Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 170

Tiếng chân lộn xộn, cờ lọng che khuất bầu trời giữa hạ, phấp phới kéo dài trên sườn núi.

Mười vạn tướng sĩ Thiên Tĩnh, được Lãnh Huyền lưu lại hơn phân nửa, do Thai Hóa Long lãnh binh tiếp tục trấn thủ Tây Kì, số còn lại theo hoàng liễn trùng trùng điệp điệp bước trên đường về.

Đường Lãnh Huyền chọn, là một sơn đạo. Đại quân trên đường phải vượt qua vài dãy núi, nhưng lại khiến đường về rút ngắn lại một nửa.

Lôi Hải Thành biết, Lãnh Huyền là đang lo lắng cho sự an nguy của Thiên Tĩnh.

“Công tử Tuyết cùng Phù Thanh Phượng nếu đến tận bây giờ vẫn không có động tĩnh, ta xem, bọn họ đại khái cũng nhìn ra được rằng thế thua của Tây Kì đã định, cho dù có xuất hiện gây rối, cũng không có cách nào xoay chuyển trời đất.”

Hắn nói những lời này không phải thuần túy chỉ để an ủi Lãnh Huyền. Nghĩ lại nạn đói lớn quét qua toàn bộ Phong Lăng kia, làm đói chết vô số bách tính, còn có nước chư hầu phản loạn, trộm cướp hung hăng ngang ngược, lại thêm lúc trước cùng liên quân tác chiến, thương vong nghiêm trọng. Bị tai họa tàn phá liên miên, quốc lực có thể nói là rớt xuống ngàn trượng. Dù cho Phù Thanh Phượng cùng Ngự Diễm Liệu có muốn xâm phạm Thiên Tĩnh, trong vòng mấy năm nữa cũng chỉ là lực bất tòng tâm[6] mà thôi.

Lãnh Huyền xuyên qua tấm mành vàng sáng nửa cuốn, nhìn dãy núi xanh xa xa cuộn mình như ngọa long, chậm rãi nói: “Với thế cục trước mắt của Phong Lăng, dù cho có hóa giải được loạn trong giặc ngoài, cũng phải trải qua mười mấy năm nghỉ ngơi mới khôi phục nguyên khí, nhân khẩu sinh sôi, mới có thể khôi phục quân dung quốc lực. Vậy nên hẳn sẽ không dám trắng trợn gây chiến với Thiên Tĩnh. Ta chỉ lo lắng Ngự Diễm Liệu cùng Phù Thanh Phượng đang âm thầm giở trò sau lưng.”

Nghĩ đến hai lão hồ ly gian xảo kia, Lôi Hải Thành cũng không khỏi cười khổ gật đầu. Một chén rượu tuyết mai Phù Thanh Phượng tươi cười đãi khách, đã khiến hắn bị mộng chập quấn thân.

Điều duy nhất đáng để hắn vui mừng khôn xiết chính là, những kí ức không muốn nhớ tới đã rất lâu rồi không tiến vào trong giấc mộng. Trong mộng, chỉ có Lãnh Huyền không chút sinh khí nhắm nghiền hai mắt.

Vài lần bừng tỉnh lúc nửa đêm, sờ đến thân thể ấm áp bên người, biết Lãnh Huyền vẫn còn sống, sự hoảng sợ thật sâu này biến mất khỏi đầu.

Hắn không rõ lắm, mộng chập đến tột cùng có gây ra chuyện đó hay không, nhưng độc có giải được hay không, đối với hắn đều đã không còn gì khác biệt ──

Cuộc đời này, điều đáng sợ nhất, chính là mất đi người bên cạnh......

“Hải Thành?” Hắn nghe được Lãnh Huyền gọi thấp bên tai, lập tức hoàn hồn, cười nói: “Ta không sao.”

Lãnh Huyền thấy phần trán hắn bị thời tiết nóng làm toát ra một lớp mồ hôi mỏng, bản thân cũng thấy thời tiết hôm nay có điểm nóng, nhìn mặt trời đã gần đến chính ngọ, liền hạ lệnh cho đại quân nghỉ chân nấu cơm.

Giá liễn của tỷ đệ Nguyên Từ Quân theo Lãnh Huyền dừng lại tại một bóng cây râm mát bên sườn núi. Mành trướng cuốn lên, Nguyên Từ Quân nhảy xuống xe, cầm bình bạc đi đến bên xe chở nước của đại quân lấy thêm.

Nàng chuyến này đến Thiên Tĩnh, trong lòng biết tiền đồ mù mịt, vậy nên ngay cả thị nữ cũng không mang, để tránh gây hại cho tính mệnh người khác. Duy chỉ có ấu đệ khi sinh ra, thân mẫu vì khó sinh mà qua đời, bất đắc phải kiếm một nhũ mẫu, đi Thiên Tĩnh liền chỉ dẫn theo mỗi nhũ mẫu này chiếu cố hài tử.

Đổ đầy một bình nước trong, nàng quay về, nhịn không được trộm liếc về phía hai người đang nói nói cười cười trong hoàng liễn.

Sau vài ngày đồng hành, nàng cũng phát hiện Vương gia tuấn mỹ kia nguyên lai lại là người mù, bất giác thương tiếc thay hắn.

Lúc ở Tây Kì, với thân phận công chúa, cũng nhiều ít nghe nói qua công lao to lớn của Thiên Tĩnh Định Quốc vương, chỉ một người tiêu sái xuất nhập đại quân Phong Lăng, ám sát Tây Kì lang doanh chủ soái, phụ tá tân quân thôn tính chư hầu, truyền thụ vũ khí tinh xảo cho Tây Kì...... bao nhiêu điều kỳ diệu vô cùng, sao lại không khiến thiếu nữ chốn khuê phòng mê say được cơ chứ?

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy nhũ mẫu kia ở trong giá liễn liên mồm kinh hoảng la hét. Những người xung quanh đều lấy làm kinh hãi, chỉ thấy con ngựa đầu xe của Nguyên Từ Quân tựa như phát điên, kéo theo giá liễn chạy ***g điên cuồng.

Hài nhi trong xe bị thức tỉnh, tức khắc oa oa kêu khóc.

Tuấn mã kia là loại giống tốt Tây Kì, đầu cao vó dài, lực chạy mãnh liệt, liên tiếp đá văng ra mấy binh sĩ cản đường phía trước, lao về phía không người.

Phía trước chính là khe núi. Nguyên Từ Quân sợ đến mức mất hồn mất vía, quăng bình vừa chạy vừa kêu.

Mắt thấy con ngựa sắp chạy tới bờ vực, một thân ảnh bỗng chốc lao qua người nàng. Y bào lướt gió, trường thương hàn quang chiếu sáng, “Phốc” đâm thủng bụng ngựa, theo đó xuyên qua dùng trường thương ghim con ngựa xuống mặt đất. Mặc cho con ngựa đau đến điên cuồng, bốn vó đá loạn, cũng vô pháp di động nửa phần.

Cán thương, chặt chẽ nắm ở trong tay trái Lãnh Huyền.

Đại quân trầm trồ khen ngợi, mới chạy đến nửa đường, bánh xe theo quán tính vẫn lăn về phía trước, người bên trong không đứng vững, cuối cùng ngã ra khỏi giá liễn.

Nhũ mẫu kia chật vật ngã xuống, đứa bé trong lòng tuột khỏi tay bay ra không trung bên rìa núi.

Nguyên Từ Quân gào lớn một tiếng, đứng bất động tại chỗ.

Ngay từ lúc đầu hỗn loạn, Lôi Hải Thành đã cùng Lãnh Huyền nhảy khỏi hoàng liễn. Trong mơ hồ nhìn thấy Lãnh Huyền cố định lại được xe ngựa, vừa mới nhẹ lòng, lại nghe thấy nhất loạt kinh hô. Mờ mờ mịt mịt nhìn thấy một bóng đen nhỏ bị quăng giữa không trung, còn mang theo cả tiếng thút thít của trẻ nhỏ.

Hắn nhanh bước xông lên phía trước, dùng sức nhảy, bắt lấy đứa bé kia, lại nghe tiếng kinh hô tứ phía càng thêm sâu, dưới bàn chân là khoảng không, cư nhiên không giẫm được vào mặt đất như trong dự liệu, thân thể rớt thẳng xuống dưới ──

Không ổn! Trong lúc nguy cấp hắn trái lại điềm tĩnh gấp bội, dùng chút thị lực mỏng manh nhanh chóng quét nhìn, mơ hồ nhìn thấy có vật thể hình gốc cây vắt ngang trước mặt, dựa vào trực giác quăng thừng móc dưới cổ tay, cuốn lấy thân cây kia.

Thân thể lăng không dao động qua lại, hắn nhìn không rõ khoảng cách, dùng sức mạnh một chút, đầu liền đập bốp vào vách núi đá.

Trước mắt một trận choáng váng biến đen, sao kim bay loạn, hết vài lần cảnh tượng tự dưng lại dần trở nên rõ nét.

Khe núi kỳ thật không sâu, cách mặt đất bên trên bất quá năm sáu thước. Hắn giờ phút này, đang treo thân trên gốc cây khô, gần sát với đáy.

Chớp chớp mắt nhìn, xác nhận những gì đang chứng kiến cũng không phải là ảo giác, Lôi Hải Thành cúi đầu nhìn đứa bé hết khóc lại vui thích trong tay, cảm thấy có chút đắc ý huýt sáo một tiếng ──

Đập đầu một lần, lại làm tan máu tụ đè lên thần kinh thị giác trong đầu, cũng coi như là gặp họa lại thành phúc đi......

“Lôi Hải Thành!”

Tiếng rống lớn của Lãnh Huyền bay xuống từ trên đỉnh đầu, hoàn toàn mất đi trầm tĩnh.

Lôi Hải Thành nhảy xuống mặt cỏ dưới đáy vực, ngẩng đầu liền thấy nửa thân thể Lãnh Huyền đã treo ở giữa không trung, bảy tám cánh tay bên cạnh đang chặt chẽ túm lấy hắn, hiển nhiên các tướng sĩ sợ Thái thượng hoàng bị kích động, cũng nhảy xuống theo.

Những người này cũng không khỏi khẩn trương quá mức rồi! Lôi Hải Thành chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng khoảng khắc cùng mục quang Lãnh Huyền giao tiếp, sự kinh hoàng, hoảng loạn, thất thố...... rõ rành rành trong đôi con ngươi đen trong kia khiến cho tim hắn đột nhiên ngừng đập.

Nếu như, nếu như hắn ngã chết tại nơi này, Lãnh Huyền thật sự sẽ nhảy xuống!

Nhiệt lưu trong cổ họng dâng lên, hắn hít vào một hơi thật sâu, giơ tay về phía Lãnh Huyền cười nói: “Ta ôm tiểu gia khỏa này, trèo lên thật bất tiện, tìm đoạn dây thừng dài kéo ta lên đi.” Đăng bởi: admin
Bình Luận (0)
Comment