nhiên nhớ tới mục đích chuyến này, vội vàng lấy tập giấy vẽ từ trong túi ra.

“Ngươi nguyện ý đem những thứ này truyền cho Tây Kỳ đại quân?”

Công tử Tuyết lật xấp giấy, hắn thiên tư hơn người, chỉ thoáng nhìn qua cũng biết sự tinh diệu trong đó, không khỏi động dung.”Lôi Hải Thành, ta đã lập lời thề, tuyệt sẽ không lợi dụng ngươi.”

“Đây là ta tự nguyện đưa cho ngươi, không tính là là ngươi vi phạm lời thề.” Trước khi Lôi Hải Thành đến, đã muốn nghĩ đến việc cổ nhân còn coi trọng mấy cái thứ thề độc gì đó hơn cả tánh mạng, sợ Công tử Tuyết cự tuyệt, sớm đã nghĩ ra ngôn từ để ứng đối.

Công tử Tuyết nghĩ một chút, không chối từ nữa.

Lôi Hải Thành thắp sáng ngọn nến, giảng giải các chi tiết trên bản vẽ cho hắn. Đến khi dặn dò rõ ràng hết các yếu điểm, mới phát hiện bên cửa sổ đã phiếm bạch, bình minh đã lên. Tức thì từ biệt, để cho Công tử Tuyết có thể chuẩn bị nghi lễ lâm triều.

Hắn trở lại tầng cao nhất của Tàng thư các, mệt mỏi do bận bịu suốt đêm, lại thêm vết ứ thương trên bụng lại bắt đầu ẩn ẩn đau, ăn xong mấy khối điểm tâm liền nằm xuống ngủ.

Nằm xuống không lâu, lại mơ thấy Công tử Tuyết, đầu đầy đầu bạc rối tung, tay cầm Mộng tiên đằng hướng hắn đi tới. Hắn mới vừa tiếp nhận Mộng tiên đằng, Lãnh Huyền liền đột ngột xuất hiện.

Hắn kinh hỉ đi tới kéo tay trái Lãnh Huyền, liền bị hất ra. Dung mạo Lãnh Huyền hung ác nhìn hắn, đánh hắn một quyền móc thật mạnh.”Tiện nhân, vì cái gì lại muốn giúp Tây Kỳ đại quân cải tiến trang bị? Ngươi muốn phá hỏng đại sự của ta sao?”

Là mộng chập! Trong lòng hắn liều mạng kêu gào, nói cho bản thân biết đó chính là mộng chập quấy phá, nhưng mục quang không chút độ ấm của Lãnh Huyền vẫn là khiến cho tim hắn giống như bị thứ lợi khí nào đó hung hăng cắm vào. Không để cho hắn biện bạch, Lãnh Huyền mạnh mẽ rút kiếm, hướng trái tim hắn đâm xuống, khuôn mặt tuấn lãng cũng nhăn nhó.”Ta không cho phép bất luận kẻ nào ngăn trở ta ──”

Lôi Hải Thành hét to một tiếng, từ trong ác mộng giãy giụa tỉnh lại. Nghe thấy Tôn Thất cùng Tạ Thập Tam bên cạnh lo lắng tới hỏi han, hắn mệt nhọc phất tay, bảo hai người không cần để tâm.

Sau lưng y phục, đã hoàn toàn bị mồ hôi lạnh tẩm ướt...... Hắn lặng lẽ sờ mấy vết thương gồ ghề dưới lớp y phục, đều là do hắn dùng miếng sắt cắt vào.

Nhẫn nhịn sự hành hạ phi nhân mấy tháng này, độc tính lại tựa hồ không có dấu hiệu giảm bớt. Chẳng lẽ cả đời này, hắn thật sự không thể thoát khỏi sự dây dưa của ác mộng hay sao?

Một cảm giác bất lực thất bại liền dần nảy sinh, khiến cho hắn cơ hồ nghĩ muốn đập bể tất cả mọi thứ trong tầm tay để phát tiết sự uất ức trong lòng. Cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thế thượng phong, quẳng đi ý niệm tiêu cực này.

Tiền thế chết thì cũng đã chết qua, chẳng có gì mà phải sợ nữa cả. Độc thì vẫn là tiếp tục phải cai, cùng lắm cuối cùng cũng chỉ là biến thành người điên. Bất quá trước lúc đó, hắn nhất định phải hảo hảo hồi báo Phù Thanh Phượng đã. Đăng bởi: admin
Bình Luận (0)
Comment