Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 143

Nếu quả thật là Công tử Tuyết, rất nhiều mối hoài nghi đích xác là đều có thể giải quyết dễ dàng.

Lôi Hải Thành cũng không phải là mù quáng tin tưởng Công tử Tuyết. Trước khi đến Phạm Hạ, hắn đối với Công tử Tuyết kỳ thật vẫn luôn ôm lòng cảnh giác. Chỉ vì trên thân người nọ luôn luôn có tầng tầng sương mù, khiến hắn nhìn không thấu.

Song bàn tay lộ ra từ kẽ cự thạch kia dù thế nào đi nữa cũng là sự thật không sao phai mờ được......

Hắn trầm ngâm một chút, mới nhìn thẳng Lãnh Huyền. Nam nhân cũng nhìn hắn, vẫn chờ đợi hắn cất lời.

“Suy nghĩ của ngươi đích xác là rất hợp tình hợp lý, nhưng hắn quả thật đã chết, bị nham thạch đại pháo nổ sụp xuống chôn vùi rồi. Ta tận mắt chứng kiến, mấy khối cự thạch kia mỗi khối đều nặng đến ngàn cân, hắn chỉ còn một bàn tay thò ra bên ngoài khe đá.”

Tình cảnh ngày đó tái hiện trước mắt, ***g ngực Lôi Hải Thành liền chua chát.

Lãnh Huyền cúi đầu, thật lâu sau mới nói: “Ngươi ta cũng tận mắt chứng kiến Phù Thanh Phượng uống thuốc độc tự sát, kết quả hắn lại vẫn còn sống......”

“Không nói chuyện này nữa, có được không?”

Phát giác ra rằng hễ nhắc tới Công tử Tuyết, quan điểm của hai người thế nào cũng trái ngược, nhiều lần đã phá hỏng không khí tốt giữa hai người, Lôi Hải Thành liền không muốn lại tiếp tục tranh luận về đề tài này nữa. Thấy thần sắc nam nhân khẽ biến, hắn nắm thật chặt tay Lãnh Huyền, mỉm cười nói: “Trời sắp sáng rồi, nhân chút thời gian ngủ một lát đi, rồi còn lên đường trở về Thiên Tĩnh.”

Lãnh Huyền im lặng sau một lúc lâu, mới nắm lại tay Lôi Hải Thành, thở dài: “Chỉ mong sao ta đoán không chính xác.”

Hắn cười khẽ, bất chợt nghiêm túc hỏi: “Nếu một ngày kia, ta cùng với Nguyên Thiên Tuyết đứng ở hai đầu chiến tuyến[52], thì ngươi sẽ thế nào?”

Lôi Hải Thành hơi chấn động, nhớ tới buổi chiều tà một ngày mùa thu kia, Công tử Tuyết cũng nhắc đến vấn đề tương tự, nhất thời cũng không biết nên đáp lại thế nào.

Mắt thấy một tia mất mát khó nhận ra lướt nhanh nơi con ngươi đen của nam nhân, hắn mới vừa mở miệng nói một từ “Ta”, một tiếng huýt dài sắc nhọn bỗng nhiên phá tan đêm dài, ở nơi đồng nội trống trải lại thêm đặc biệt chói tai.

Một mũi tiễn rít lên bay đến nửa khung trời, hết lực mới rớt xuống. Chưa xuống tới mặt đất, lại một tiễn từ nơi xa xa bắn xẹt tới, đầu mũi tên mang lửa, bắn trúng lều da trâu, tức khắc liền tản mát ra mùi cháy khét lẹt.

Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền bất giác động dung, đều tự rút binh khí ra, ngưng mắt nhìn về phía mũi tên bắn ra.

Hơn chục bóng đen, cầm cung tiễn trong tay đứng ở rất xa. Phía sau là chúng nhân cưỡi ngựa.

“Là kẻ nào tập kích vậy?” U Vô Thương từ trong căn lều cháy vọt ra, nhảy đến bên người Lãnh Huyền. Quăng xuống bọc hành lý cứu ra từ đám cháy, tay cầm nhuyễn kiếm sẵn sàng đón quân địch.

Sắc mặt Lãnh Huyền nghiêm lại, còn chưa mở miệng, mấy tiễn nữa lại liên tiếp phóng tới, song lại không có mũi nào tập kích về phía đám người Lãnh Huyền, chỉ đều bắn thẳng lên khoảng không.

Đến lúc này, Lôi Hải Thành đã xác định đối phương thật sự là không có ý định chém giết, mấy mũi tên kia chỉ là đang thị uy.

U Vô Thương chạy khỏi căn lều bị người đốt cháy, trong bụng đang đầy ức chế, thấy đối kiêu căng ngạo mạn, hắn lại càng không thèm nói gì, bắn hàng loạt tiễn về phía trận đối phương, trong nháy mắt đã đánh ngã hết mấy người.

Bóng đen phát ra một trận xáo động nhỏ, một người đứng giữa đề khí cất giọng nói: “Lương Duẫn vương phu quả nhiên hảo thân thủ! Chủ thượng nhà ta nói rằng, trong thành Lâm Uyên không thể cùng tôn giá phân tài cao thấp, thật lấy làm đáng tiếc. Chủ thượng ta xin đến trước mộ phần của tôn phu nhân kính cẩn đợi chờ, để chân chính cùng tôn giá quyết phân thắng bại.”

“Chủ thượng ngươi chính là tên tặc Phù Thanh Phượng kia ư?” U Vô Thương thốt nhiên biến sắc, đang muốn truy hỏi cho minh bạch, người nọ đã vung tay lên, chỉ thị cho chúng nhân thu dọn mấy cỗ thi thể kia cho lên ngựa, lần lượt quay đầu nhanh chóng rời đi.

Đám người này đến đột ngột, đi cũng dứt khoát. Tiếng vó ngựa vang lên thật khẽ, hiển nhiên là đã buộc vải mềm, nhằm tiếp cận mà không bị phát hiện quá sớm.

U Vô Thương quay đầu lại, nắm chặt tay đến phát ra tiếng răng rắc nhỏ, khuôn mặt tuấn tú đã xanh mét. Nhìn Lãnh Huyền nói: “Huyền huynh, ta ──”

Lãnh Huyền không đợi hắn nói tiếp, đã hiểu tâm ý của U Vô Thương, cướp lời: “Ngươi nhanh chóng về Lương Duẫn đi. Phù Thanh Phượng nếu đã phái người đến truyền lời, ngươi mà không đi, chỉ e di cốt của Già Tố sẽ gặp phải thiên nộ[53].”

“Hắn có lẽ chính là phô trương thanh thế, chưa hẳn thật sự là sẽ đi Lương Duẫn.” Lôi Hải Thành nói được một nửa, nhìn thấy biểu tình mù mịt tối tăm của U Vô Thương, liền thu lời lại.

Đây cũng chính là điểm cao minh của Phù Thanh Phượng. Biết rõ đấy là một cái bẫy đơn giản nhất, nhưng người bị tính kế vẫn cứ ngoan ngoãn mà tiến vào tròng.

Không đi, e rằng phần mộ của Già Tố kia quả thực sẽ bị Phù Thanh Phượng sai người phá hoại. Đi, chỉ sợ lại đối mặt với thiên la địa võng đã sớm được bày ra......

Sắc mặt U Vô Thương sau khi biến đổi mấy lần, cuối cùng khôi phục bình tĩnh, dắt vật cưỡi của mình ra.

“Bất luận Phù tặc có giở trò gian trá gì, lần này ta nhất định phải bảo hộ Già Tố thật tốt.” Hắn vỗ thật mạnh lên bả vai Lãnh Huyền, “Huyền huynh, chúng ta từ biệt tại đây. Chờ ta xử lý xong việc này, sẽ đến Thiên Tĩnh tìm ngươi. Ngươi bảo trọng.”

Đôi mắt xếch hàn quang lấp lánh, lườm Lôi Hải Thành, mang ý cảnh cáo không cần nói cũng hiểu.

Lôi Hải Thành thầm hừ một tiếng trong bụng, mặc dù địch ý của U Vô Thương đối với hắn luôn luôn nồng nặc, châm chọc khiêu khích không ngừng, nhưng dù sao cũng là xuất phát từ quan tâm Lãnh Huyền, hắn cũng liền nhẫn nhịn không so đo thêm nữa.

Lại nói, hắn kỳ thật rất hâm mộ Lãnh Huyền, cũng là mừng thay cho Lãnh Huyền, có được một hảo hữu thân thiết nhiều năm, nhiệt huyết trọng tình nghĩa đến như vậy.

“Ngươi cũng phải cẩn thận đề phòng.”

Lãnh Huyền cùng U Vô Thương đối kích nhất chưởng[54], ánh mắt đưa tiễn hồng y hắc mã tung bụi đi xa.

Hồng quang nhàn nhạt nhiễm trên tầng mây, trời đã gần đến bình minh.

Trải qua một trận lăn lộn, Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền cũng hết cả buồn ngủ, sửa sang xong xuôi hành lý rồi lên đường.

Lều da trâu đã cháy thành bảy tám lỗ, đương nhiên không thể dùng tiếp, liền bỏ lại trên đất. Lôi Hải Thành cưỡi lên ngựa, nghĩ thầm, lần sau sẽ làm lều chống cháy, nhưng không rõ là nơi dị thế này có tìm được mỏ quặng amiang[55] hay không......

Đi được vài dặm đường, cũng chưa nghe thấy Lãnh Huyền bên cạnh lên tiếng, hắn có điểm ngạc nhiên, quay đầu thấy Lãnh Huyền tay nắm dây cương vật cưỡi, mục quang lại nhìn xuống, vẻ mặt ngưng trọng, như có chút đăm chiêu.

Cảm thấy tầm mắt dò hỏi của Lôi Hải Thành dừng trên người hắn, Lãnh Huyền nhanh chóng hoàn hồn, ngước mắt nói: “Ta không sao cả, chỉ e Vô Thương xảy ra chuyện thôi.”

Hắn hít vào một ngụm dài gió lạnh buổi sớm vắng lặng, quay đầu nhìn về phương đông, ánh bình minh cuồn cuộn, mặt trời đã mọc lên cao.

“Đám người đó, là đến tìm Vô Thương. Phù Thanh Phượng vì cái gì lại muốn lừa Vô Thương quay về Lương Duẫn? Nếu muốn bắt hắn để uy hiếp phản quân Lương Duẫn, thì ra tay ở trên địa bàn Phong Lăng chẳng lẽ không phải là càng ăn chắc hơn sao, hà tất phải tốn công sắp đặt như thế?”

Lôi Hải Thành gật đầu, hắn cũng không tin Phù Thanh Phượng đột nhiên lại trở nên hiệp khí như vậy, rảnh rỗi đến tìm U Vô Thương quyết phân thắng bại gì đó. Gian xảo như Phù Thanh Phượng, đi mỗi một nước cờ ắt hẳn phải có dụng ý.

Một vầng sáng mơ hồ bỗng chốc lóe lên trong đầu, nhưng khi hắn muốn bắt lấy để xem xét kỹ lưỡng thì vầng sáng ấy liền nhanh chóng trốn mất. Hắn lắc lắc đầu, từ bỏ tự vấn, an ủi Lãnh Huyền nói: “Võ công của gia khỏa kia không tồi, hơn nữa cũng đã thấy qua mưu mẹo của Phù Thanh Phượng, hẳn là sẽ không lại dễ dàng trúng kế đâu. Hơn nữa ngươi hiện tại cho dù có đuổi theo hắn cũng vô dụng, chẳng lẽ lại kêu hắn đừng quan tâm tới sự an nguy của hài cốt thê tử sao?”

Lãnh Huyền than dài một tiếng, “Ta đương nhiên biết vô pháp khuyên can hắn, nên mới để cho hắn trở về.”

Con đường phía trước, Vô Thương phải tự mình lo nghĩ, mà hắn, lại không cách nào chia sẻ mối ưu phiền. Chỉ vì hắn muốn nhanh một chút chạy về Thiên Tĩnh, để sớm tiêu trừ sự bất an cùng lo âu càng lúc càng tích lại nặng nề ở trong lòng......

Hắn xốc lại tinh thần, thúc ngựa, hướng về phía Thiên Tĩnh, tung vó lao như bay. Đăng bởi: admin
Bình Luận (0)
Comment