Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 19

Một đêm đông phong, trăm dặm băng tuyết.

Ngày hôm sau, ánh chiêu dương phủ lên những hạt tuyết châu kết băng vương đầy trên cây cối bụi cỏ ven đường. Thương đội thu dọn lều trại, lấy cỏ khô từ thùng xe ra cho ngựa ăn no rồi tấp nập khởi hành.

Khi dương quang hoàn toàn thoát khỏi mây mù, Tây thành môn đã rõ ràng hiện lên trong tầm mắt.

Gần đến kinh thành, người ra vào cũng bắt đầu nhiều hơn một chút. Lôi Hải Thành chăm chú nhìn, cũng không thấy có binh sĩ nào tra vấn từng lữ khách một. Nghĩ có lẽ kẻ khi trước lùng bắt hắn sau khi nghe tên sao phu sống sót bẩm báo, chắc nghĩ hắn đã vùi thây trên sông, liền huỷ bỏ lệnh truy nã.

Thương đội xa mã đông đúc, vô cùng gây chú ý. Gần tới chân thành liền có binh sĩ đi tới tra hỏi. Trong đám tuỳ tùng của Kỉ Du có một trung niên nam tử dáng điệu giống như một quản sự xuống ngựa, hắn trước giờ vốn phụ trách thu xếp tạp vụ, cùng binh sĩ kia báo số người cùng số hàng, lại dúi vào trong tay binh sĩ đó một đĩnh tuyết hoa ngân[49]. Binh sĩ kia xem qua loa mấy cỗ xe ngựa, liền phất tay cho đi.

Lôi Hải Thành bất động thanh sắc nhìn, qua khỏi cửa thành mới hỏi Kỉ Du: “Ngươi chỉ là một doanh thương bình thường, vi lẽ gì mà nhập thành còn phải kính biếu bạc? Có phải hay không bởi vì ngươi là Lạc Thủy thương đội?”

Kỉ Du nhún vai “Lạc Thủy là chư hầu của Thiên Tĩnh cũng đã đến mười mấy năm, hiếu kính đâu chỉ có từng đó? Mà chuyện này cũng không phải chỉ riêng gì Lạc Thủy, phàm là thương nhân nước chư hầu nếu muốn buôn bán tại Thiên Tĩnh quốc nội, trước khi nhập cảnh cũng đã phải nộp đủ loại thuế má. Tên gác cổng đó, chẳng qua chỉ là tiện thể ăn chặn mà thôi.”

“Tên cẩu coi cửa đó, cũng chính là thấy chúng ta là chư hầu nên mới dám khi dễ, mới dám trắng trợn mà sách nhiễu thế thôi.” Trung niên nam tử kia từ hậu diện, nhịn không được phẫn nộ chen vào nói.

“Lão Đường, bỏ đi, người đang dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu?” Kỉ Du trấn an trung niên nam tử, nhãn châu xoay động, thể hiện sự khôn khéo của một thương nhân.”Dù sao cũng đã bị bắt chặt ít nhiều rồi, chúng ta hãy cứ mạnh mẽ mà kiếm lại từ Thiên Tĩnh là được rồi. Hải Thành, ngươi nói có phải hay không?”

Lôi Hải Thành cười nhạt, “Đúng vậy, dương mao xuất tại dương thân thượng.”[50]

“Dương mao xuất tại dương thân thượng?” Kỉ Du thấp giọng lặp lại những lời này, không khỏi gật đầu.” Đúng, đúng, chính là ý này đây. Hải Thành, nghe ngươi nói như vậy, có phải ngươi đối với chuyện kinh doanh cũng rất thành thạo không?”

“Ta không có.” Lôi Hải Thành trả lời dứt khoát.

Kỉ Du cười hai tiếng, rõ ràng không tin, bất quá cũng không tái truy vấn nữa.

Sau khi thương đội vào thành, lại đi thêm nửa canh giờ nữa, mới dừng lại ở trước một toà đại trạch ngói xanh khí khái bất phàm mà dỡ hàng.

Kỉ Du giới thiệu cho Lôi Hải Thành: “Đây là xá quán Lạc Thủy quốc ta thiết lập ở Thiên Tĩnh kinh thành, chuyên dụng để tiếp đãi bảo hộ cho thương nhân lữ khách Lạc Thủy ở Thiên Tĩnh. Chúng ta ở lại nơi này nghỉ ngơi vài ngày, chờ giao hết chỗ hàng hóa này, sau khi thu mua tân hóa rồi tới thành trì kế tiếp của Thiên Tĩnh giao dịch.”

Nơi này đại khái chính là lãnh sự quán ở thời hiện đại, là hình thức ban sơ của các loại văn phòng ngoại trú. Lôi Hải Thành sơ lược nhìn qua, nhảy xuống ngựa, nhưng không đi cùng Kỉ Du, mà chỉ đem dây cương giao lại cho Kỉ Du.”Giờ đã đến kinh thành, ta còn có chuyện quan trọng cần làm, xin cáo từ.”

“Ngươi phải đi?” Kỉ Du ngỡ ngàng, nhìn khoé miệng Lôi Hải Thành khẽ nhếch, hắn cũng ý thức được mình đã hỏi một câu thừa, mặt liền nóng lên nói: “Vậy ngươi ở tại khách *** nào? Một chút nữa ta đi tìm ngươi.”

Lôi Hải Thành một mực từ chối, “Không cần. Ngươi với ta chỉ là tương phùng phiêu du, nếu có duyên thì sẽ tái kiến, không cần cưỡng cầu.”

Từ đáy lòng hắn đã đem Kỉ Du coi là bằng hữu, bởi vậy không muốn cùng thương đội ở cùng một chỗ, để tránh cho thương đội sau này sẽ bị liên lụy.

Kỉ Du biết Lôi Hải Thành nói không sai, nhưng chung quy là không muốn cùng thiếu niên này từ biệt như vậy, còn muốn giữ lại.”Hải Thành, ngươi muốn làm chuyện gì? Ta ở kinh thành cũng quen biết một vài người, nói không chừng có thể giúp ngươi......”

“Giết người.” Hai chữ ngắn gọn băng lãnh, cắt đứt lời nói tràng giang của Kỉ Du.

“A?” Kỉ Du nhìn biểu tình trên mặt Lôi Hải Thành, tuyệt đối không giống đang nói đùa. Miệng hắn há to, nói không ra lời.

“Ta đến, chính là vì giết người.” Lôi Hải Thành cười khẽ xoay người, đạp lên băng tuyết đi khỏi tầm mắt Kỉ Du.

Đến khi bóng dáng thẳng tắp tự tiêu thương kia hoàn toàn tan biến, Kỉ Du vẫn cứ ngơ ngác đứng trong gió. Trong đầu vẫn còn loé lên mâu quang của Lôi Hải Thành trong chớp mắt khi quay đầu đi —

Lãnh tĩnh dị thường, sâu sắc không lường được, lãnh liệt quyết đoán......

Ly khai Lạc Thủy xá quán, Lôi Hải Thành ở trên đường phố phủ đầy tuyết trắng đóng băng chậm rãi bước đi.

Vẫn còn trong tiết xuân, phần lớn các cửa hàng đều không mở cửa. Trên đường người đi thưa thớt, chỉ có vài người bán hàng rong mặc y phục đơn bạc gõ trống thét to. Lúc này mà vẫn phải làm ăn sinh kế, cũng đa phần là những tiểu thương khốn cùng.

Lôi Hải Thành dùng chút tiền đồng trên người mua ở chỗ người bán hàng rong một cái nón trúc, lại mua thêm mấy chiếc màn thầu nóng hôi hổi.

Khi ăn hết, hắn cũng đã đi được một vòng quanh thành.

Lần trước sau khi sát hổ thoát vây, thì trời cũng đã quá khuya, không thể hảo hảo mà quan sát địa hình. Nhìn một vòng khu vực rộng lớn trước mắt, hắn phát hiện bố cục Thiên Tĩnh cung điện theo những hiểu biết ghi lại trong lịch sử cũng không sai biệt lắm, tứ phương tinh tế, tường cao vây quanh hơn mười tòa cung điện lớn nhỏ, còn có hộ thành hà xung quanh tường thành. Bốn phía tường vây đều có thành môn, thông qua cầu treo trên hộ thành hà thông ra với bên ngoài.

Hiện tại là ban ngày, cầu treo đúc bằng sắt được thả nằm ngang mặt sông. Lôi Hải Thành đứng từ xa nhìn đến, chỉ thấy dây xích sắt to lớn cùng khôi giáp trường mâu của tuần tra thị vệ phản quang cùng băng tuyết.

Ban đêm cầu treo sẽ thu hồi. Hắn nheo mắt lại, ước chừng một chút bề rộng của hộ thành hà, bất quá năm trượng, bơi qua lại dễ như trở bàn tay.

Đã từng phá được camera giám sát, lưới hồng ngoại tuyến báo động, các loại IC[51] trí năng phòng ngự khoa học kỹ thuật khi thực thi những nhiệm vụ ám sát, xem ra đối với Lôi Hải Thành, phương pháp phòng ngự ở cái trình độ này căn bản chỉ là thứ sơ đẳng không hơn.

Công trình quân sự phòng ngự của cổ nhân quả nhiên quá sức thô sơ. Hắn mỉm cười kéo thấp vành nón trúc xuống, nhàn nhã nện bước rời đi.

Theo kinh nghiệm của hắn, trong lúc nửa đêm đến hừng sáng, giấc ngủ của tuyệt đại đa số đều đạt tới mức sâu nhất, sự để phòng của nhân viên cảnh vệ cũng ở mức thấp nhất. Hắn luôn thích lựa chọn thời điểm thuận lợi cho việc tập kích để xuất kích, nhưng không phải là tối nay.

Trước khi tìm Lãnh Huyền báo thù, hắn trước hết phải tìm ra lời giải đáp cho mối hoài nghi trong lòng mình đã.

Đêm khuya. Mặt trăng ẩn một nửa trong tầng mây, bầu trời thanh vắng thưa thớt sao.

Mái ngói cong trạm trổ nơi phủ đệ, như đầu mãnh thú núp trong bóng đêm. Chỉ có tấm biển hiệu “Lan vương phủ” ở trong tuyết phản chiếu ra thứ ánh sáng kim khí lộng lẫy lạnh như băng.

Một thân ảnh phủ nhục nơi đầu tường, nín lặng nhìn chăm chú đám thị vệ đi tuần trong Lạc Đình viện.

Ở trong tư thế này duy trì nửa nén hương, xác nhận được kẽ hở trong tuyến đường thị vệ hành tẩu đan xen nhau, Lôi Hải Thành trong nháy mắt tiếp cận lúc hai đội thị vệ đổi gác, tựa như li miêu nhẹ nhàng nhảy vào Lạc Đình viện, rơi xuống đất không phát ra chút âm thanh.

Linh hoạt trườn qua chỗ khóm hoa nơi giả sơn, rồi chậm rãi tiếp cận tòa kiến trúc đầy khí thế phía trước, đến tận khi hiện ra gian phòng có ánh đèn le lói, Lôi Hải Thành dừng lại cước bộ.

Đưa ánh mắt từ dưới bậc thềm đá cẩm thạch lên đến cánh cửa gỗ để ngỏ một nửa trạm khắc tinh xảo hoa lệ, có thể thấy vạt áo dao động của người đang đi lại bên trong, nghe được loáng thoáng người trong phòng đang nói những gì.

Tại cột trụ bên cửa, một thị vệ nắm thanh yêu đao đứng gác. Hai mắt đã có điểm lim dim vô thần, hiển nhiên đã đứng đến quá nửa đêm, liền đưa tay che miệng ngáp một cái.

Ngay tại thời điểm tên thị vệ ngửa đầu híp mắt ngáp, Lôi Hải Thành dùng tốc độ tấn lôi bất cập yểm nhĩ[52] mạnh mẽ lao lên, hung hãn dùng con dao chặt một nhát vào sau gáy tên thị vệ —

Chỉ có một thanh âm rất nhỏ, rất nhẹ nhàng thanh âm của xương cốt gẫy lìa.

Thị vệ chưa kịp rên lấy một tiếng liền nhũn ra như bùn, bị Lôi Hải Thành lôi vào bụi cây bên dưới bậc thềm.

Nơi này chỉ thu xếp một người canh gác, canh phòng tựa hồ có chút quá mỏng. Lôi Hải Thành cảm thấy được có chút gì đó không hợp với lẽ thường, nhưng không tốn thời gian suy nghĩ nhiều, lẻn vào trong phòng, nhanh như chớp ẩn nấp vào sau một sa trướng lớn rủ xuống đất.

Lặng yên theo khe hở trên sa trướng nhìn ra ngoài, bốn góc phòng đều có lò hương thanh đồng toả khói, trên mặt đất trải tấm thảm nhung lớn trắng toát mềm mại, phía trên có bày biện một bàn trà bằng đá cẩm thạch trắng, có đặt vài cây nến.

Một bình trà ngọc, hai chén rượu. Một đôi tay gầy yếu như vô cốt so với bình trà ngọc thậm chí còn trắng hơn đang chậm rãi hướng chiếc chén bạc rót thứ tửu thuỷ trong suốt màu hổ phách.

Cũng chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay, bởi vì nữ tử châm rượu quỳ ở bên cạnh bàn trà, toàn thân quấn trong hắc sắc trường bào, khuôn mặt cũng che phủ bởi một tấm hắc sa, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng mênh mông như làn nước mùa thu.

Lôi Hải Thành cũng có chút hiểu biết và thưởng thức những thứ mỹ lệ, trong đó bao gồm cả mỹ nhân. Chỉ bằng một bàn tay, một đôi mắt, hắn đã có thể tưởng tượng được nếu nữ tử này tháo xuống khăn che mặt, nhất định là phong hoa tuyệt đại, diễm kinh bốn tòa.

Bất quá, hắn tối nay lẻn vào Lan vương phủ, chỉ là vì một nam nhân.

Lan vương Lãnh Thọ! Vi lẽ gì mà phải phái người ở Tử Nguyên giang bắt hắn? Nam nhân đã từng ở trên kim điện bênh vực cho hắn đến tột cùng là địch hay là bạn? Lôi Hải Thành quyết định phải tìm ra chân tướng mới thôi.

Hắn không muốn để chuyện vụn vặt này làm trở ngại đến việc thực hiện kế hoạch ám sát Lãnh Huyền của hắn. Đăng bởi: admin
Bình Luận (0)
Comment