Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 167

Hô hấp cùng hơi thở gấp nóng bỏng, khiến cho nhiệt độ trong hoàng trướng tăng lên, cuối cùng thành cảm giác khô nóng của mùa hè.

Đệm da gấu quý giá trên giường bị vò nhăn thành một đống, thừa nhận sự nghiền áp của hai người.

Kim quan buộc tóc của Lãnh Huyền sớm đã rớt mất, tóc đen hỗn độn buông xuống mép giường, kéo dài trên thảm, lay động theo tiết tấu của thân thể......

Phần đỉnh lều thếp vàng tại phía trên mục quang của Lãnh Huyền lắc lư không ngừng, khiến cho hắn ảo giác, bản thân đang ở tại nơi biển khơi sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, bị một con sóng biển cao ngất liên tiếp đẩy lên đến tận đỉnh......

Mồ hôi nóng bỏng như dầu sôi, nhỏ giọt trên mặt, trên cổ, trên ngực hắn...... trộn lẫn cùng với mồ hôi của hắn, thấm ướt tấm da gấu dưới thân.

Lửa nóng hừng hực, từ nơi bị người kia mạnh mẽ xuyên qua càn rỡ lan tràn, thiêu đốt từng góc trong thân thể hắn, làm cháy rụi hết thảy lý trí bình tĩnh của hắn......

Trong hoảng hốt, nghe được tiếng binh sĩ hát vang bên ngoài trướng, phá mây hướng lên trời cao ──

“......

Bá khí thân tiền đãng nhiên thân hậu tranh tranh nam nhân vô ưu,

Hoành đồ thiên hạ thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu.

Đao quang kiếm ảnh vô úy thiên trường địa cửu,

Tựu nhượng huyết vũ tinh phong hôn thiên ám địa biến đắc ôn nhu.

Túc mệnh bất bị quỷ thần tả hữu trường giang tất cánh đông lưu,

Sơn thủy thiên địa chích tại cước hạ đậu lưu.

Súc lập tại bắc phong lẫm liệt trung huy tụ,

Viễn xử kì phong liệp liệp hùng binh bách vạn hà đẳng phong lưu.[2]

......”

Ngày hắn đến doanh trại, chợt nghe thấy các tướng sĩ khi đang luyện binh đã hát bài ca này. Thai tướng quân nói cho hắn, đây là bài hát mà trong thời gian Lôi Hải Thành cải cách đại quân Thiên Tĩnh đã dạy cho các tướng sĩ.

Lôi Hải Thành! Lôi Hải Thành!!!

Cứ tưởng rằng sau khi từ biệt tại Vãn Thư lĩnh, hai người suốt kiếp này sẽ không còn duyên tương kiến, nhưng khi tự tay chôn vùi xong những thứ mà bản thân cũng không muốn xa rời nhất, mới phát hiện khắp chốn bên người đều có tồn tại bóng dáng của Lôi Hải Thành.

Cho dù hắn ly khai kinh thành, đến tận Tây Kì xa xôi, trong gió trong mưa, vẫn tung bay giai điệu Lôi Hải Thành lưu lại như cũ......

Hắn vốn không tin vận mệnh, không tuân phục thiên ý, song số mệnh của hắn, lại sớm đã bị quỷ thần chi phối, dây dưa cùng một quỷ hồn mang tên Lôi Hải Thành, khó phân thắng bại. Dù vậy, hắn vẫn vui vẻ cam chịu như trước.

Phiên vân phúc vũ, xưng bá thiên hạ, đều vì năm năm sau có thể cùng ngươi nắm tay nhau rong ruổi, xem đến tận cùng giang sơn phong lưu......

Người trên thân gia tăng tốc độ cùng va chạm, cơ hồ muốn bẻ gãy thân thể hắn, từng đợt mạnh mẽ xâm nhập, tiến vào tận nơi lãnh địa bí ẩn nhất, dữ tợn công kích chiếm đoạt, bất chợt dừng lại, gầm nhẹ tuyên bố sự chiếm hữu của bản thân.

Hai mắt Lôi Hải Thành nhắm nghiền, khuôn mặt tuấn mỹ tỏa ra sự ngang bướng bị che kín bởi sắc hồng cùng mồ hôi nóng, vì khoái cảm phóng thích mà hơi hơi vặn vẹo......

“Huyền......” Thở ra một ngụm hơi nóng hỗn loạn, Lôi Hải Thành đè người lên ngực Lãnh Huyền, sờ soạng nắm lấy căn nguyên cứng rắn vẫn chưa phóng thích của nam nhân, muốn giúp nam nhân giải quyết dục vọng.

“Để tự ta!”

Lãnh Huyền ôm lấy Lôi Hải Thành trở mình, đảo khách thành chủ, cúi đầu hôn lên mi mắt Lôi Hải Thành, hơi nâng thắt lưng lên ──

Nhiệt dịch sền sệt dính theo đó chậm rãi chảy ra, hắn đưa tay lau chùi qua loa, lại quét lên bộ vị đang kích động của mình, đẩy cao đùi phải của Lôi Hải Thành lên, dốc sức đâm vào vài nhát, phá cửa lao vào.

“A!” Thị giác mất đi, các cơ quan tri giác khác ngược lại càng thêm mẫn cảm. Thân thể bị nam nhân gần như thô bạo kéo căng thẳng tiến, Lôi Hải Thành cố gắng tóm lấy tóc Lãnh Huyền, bức ép nam nhân cúi đầu.

Cắn lên làn môi lửa nóng của đối phương, ngấu nghiếm hô hấp của đối phương...... Nếu có thể, thậm chí còn muốn ngay tại lúc này hòa tan vào huyết nhục đối phương......

Ngoài trướng, tiếng hò hét cùng tiếng ca của muôn vàn binh sĩ càng lúc càng hùng hồn vang vọng, che phủ lên toàn bộ tiếng rên khàn thở gấp bên trong trướng......

Lãnh Huyền ngắm nhìn đau đớn cùng sảng khoái thay đổi đan xen trên khuôn mặt Lôi Hải Thành, càng thêm ra sức lay động thắt lưng, thề muốn ghi lại dấu vết của bản thân trong sinh mệnh của Lôi Hải Thành ──

“Ngươi cũng vĩnh viễn là của ta.” Hắn đem chính mình chôn vùi vào thật sâu, ghé xuống thì thầm bên tai hồng rực đẫm mồ hôi của Lôi Hải Thành.

Chẳng quan tâm người đang ý loạn tình mê kia có nghe rõ lời tuyên cáo của hắn hay không, chỉ cần bản thân hắn biết là đã đủ rồi.

Ngày đó ở trong hoàng liễn, Lôi Hải Thành nói với hắn, “Ta cũng là của ngươi vậy.” Nhưng hắn vẫn còn e chưa đủ.

Từ thời khắc Lôi Hải Thành bò ra khỏi đống xác, đi đến trước mặt hắn, hắn đã phát lời thề trong lòng, vĩnh viễn cũng không để cho Lôi Hải Thành ly khai hắn nữa.

Điều hắn muốn, là vĩnh viễn.

Gió sớm mát lạnh ào ào, thổi lên tiếng kèn hiệu hùng dũng.

Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền sóng vai đứng trước hoàng trướng, lắng nghe tiếng pháo nổ phảng phất trong gió.

Sắc trời chưa sáng, Thai Hóa Long đã liền dẫn binh tiến quân Phạm Hạ. Giờ đây nghe tiếng pháo rền liên tiếp, Thiên Tĩnh đã phát động thế tấn công.

Không bao lâu, vùng trời hướng Phạm Hạ đỏ rực một mảnh, khói đặc cuồn cuộn bao trùm ngọn lửa, cơ hồ muốn đốt thủng khung trời.

Lãnh Huyền đăm đăm nhìn hỏa thế kinh người nơi phương xa, cũng chẳng hề cao hứng phấn khởi giống như các tướng sĩ quan sát xung quanh, thần sắc cực kỳ trầm tĩnh, chỉ có con ngươi đen hiện lóe lên một tia sáng lạnh ──

Bất luận là hiện giờ kẻ nào nắm giữ đại quyền Tây Kì, trận cháy lớn này nhất định sẽ bức ép được người nọ ra trước trận.

Sự dự liệu của hắn rất nhanh ứng nghiệm. buổi trưa ngày hôm sau, thị vệ tiến đến bẩm báo, nói thái phó phụ chính Vệ Trăn của Tây Kì đến trước doanh trại Thiên Tĩnh quân, vì chuyện nghị hòa mà xin cầu kiến Liệt Bệ hạ.

Mấy tướng lĩnh đều tụ hợp trong hoàng trướng, cùng Lãnh Huyền bàn bạc chiến cuộc, nghe vậy đều cùng phấn chấn. Thai Hóa Long do quá vui mừng mà quên cả cấp bậc lễ nghĩa, tranh lên trước mặt Lãnh Huyền hỏi thị vệ kia: “Đối phương mang theo bao nhiêu nhân mã?”

“Hồi Liệt Bệ hạ cùng các vị tướng quân, Vệ thái phó chuyến này đi chỉ có ba người.”

Lãnh Huyền hơi nhướn mi, phân phó thị vệ cho phép qua cửa, đưa nhóm người Vệ Trăn tiến đến hoàng trướng nghị hòa. Đăng bởi: admin
Bình Luận (0)
Comment