Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 121

Sau khi Lôi Hải Thành lấy lương khô trở lại Khai Nguyên cung, Lãnh Huyền đã thu dọn xong xuôi hành trang, bỏ đi khinh bào rộng thêu hoa văn đằng long bình thường hay mặc, thay một thân áo lụa thuần hắc, may cực kỳ bó sát người, mỗi phân mỗi tấc đều hiện lên những đường nét mạnh mẽ của nam tử trưởng thành.

Thấy Lôi Hải Thành đi vào, Lãnh Huyền đưa một chiếc đai lưng đen thêu hoa tối màu trong tay cho hắn, mỉm cười nói: “Y phục cũ của vài năm trước, thắng tại phổ thông, mặc thứ này xuất hành sẽ không gây chú ý.”

Lôi Hải Thành thay hắn thắt đai lưng, thấy trên giường còn để một kiện áo choàng xanh thẫm, sau khi Lãnh Huyền mặc vào, đánh giá từ đầu đến chân, bỗng chốc nói ra một câu: “Hắc khách đế quốc!”[36]

“Hắc khách gì cơ?” Lãnh Huyền ngạc nhiên.

“Không có gì.” Lôi Hải Thành nhịn cười, kỳ thật dù là y phục bình thường, mặc trên thân Lãnh Huyền cũng không lấn át được khí thế hoàng giả kia, nhưng rõ ràng là, Lãnh Huyền không hề cảm nhận được điều này.

Bỏ đi, chờ sau khi ly khai hoàng cung thì sẽ lại dùng hóa trang kỹ xảo vụng về của hắn sửa đổi cho Lãnh Huyền đi, a a......

Nhìn nụ cười mang ý đùa giỡn từ khóe miệng thiếu niên khuếch tán ra, Lãnh Huyền lắc lắc đầu, từ trong góc tối nhất của tủ đồ lấy ra một hộp bạc hẹp dài đến mấy thước.

Ánh sáng lạnh lẽo từ nắp hộp hé mở chiếu sáng con ngươi đen của Lãnh Huyền.

Một binh khí hình dáng đặc biệt nằm ở trong hộp. Dài một thước, bên dưới là hình trụ dày, được rèn luyện từ huyền thiết, trên đầu là lưỡi đao bốn góc sắc bén sáng như tuyết.

Chú ý tới ánh mắt ngạc nhiên của Lôi Hải Thành, Lãnh Huyền cầm lấy binh khí, ngón tay đẩy cơ quan, hình trụ đột nhiên bật dài ra.

Lãnh Huyền ngửa đầu nhìn mũi nhọn trên binh khí cao hơn đỉnh đầu hắn, thần sắc có chút hoảng hốt nhưng giây lát liền khôi phục, mỉm cười: “Đây là thương của ta.”

Trường thương hàn quang lấp lánh, phản chiếu kim trâm cài tóc, dung nhan tuấn lãng, khiến người ta hoàn toàn không còn chú ý đến tay áo phải trống rỗng của hắn, mà chỉ thấy được nụ cười mang ngạo khí mười phần. Lôi Hải Thành đắm đuối nhìn không chớp mắt, thật lâu mới thở ra hắt ra, tiến lên ôm Lãnh Huyền, cằm đặt lên hõm vai Lãnh Huyền, ấm ách nói: “Ta cũng có thương......”

“Ách? ──” Lãnh Huyền mới nghe thì không hiểu, nhưng lập tức liền phát giác ra một vật cứng của Lôi Hải Thành đâm vào đùi của hắn, cách lớp y phục nhưng nhiệt độ vẫn kinh người, không khỏi bặt tăm.

Bầu trời đêm tối tăm chầm chậm hiện lên sắc xám, là dấu hiệu của bình minh.

Cả tòa cung thành vẫn chìm trong giấc ngủ như lúc trước, chỉ có cước bộ hai người vang nhỏ, làm tỉnh lũ chim đang nghỉ, kéo đến một hồi tiếng hót ríu rít.

“Trời sắp sáng rồi.” Gương mặt nam nhân ẩn dưới áo choàng nhuyễn mạo, chất giọng thấp trầm mà khàn khàn, mang theo một chút trách cứ.

“Không sao, ngươi nếu mệt đi không nổi, ta sẽ cõng ngươi, rồi ngươi gánh hành lý.” Lời nói tiếp theo của Lôi Hải Thành căn bản là ông nói gà bà nói vịt, Lãnh Huyền bất đắc dĩ nhìn trời, khẽ thở dài: “Ta hiện tại chỉ sợ sau khi đi rồi, Chu nhi lại xảy ra chuyện nhiễu loạn gì đó.”

Lôi Hải Thành thu lại nụ cười.”Có Lan vương phụ chính, hẳn là sẽ không có sơ suất. Thêm nữa, thư tín ngươi cấp cho Minh Chu, ta vừa rồi có mang đến tẩm cung của hắn, hắn tỉnh lại nhìn thấy, hiển nhiên sẽ đề phòng Lục Lang.”

Thấy Lãnh Huyền vẫn cau mày, Lôi Hải Thành vỗ vỗ bả vai hắn.”Ngươi cũng đừng lo mãi cho hắn thế. Hắn một ngày nào đó, sẽ phải tự mình đối mặt với mưa gió, ngươi cũng đâu thể che chắn cho hắn cả đời được? Huống chi hắn hiện giờ, cũng đã nóng lòng muốn thoát ly cánh chim của ngươi rồi.”

Trong lòng biết Lôi Hải Thành nói không sai, Lãnh Huyền cười khổ, không nhiều lời hơn nữa, nhanh chân bước đi.

Hai người đối với sự phân bố các tốp canh gác trong cung thập phần quen thuộc, dọc đường đều tránh được mấy đội thị vệ tuần tra, đến khi vượt cổng vòm, Lôi Hải Thành đột nhiên dừng lại cước bộ.

Lãnh Huyền thuận theo mục quang của Lôi Hải Thành, cũng nhìn đến gốc cây dành dành. Hoa lá sớm đã héo rũ suy tàn, chỉ còn vài phiến lá khô, còn lưu luyến trên nhánh cây trơ trụi không chịu rời đi, khẽ theo gió lay động.

Trong đầu hai người, không hẹn mà cùng nhớ tới cảnh tượng đối thoại dưới tàng cây vào cuối xuân, cách giờ bất quá mới nửa năm, mà tưởng như đã trải qua cả đời......

Không một ai mở miệng, chỉ yên lặng đi qua gốc cây.

Gió đột ngột thổi mạnh, thổi bay phiến lá khô, bồng bềnh dính lên nhuyễn mạo của Lãnh Huyền.

Lôi Hải Thành đưa tay giúp Lãnh Huyền hất lá khô trên mũ xuống, chăm chú nhìn Lãnh Huyền.

Cặp con ngươi đen trong trẻo kia cũng đăm đăm nhìn hắn, sự áy náy thật sâu trong mắt, không thể mất đi, không chỗ giấu kín......

Lôi Hải Thành biết, Lãnh Huyền kỳ thật là vẫn đang tự trách, cũng không thể giống hắn lựa chọn đem đoạn quá khứ kia chôn vùi vào sâu trong kí ức. Cho dù hắn ở trước mặt Lãnh Huyền thể hiện sự rộng lượng, không hề lưu tâm, dùng sự âm yếm thân thể thân thiết nồng nàn nhất để cho Lãnh Huyền biết, rằng hắn cần Lãnh Huyền, nhưng Lãnh Huyền vẫn như trước không chịu tha thứ cho bản thân.

Vì vậy, vị đế vương kiêu ngạo này mới cam nguyện một lần lại một lần để cho hắn ôm, còn bản thân thì e rằng cũng không có dục vọng trên phương diện này, cũng rất ít khi có thể đạt đến cao trào...... nhưng thủy chung vẫn nhân nhượng hắn, để mặc hắn đòi hỏi.

Ngay cả cùng hắn nói chuyện, cũng đều dè dặt từng li từng tý, chỉ sợ hắn sinh khí, sợ hãi hắn hiểu lầm.

Cảm giác đau lòng chậm rãi khuếch tán trong ***g ngực, hắn vươn hai tay, chặt chẽ đem Lãnh Huyền khóa chặt vào trong lòng.

Hơi thở của hai người, ở trong không khí ngưng kết thành sương trắng, từng tầng một, làm mơ hồ tầm mắt.

“Lôi Hải Thành?......” Đợi một lúc, không nghe thấy đối phương nói chuyện, Lãnh Huyền đành phải khẽ gọi tên của hắn.

Lôi Hải Thành cuối cùng nâng tay, lau đi một chút bọt nước ngưng tụ ở đuôi hàng mày đen nháy của Lãnh Huyền, nhìn đôi mắt nam nhân, mỉm cười nói: “Đừng cảm thấy thiếu nợ ta thứ gì nữa, có được không? Ta không cần ngươi vì bồi thường mới đi theo ta, ta chỉ muốn ngươi yêu ta, vô cùng đơn giản mà yêu ta, ngươi có hiểu không?”

Ráng mây cuối chân trời dần dần hồng, tia ban mai đầu tiên hiện lên bầu trời. Thần sắc trên mặt Lãnh Huyền biến ảo, có vui mừng, cũng có đau thương, cuối cùng vẫn là đánh không lại được mục quang kỳ vọng của Lôi Hải Thành, gật gật đầu.

Lôi Hải Thành nở nụ cười rạng rỡ hơn ánh mặt trời, trước khi tiếng cước bộ của thị vệ tuần tra tiến lại gần, liền nắm lấy cánh tay Lãnh Huyền, chạy gấp vài bước, mang theo Lãnh Huyền nhanh nhẹn bay qua tường cao trước mặt. Đăng bởi: admin
Bình Luận (0)
Comment