Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 160

“Ngươi đem một gốc khác cho hắn rồi ư?” sắc mặt Lãnh Huyền hơi lộ vẻ khác thường, cau mày nói, “Hắn sao lại biết rằng có thể tìm được di thần thảo từ chỗ ngươi chứ? Chẳng lẽ ngày đó khi chúng ta quay lại sơn động, hắn căn bản là ẩn nấp tại phụ cận, chưa từng ly khai, cho nên đã nghe được hết lời chúng ta nói với nhau sao?”

U Vô Thương dùng sức gật đầu, “Huyền huynh ngươi đoán không sai lấy nửa điểm. Ngươi không thấy sắc mặt Phù tặc sau khi lấy được di thần thảo đắc ý đến mức nào đâu, làm ta ức đến thiếu chút nữa hộc máu. Mà đáng hận nhất chính là, Ngự Diễm Liệu đã chỉ còn có một hơi tàn, ăn cỏ xong, người tỉnh thì không tính, cư nhiên cái gì cũng nhớ rõ rành rành, chẳng quên đi cái gì hết sất, đúng là tiện nghi cho hắn rồi.”

“Sao có thể như vậy?” Lãnh Huyền quả thực có chút sững sờ.

“Quỷ biết được.” U Vô Thương oán hận nói: “Ăn di thần thảo sẽ quên đi chuyện cũ trước kia, chẳng phải cũng chỉ là nghe đồn thôi sao? Ta thấy kẻ đầu tiên truyền bá cái tin này hơn phân nửa là cố tình đùa cợt thế nhân.”

Lãnh Huyền nửa ngày không nói được tiếng nào, hồi lâu mới cười khổ, “Cũng có thể là do thời gian quá lâu rồi, nên mới thành lời đồn nhảm.”

U Vô Thương lắc đầu, không có ý truy đến ngọn nguồn, nói: “Đúng rồi, Huyền huynh, ta lần này đến Thiên Tĩnh ngoại trừ việc gặp ngươi, cũng chính là muốn nói cho ngươi việc này. Nếu như di thần thảo không khiến cho người ta mất đi kí ức, thì ngươi cứ đem gốc cỏ trong tay ngươi cho tiểu quỷ kia ăn đi, tránh cho hắn phát tác thêm nữa, ngươi cũng sẽ không gặp phải tai ương. Di, mà nói thế, tiểu quỷ kia đâu rồi?”

Hắn sau khi tuôn ra cả tràng dài tía lia, cuối cùng phát giác thần tình của Lãnh Huyền quá mức im lặng, bất an ngừng lời lại.

Lãnh Huyền lặng lẽ uống xong trà, đặt chén xuống hờ hững nói: “Hắn đã đi rồi.”

“Đi rồi?! Sẽ không là đã, ách ──” U Vô Thương suýt nữa đã nói ra từ “Chết”, chũng quy cũng phản ứng nhanh nhạy, kịp thời hãm lại. Nhưng nhìn sắc mặt Lãnh Huyền, lại không giống bi thương, hắn lẩm nhẩm trong lòng, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Nhất thời, trong điện lâm vào yên tĩnh. Ngoài cửa sổ, bóng đêm càng lúc càng đen đặc thâm trầm, giống như đôi con ngươi của Lãnh Huyền ──

Nói như vậy, Nguyên Thiên Tuyết nếu sống lại, liệu có tiếp tục dấy lên một hồi sóng to gió lớn gì nữa hay không? Thêm nữa, sẽ đối đãi với Lôi Hải Thành như thế nào đây?......

Năm ngón tay trái bất tri bất giác nắm chặt lại, xiết đến khớp tay đau đớn, Lãnh Huyền mới chậm rãi, từng chút một buông lỏng bàn tay ta.

“Huyền huynh?”

Hắn ngẩng đầu, đối diện là mục quang lo lắng của U Vô Thương.

Nhắm mắt lại, áp chế hết thảy tạp niệm không nên xuất hiện trong lòng, hắn nghiêm mặt nói với U Vô Thương: “Ngày mai ta sẽ thân chinh Tây Kì. Vô Thương, ngươi có thể lưu lại giúp ta bảo hộ Chu nhi, cho đến khi ta quay về được không?”

Hắn mặc dù đang hỏi, ngữ khí lại khiến kẻ khác căn bản vô pháp chối từ. U Vô Thương duỗi cánh tay ra, vỗ bả vai Lãnh Huyền, than thở cười nói: “Nguyên bản ta còn muốn nói sẽ cùng ngươi đi Tây Kì, cũng biết điều làm ngươi không yên tâm nhất chính là Chu nhi của ngươi. Huyền huynh, ta sẽ chờ ngươi trở về.”

Lãnh Huyền cuối cùng lộ ra nụ cười mỉm.”Cảm tạ.”

Hôm sau, không trung quang đãng, quét sạch đi sự u ám của mấy ngày trước.

Kèn hiệu hùng hồn lanh lảnh, vang vọng đến tận trời cao kinh thành.

Minh Chu đích thân dẫn quần thần, ở trước cửa cung tiễn biệt phụ hoàng, nhìn theo phụ hoàng cưỡi trên bạch mã, lĩnh quân tung bụi lao đi.

Hoàng kim khôi giáp của phụ hoàng, ở trong tầm mắt hắn, lưu lại một mảng hào quang chói mắt.

Khe suối trong veo, từ trên đầu nguồn sườn núi uốn lượn, chảy xuống vùng đất bằng phẳng nơi chân núi. Trong nước dần thêm màu hồng của hoa rơi, cùng với mưa bụi lưu luyến như có như không, vẽ lên một khoảng không núi non đầy xuân sắc.

Bên bờ, hai ba gian nhà gỗ đơn sơ phân bố rải rác, khói bếp phất phơ.

Lôi Hải Thành bưng một bát măng thái nhỏ xào với thịt hoẵng mới vừa múc ra khỏi nồi đặt lên bàn, lau chùi dầu mỡ dính trên tay, đẩy cửa ra, đi xuôi theo hạ du khe suối.

Trong lùm cỏ xanh um, một người tóc bạc hai tay ôm gối, đang nhàn nhã ngồi, mục quang dừng ở trên mặt nước lăn tăn gợn sóng, tựa như đang nhìn cá đuổi bắt chơi đùa trong suối.

Giữa cổ hắn, có một vết sẹo đỏ tươi bắt mắt.

“Về ăn cơm thôi.” Lôi Hải Thành đến gần, không chút bất ngờ nhìn thấy Công tử Tuyết lại đang ngẩn người.

Ngày đó sau khi hắn mang Công tử Tuyết xuống núi, tìm gian y quán thay Công tử Tuyết trị thương. Đại phu thấy thương thế nghiêm trọng như vậy liền lắc đầu, trực tiếp kêu hắn chuẩn bị hậu sự.

Bản thân Lôi Hải Thành cũng không quá tin tưởng gốc cỏ nhỏ không hề bắt mắt kia có thể cải tử hoàn sinh, song đến gần hoàng hôn, Công tử Tuyết cư nhiên thật sự chậm rãi mở mắt ra.

Thức tỉnh rồi, biểu tình đầu tiên của Công tử Tuyết chính là ngây người nhìn hắn.

Thật sự là cái gì cũng quên đi hết...... Lôi Hải Thành nghĩ đến bản thân, một trận buồn rầu bất chợt nổi lên trong lòng.

Chỉ có người đồng dạng mất đi kí ức như hắn, mới biết được, cảm giác quá khứ trống rỗng một mảnh, là bàng hoàng bất lực, thậm chí, kinh khủng ra sao......

“Ngươi ở trên đường gặp phải sơn tặc, bị thương rất nặng, ta vừa vặn đi qua, dùng di thần thảo cứu được ngươi. Chờ thân thể ngươi hồi phục, cử động thoải mái, ta sẽ đi.” Hắn thấy Công tử Tuyết đang sờ vết thương được hắn băng bó trên cổ, liền thuận miệng nói dối.

Hắn đối với lai lịch của Công tử Tuyết, cũng chỉ vẻn vẹn ở việc biết nam tử tóc trắng này là Tây Kì quốc quân. Trong đầu mặc dù có thoáng hiện qua một hai hình ảnh giống như đã từng kinh qua, hắn lại chỉ cảm thấy phiền muộn.

Có lẽ, Công tử Tuyết xác thật từng là “Hảo huynh đệ” của hắn, nhưng cũng đã thành mây khói thoáng qua rồi.

Sau khi nghe hắn nói, ánh mắt Công tử Tuyết liền nổi lên biến hóa cực nhỏ, lại bình tĩnh nhìn hắn một trận, kế đó mới nhắm mắt nghỉ ngơi.

Công tử Tuyết mất máu quá nhiều, không phải trong thời gian ngắn ngủn là có thể lành hẳn. Nếu như đã cứu, thì theo nguyên tắc sẽ cứu giúp đến cùng, Lôi Hải Thành sau khi chờ vết thương của Công tử Tuyết ngừng chảy máu, liền mang hắn rời xa khỏi kinh thành, cuối cùng dừng chân lại tại nơi chân đồi hoang vắng này.

Mấy căn nhà gỗ là của một thợ săn lớn tuổi, thấy hai người Lôi Hải Thành không nơi nương náu, lão nhân sảng khoái nhượng cho một gian để hai người cư trú.

Trong núi nhiều thú, Lôi Hải Thành rất dễ dàng giải quyết được vấn đề nguồn thức ăn. Thi thoảng bắt được nhiều, liền nhờ bác thợ săn già giúp đỡ mang ra chợ phiên đổi lấy dầu mỡ dấm gạo.

Cuộc sống bình thản như nước, từng ngày từng ngày trôi qua.

Thương thế của Công tử Tuyết đã lành, dung nhan cũng chầm chậm có thêm huyết sắc, song người càng lúc càng trì độn, suốt ngày ở ngoài phòng ngơ ngẩn ngây người, cũng không mở miệng nói một chữ nào với Lôi Hải Thành.

Nếu không phải là Lôi Hải Thành ở trong thời kỳ Công tử Tuyết dưỡng thương nghe được hắn ho khan nói mê khi ngủ, quả thực đã hoài nghi Công tử Tuyết biến thành câm điếc.

Ở sâu trong nội tâm, lại có chút hâm mộ sự vô khiên vô quải[67] vô phiền não như vậy của Công tử Tuyết. Không giống hắn, đêm đêm vẫn thường vì cảnh mộng mà bừng tỉnh.

Vẫn là trên mảng đất tuyết trắng buồn bã mênh mông khôn cùng, Lãnh Huyền không chút sinh khí đang nằm ngửa.

Còn hắn, ở bên cạnh cố gắng vươn tay ra đến như thế nào, thủy chung cũng không chạm được đến một góc áo, một sợi tóc của Lãnh Huyền......

Bao nhiêu lần, hắn gọi tên Lãnh Huyền, hoảng sợ ngồi bật dậy trên giường trúc. Khi ý thức được đó chỉ là giấc mộng, khóe mắt hắn, đã lại ngấn lệ vì người nam nhân đã từng lợi dụng hắn kia.

Kinh hoàng, hoang mang...... cũng không đủ để hình dung tâm tình hắn, nhưng mỗi thời điểm hắn muốn bức ép bản thân tìm tòi sâu thêm nữa, đầu lại đau như muốn nứt ra.

Sự khổ sở khôn cùng quanh quẩn trong lòng, cơ hồ muốn dồn ép hắn đến suy sụp. Hắn thậm chí có loại ảo giác, nếu như không được nhìn đến nam nhân kia nữa, hắn sớm hay muộn sẽ trở nên điên cuồng.

“...... Huyền......” Nam nhân kia đến tột cùng có ma lực gì, mà cách xa ngàn dặm vẫn có thể ở trong mộng nắm chặt được con tim hắn, nhào nặn đến không nơi trốn chạy...... Đăng bởi: admin
Bình Luận (0)
Comment