Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 164

Tiếng nổ liên tiếp không ngừng, kéo dài một hồi lâu sau, cuối cùng cũng ngừng lại, chỉ còn một hai tiếng dư chấn.

Trên chiến trường, thi thể vắt khắp nơi, khói súng còn chưa tan. Vô số hài cốt tầng tầng lớp lớp chồng chất, rất nhiều y phục của thi thể đều đã bị nổ thành từng mảnh nhỏ, phân không ra đến tột cùng là tướng sĩ nước nào.

Cờ lệnh hai quân bị giày xéo đến không còn ra hình dạng gì vẫn còn cuộn bay trong ngọn lửa, mãi đến lúc hóa thành tro tàn.

Thiên Tĩnh phục binh phòng thủ dưới chân núi nhảy vào chiến trường, vây kín một số ít binh sĩ Tây Kì may mắn sống sót dưới hỏa lực tên đá, một trận chém giết điên cuồng mãnh liệt, đuổi tận giết tuyệt.

Chiến dịch này, dù rằng Thiên Tĩnh vì dẫn quân địch vào bẫy, bên mình cũng hy sinh hơn vạn binh sĩ, nhưng mắt thấy toàn quân Tây Kì bị dẫn vào nơi mai phục đều bị tiêu diệt, sự bi thương vương vấn trong lòng tướng sĩ Thiên Tĩnh cũng bị sự mừng vui lớn lao này làm giảm bớt, chúng nhân giơ cao binh khí, hướng bóng người đứng sừng sững ở lưng chừng chân núi lên tiếng hoan hô.

Dưới chân, vạn người reo mừng nhảy nhót, Lãnh Huyền lại hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì.

“Bệ hạ? Liệt bệ hạ?......” Thai Hóa Long đứng gần Lãnh Huyền nhất, phát hiện Lãnh Huyền không bình thường, liền gọi mấy tiếng, con ngươi của Lãnh Huyền cuối cùng hơi hơi chuyển động một chút, đẩy thị vệ quanh người ra, cất bước lao xuống chân núi.

“Liệt bệ hạ? ──” Chúng nhân kinh ngạc, lập tức theo Lãnh Huyền hạ sơn, chạy vào đống xác chết nồng nặc huyết vị.

Mấy vạn ánh mắt tướng sĩ Thiên Tĩnh, đều nhất loạt khóa chặt vào Lãnh Huyền, khó hiểu nhìn Thái thượng hoàng Liệt bệ hạ mà bọn họ tôn quý vô cùng không mảy may đếm xỉa đến ô uế, dùng tay trái còn sót lại lục lọi tìm kiếm trong đống thi thể......

Hình ảnh kia, quá mức quỷ dị, nhưng không người nào dám lên tiếng hỏi.

Đây, không phải. Đây, cũng không phải.

Tay Lãnh Huyền càng lúc càng run đến kịch liệt, nhưng vẫn cố chấp như cũ lật nhìn từng khối thi thể một. Hắn không tin, Lôi Hải Thành cứ như vậy mà tan xương nát thịt cho được. Không thể tin......

“Lôi Hải Thành...... Hải Thành! ──” Cái tên đấm đá bừa bãi nơi đáy lòng cuối cùng cũng phá cổ họng mà ra, phát thành tiếng kêu gào khàn khàn như thể người cận kề cái chết.

“Tìm Lôi Hải Thành ra cho ta!” Hắn hướng vạn quân giận dữ điên cuồng hét lên, căn bản không đếm xỉa đến sự sửng sốt, ngờ vực......lóe lên trong mục quang của mọi người

Muốn cười nhạo hắn sao? Vậy cứ cười đi!

Giả như tại Vãn Thư lĩnh, hắn cũng giống như bây giờ, tùy hứng một chút, là có thể truyền lệnh cho thiên quân vạn mã kiên quyết chặn Lôi Hải Thành lại, là có thể ──

Một cỗ đau đớn không bút nào không lời nào có thể hình dung nổi, tắc nghẽn lại trong ***g ngực hắn, khiến hắn khổ sở đến mức muốn dùng tay tự xé rách ***g ngực mình, để cho sự đau đớn này hoàn toàn phóng thích.

“A?!” Phía sau, bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thấp của mấy binh sĩ.

Hắn quay người, bỗng dưng đứng đờ ra.

Dưới một đống hài cốt thất linh bát lạc[70] cách đó không xa, có một bàn tay chậm rãi thò ra, đẩy rơi thi thể đè ở phía trên.

Chủ nhân của bàn tay, loạng choạng đứng dậy.

Trên mái tóc y phục tán loạn của người này, đều bắn đầy huyết tích. Khuôn mặt cũng cơ hồ bị vệt máu che phủ, khó phân biệt dung nhan......

Tựa hồ có điểm ngỡ ngàng, người này đứng ngẩn ra một trận, mới nghiêng nghiêng đầu, thử hô một tiếng về phía phương hướng của Lãnh Huyền: “Huyền?......”

Thanh âm này, quen thuộc biết bao...... Lãnh Huyền muốn đáp lại, nhiệt lưu lại nhanh chóng phong bế yết hầu, đau đến khó có thể phát ra nổi một chữ. Thân thể cũng cứng ngắc vô pháp di động, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia dẫm lên mặt đất đầy thi thể, bước thấp bước cao, đến gần phía hắn.

“Huyền, là ngươi sao?” Gần đến nhân ảnh mơ hồ phía trước, Lôi Hải Thành lại hỏi.

Hắn nhìn không rõ. Sau khi ý thức từ trong bóng tối thức tỉnh lại, mở mắt ra, chỉ nắm bắt được vài màu sắc hình khối lờ mờ, song mùi máu tươi gay mũi cùng thi thể lạnh như băng đè trên thân mình nói cho hắn, rằng bản thân mình vẫn còn sống.

Trong chớp mắt khi tiếng nổ kịch liệt vang lên, hắn xuất phát từ bản năng, lôi ngay một người bên cạnh chắn trước thân, kế sau đó liền bị đánh ngã.

Lực trùng kích cực đại khiến hai tai hắn trong phút chốc mất đi thính giác, hai mắt cũng chợt biến tối đen, chứng kiến những tay, chân...... đứt gãy bắn tung, giống như lần tử vong nơi tiền thế trong kí ức.

Thử khẽ giật giật tay chân, tứ chi vẫn còn đầy đủ, hắn vẫn đang hoang mang, đến tột cùng là có phải là ảo giác sinh ra trước khi ngất đi, hay lại Tá Thi Hoàn Hồn lên thân một người khác nữa...... Liền chợt nghe thấy tiếng điên cuồng gào thét ngập chìm trong tuyệt vọng của Lãnh Huyền.

Bản thân, thật sự là chưa chết sao? Hắn vật lộn bò dậy, cố gắng ngưng tụ thị lực, nhưng cũng chỉ nhìn thấy những vật thể hình người cao thấp bất đồng.

Thần kinh thị giác của hắn, đại khái là bị sóng xung kích nổ cường liệt làm tổn thương...... Bất quá, vẫn còn có thể sống, là quá tốt rồi.

Đã có thể nghe được tiếng hô hấp cố gắng kiềm nén của nam nhân trước người, Lôi Hải Thành dừng bước, đưa tay sờ soạng cánh tay phải của nam nhân.

Dưới phi phong kiên giáp, là tay áo trống rỗng. Lôi Hải Thành vẫn thật thận trọng nâng tay, vuốt lên khuôn mặt nam nhân, xác nhận đường nét, độ ấm của nam nhân......

“Huyền, ta biết là ngươi.” Hắn mỉm cười, “Lần này, ta sẽ không nhận nhầm nữa.”

Vẫn nhất mực nín thở thu khí, chỉ sợ dùng một hơi mạnh một chút, sẽ khiến bóng người trước mắt cùng hy vọng trong đáy lòng thổi bay ly tán. Mãi đến khi bàn tay mang theo nhiệt độ cơ thể của Lôi Hải Thành vuốt lên khuôn mặt hắn, Lãnh Huyền mới dám tin tưởng, đứng trước thân mình đây, không phải là ảo ảnh.

Hắn run rẩy lấy tay lau đi vệt máu đầy trên mặt Lôi Hải Thành, lộ ra dung nhan tuấn tú, im lặng đăm đăm nhìn......

“Huyền? ── ách......” Lôi Hải Thành hồi lâu không nghe thấy Lãnh Huyền nói chuyện, mới vừa mở miệng, một nụ hôn mãnh liệt bất chợt không kịp đề phòng hạ xuống làn môi hắn, nóng bỏng kinh người, giống như muốn dùng nhiệt độ hòa tan hắn ra.

Tay trái của nam nhân, hung hăng giữ chặt sau gáy hắn, cưỡng ép hắn ngẩng cao đầu, thừa nhận nụ hôn tràn ngập sự chiếm đoạt này.

Mắt mặc dù nhìn không thấy, thính giác ngược lại trở nên nhạy bén hơn gấp bội, Lôi Hải Thành nghe được tiếng hít khí lần lượt vang lên của những người vây xem xung quanh, hiển nhiên là đại quân đã bị Lãnh Huyền dọa phát sợ rồi.

Lai nhi bất vãng, phi lễ dã![71] Khóe miệng Lôi Hải Thành khẽ nhếch, một tay ôm chặt lấy eo lưng Lãnh Huyền, một tay hất rơi mũ giáp của Lãnh Huyền, nắm tóc, không chút chịu lép vế đáp lại nam nhân một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp theo đúng tiêu chuẩn ──

Có thiên quân vạn mã làm chứng, Lãnh Huyền sau này đừng có hòng nghĩ đến việc vứt bỏ hắn nữa! Đăng bởi: admin
Bình Luận (0)
Comment