Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 138

“Đủ, đủ rồi......” Khoái cảm khi dục vọng bị khiêu khích vô pháp khống chế, đan xen cùng sự va chạm mãnh liệt phía sau, Lãnh Huyền cơ hồ không thể thốt lên lời.

Đầu tóc ướt đẫm ấn sâu vào trong đệm giường, khí huyết ầm ầm thẳng hướng lên đại não, váng đầu hoa mắt ──

Bàn tay nam nhân chặt chẽ nắm lấy tóc hắn, dùng lực đem hắn ấn ngã trên mặt đất lạnh như băng. Máu tươi từ trán chảy xuống làm mơ hồ tầm mắt, nhìn ra một mảnh hồng quang, nụ cười dữ tợn mà méo mó của đám người xung quanh......

Hai tay bị người chặt chẽ giẫm nát dưới chân. Hắn giãy giụa muốn dùng mười ngón nắm lấy thứ gì đó, song chỉ phí công lưu lại vài vết móng tay trên mặt đất.

Thắt lưng bị kéo cao, thân thể bị xé rách......

Bên tai, là tiếng hô hấp nặng nề giống như dã thú......

“Đủ rồi! ────”

Tiếng la hét điên cuồng thê lương phẫn nộ cắt nát bầu trời đêm.

Lôi Hải Thành căn bản không nghĩ rằng Lãnh Huyền lại đột nhiên ra sức phản kháng, thoáng cái liền bị Lãnh Huyền hất ngã, ý niệm toàn bộ tiêu tan.

“Huyền?” Ánh mắt cuồng loạn của nam nhân khiến tiếng kêu sợ hãi của hắn nghẹn lại nơi cổ họng.

Tấm màn của lều bất chợt bị cuộn lên, Lôi Hải Thành chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một quyền đã bay tới trước ngực, đánh cho hắn cơ hồ nghẹt thở.

“Hỗn trướng!” U Vô Thương thấy rõ tình hình của Lãnh Huyền, quả thực ngay cả lòng muốn giết Lôi Hải Thành cũng có, lại e gió đêm lạnh lẽo, làm ốm người, nhặt y phục lên quấn chặt lấy thân hình của Lãnh Huyền. Nghiến răng hỏi: “Huyền huynh, có muốn ta giết tiểu quỷ kia hay không?”

Lãnh Huyền nhìn U Vô Thương, mục quang mờ mịt dần dần có thêm chút sức sống, sắc mặt xanh mét đến đáng sợ, làn môi mấp máy, đột ngột nghiêng đầu, thấp giọng nôn mửa.

Dơ bẩn, ghê tởm......

Lôi Hải Thành đờ đẫn ngồi một góc, gió theo chỗ màn lều xốc lên thổi vào lướt trên người, tứ chi lạnh như băng.

Trái tim, cũng là nguội lạnh.

Lãnh Huyền vẫn đang run rẩy nôn mửa. Lôi Hải Thành thẫn thờ nhìn hồi lâu, cuối cùng qua quýt mặc lại y phục, tựa như bị hồng thủy mãnh thú nào đó đuổi theo lao như bay ra khỏi lều, nhảy lên vật cưỡi của mình, vung roi lao bắn đi.

Lồng ngực như bị cự thạch nghiền ép liên tục, đau đớn không chịu nổi, khiến hắn một khắc cũng không thể lưu lại ở nơi có Lãnh Huyền.

Tuấn mã tung vó lao như bay, tung lên một đường bụi tuyết.

Hắn không mục đích để mặc cho vật cưỡi chạy băng băng tại nơi mênh mông vô biên. Khuôn mặt, chậm rãi được chụp trong ánh dương quang buổi sớm.

Mặt trời mới mọc sáng rõ, chói lọi làm đau hai mắt hắn.

Bi thương nhìn quanh mới phát hiện, giữa thiên địa, đều là trống vắng.

Nguyên lai, nguyên lai lại không có chốn để nương tựa. Ngay cả khi hắn một lòng nghĩ muốn bảo hộ người kia, song cũng chỉ là ảo ảnh cùng mộng đẹp mà hắn tự mình dệt ra.

“A a......” Trong phút chốc thể xác và tinh thần đều cùng mệt mỏi, hắn buông dây cương, để mặc cho mình ngã nhào khỏi lưng ngựa.

Hắn nằm úp sấp, lớp tuyết đọng thật dày lập tức chôn vùi hơn phân nửa thân hình hắn.

Không cảm thấy hơi lạnh, song lại có giọt nước ấm áp, chậm rãi, làm tan lớp tuyết đọng xung quang khóe mắt......

Đã biết rõ, Lãnh Huyền chán ghét sự ôm ấp đồng tính. Đã biết rõ, Lãnh Huyền không thích nam nhân, hắn dựa vào cái gì, lại tưởng rằng bằng bản thân có thể khiến cho Lãnh Huyền vì hắn thay đổi?

Hắn từ thời điểm nào, lại trở nên khờ dại như thế?

Tự mình đa tình! Bốn chữ này hắn trước đây từng dùng để thầm nhạo báng những kẻ đồng tính theo đuổi hắn, hiện giờ dùng trên chính bản thân mình, lại quá sức thích hợp.

Hắn vươn tay, sờ lên ngực.

Phía dưới y phục, là hoa đào hắn tự tay dùng dao nhỏ thích lên, còn có tên của nam nhân.

Lãnh Huyền vĩnh viễn sẽ không biết, trong mấy ngày nhiễm phong hàn mê man, hắn cũng vì hình xăm này mà phát sốt.

Một đao lại một đao đày đọa da thịt mình, cảm giác đau đớn của thịt bong huyết lưu, đến nay vẫn còn rõ nét. Song nhìn đến sự xúc động hiện lên trong ánh mắt nam nhân lúc ấy, hắn cảm thấy rằng, hết thảy làm vì Lãnh Huyền đều đáng giá.

Nơi ***g ngực bị xăm, tựa như bị sâu bọ râm ran nhấm nuốt, thật chậm, lại đau đớn vào tận trong tâm tủy......

Hắn nhắm hai mắt lại, đem bản thân khóa tiến vào trong thế giới hắc ám lạnh như băng.....

Trong tĩnh mịch mênh mông đằng đẵng, cuối cùng vang lên một chuỗi tiếng vó ngựa dồn dập. Người ngựa đều cùng phát tiếng thở gấp, dừng lại bên người hắn.

“Lôi Hải Thành!” Thanh âm thấp trầm quen thuộc cách lớp tuyết đọng, nghe xa xôi mà không chân thật.

Một bàn tay cố sức đem hắn từ trong tuyết đọng lên ôm lấy, gắt gao kéo vào trong ***g ngực rộng ──

Tiếng tim đập của nam nhân, loạn thành một đoàn.

“Đừng đi, đừng đi......” Lãnh Huyền dùng hai gò má làm ấm khuôn mặt lạnh cóng đến phát xanh của Lôi Hải Thành, thì thào lặp lại.

Nhiệt độ cơ thể bị cuốn mất theo ý thức từng chút một trở lại thân thể, Lôi Hải Thành ngơ ngẩn, nhìn phía Lãnh Huyền.

Nam nhân tóc tai rối bù, hô hấp vẫn chưa hồi phục lại, nhiệt khí thở ra giữa khuôn mặt hai người hình thành một mảnh sương trắng.

“Ta chỉ là nhớ tới chuyện trước kia, không phải chán ghét ngươi.”

Thanh âm Lãnh Huyền ở trong gió lạnh khẽ run, giống như dây cung kéo căng đến cực hạn, chỉ cần hơi dùng sức, là có thể làm đứt đoạn.

“Đừng có đi.”

Tay trái quấn ở bên hông càng lúc siết càng chặt, Lôi Hải Thành chăm chú nhìn sự tuyệt vọng đầy trong mắt của Lãnh Huyền, khóe môi kéo thành nụ cười khổ đau buồn.

Cho dù chạy trốn tới tận cùng thế giới, con tim hắn thủy chung bị Lãnh Huyền giam chặt ở trong tay.

Ánh dương đỏ thắm như lửa, mái tóc nam nhân đen như mực, tạo thành một bóng râm trên đỉnh đầu hắn, ngăn lại ánh sáng chói chang nhức mắt.

Hắn thở dài, “Hồi Thiên Tĩnh thôi......”

Không muốn lại trách cứ thêm gì nữa, cũng không muốn yêu cầu thêm điều gì. Chỉ cần trước khi sinh mệnh kết thúc, có thể tiếp tục yêu thương, cũng đã thỏa lòng rồi.

Lãnh Huyền tựa hồ còn muốn giải thích, nhưng chạm đến mục quang mệt mỏi của Lôi Hải Thành, hắn mím chặt môi, cùng Lôi Hải Thành lâm vào trầm mặc.

Phía sau, tiếng vó ngựa nhẹ nhàng, chạy đến gần hai người.

U Vô Thương nhảy xuống ngựa, thấy Lãnh Huyền ôm chặt lấy thiếu niên, cũng chỉ có thể lắc đầu.

Lấy phi phong trong tay quàng lên cho Lãnh Huyền, “Huyền huynh, ngươi mới vừa uống xong thuốc giải độc thì nên hảo hảo nghỉ ngơi đi. Ta đã bảo sẽ giúp ngươi đem tiểu quỷ này tìm trở về, ngươi lại còn tự mình lao đi tìm.” Nói đến căm phẫn, hắn dữ tợn lườm Lôi Hải Thành một cái, nếu không phải ngại Lãnh Huyền, sớm đã xách kiếm bổ cho một nhát rồi.

Lôi Hải Thành ngẩn ra, áp chế sự chua xót đầy trong lòng, hỏi Lãnh Huyền: “Lục Lang không phải đã thay ngươi giải xà độc rồi hay sao?”

“Hắn đã cho ta ăn giải dược, bất quá độc tính con rắn kia quá mãnh liệt, còn có chút dư độc chưa hết, hôm qua sau khi ra khỏi huyệt động gấp rút lên đường, bản thân ta đã sơ suất.” Lãnh Huyền nâng tay trái lên, nơi bị rắn cắn trên mu bàn tay lộ ra một vòng xanh thẫm.

“Lúc trước, có lẽ cũng là bởi vì dư độc công não, thần trí mơ hồ, ta mới không khống chế được như vậy......”

Hắn ảm đạm cười, “Sự tình này, ta đã nhiều năm chưa từng nhớ lại.”

Lôi Hải Thành cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào, song nghe nói là xà độc quấy phá, chua xót trong lòng chung quy cũng hơi giảm sút, lại thầm mắng bản thân mình hôm qua chỉ lo sinh hờn dỗi, cư nhiên không thay Lãnh Huyền cẩn thận kiểm thương thế.

Cũng may trước khi hai người từ Thiên Tĩnh xuất phát, cân nhắc sự nguy hiểm của chuyến đi này, đã mang theo không ít thuốc thang giải độc, loại sạch dư độc hẳn là không thành vấn đề.

“Chờ thanh khí trên tay ngươi tan hết, độc liền khỏi......” Hắn nói xong, trong đầu bất chợt có điều gì đó thoáng qua, im bặt lại.

Hắn đăm đăm nhìn Lãnh Huyền, thấy được vẻ kinh hoàng đồng dạng trong con ngươi đen của Lãnh Huyền ──

“Phù Thanh Phượng!”

Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền, không hẹn mà cùng kêu lên.

Con rắn nhỏ kia của Lục Lang độc tính mãnh liệt như vậy, sau khi cắn Lãnh Huyền một ngụm, vết thương đến giờ vẫn tím bầm. Song Phù Thanh Phượng bị rắn cắn một phát thật mạnh vào sau lưng, tê liệt ngã xuống đất, trên mặt lại không thấy tia thanh khí tương ứng với khi xà độc phát tác.

Phù Thanh Phượng căn bản là không có trúng xà độc! Bất quá chỉ là diễn một tuồng kịch...... Đăng bởi: admin
Bình Luận (0)
Comment