Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 54

Nàng lặng yên ly khai phòng ở, ly khai thần cung, đi đến bên Bích hồ xa xa, ngồi ở bãi cỏ bên bờ thấp giọng thút thít. Nàng cũng không rõ bản thân mình đến tột cùng là vì cái gì mà thương tâm, chỉ là muốn cho nước mắt mang đi hết những buồn khổ cùng chua xót chất chứa trong lòng.

Khóc thật lâu, mãi đến khi cuối cùng nước mắt không chảy ra được nữa, nàng nghèn nghẹn ngẩng đầu, mới phát hiện cách đó không xa có một nhân ảnh trên khối giả sơn thạch.

Đại hoàng tử ôm lấy nam đồng, lẳng lặng ngồi đấy. Vạt áo mỏng manh cùng mái tóc bị gió lạnh buổi đêm thổi bay, người của hắn lại giống như pho tượng đá, vẫn không nhúc nhích. Nàng nghĩ rằng hắn nhất định đã đến bên hồ trước nàng rất lâu rồi, bởi vì vết mực trên mặt nam đồng đã được tẩy rửa.

Nguyệt quang chiếu xuống khuôn mặt đại hoàng tử, tái nhợt không có lấy nửa điểm huyết sắc, thậm chí còn tỏa ra loại thanh khí âm u như sắp cận kề cái chết. Hai mắt u ám cũng vô pháp tìm thấy bất cứ cảm xúc gì, chỉ thẫn thờ không xác định nhìn về phía trước, tựa như muốn nhìn xuyên thấu mọi thứ.

Nếu như không có tiếng cước bộ từ xa vọng lại phá tan sự trầm tịch chết chóc xung quanh, nàng tin rằng mình sẽ một mực yên lặng ngắm đại hoàng tử ngồi đến tận bình minh.

Là Khả Nhân cùng một thị nữ đi tới.

Nàng có chút xấu hổ đi đến trước mặt đại vương tử, từ trong tay hắn ôm lấy nam đồng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử, rồi mới giao cho thị nữ bên cạnh kia, sai nàng mang hài tử trở về nghỉ ngơi.

Đại hoàng tử chính là thẫn thờ chăm chú nhìn hết thảy. Khả Nhân đỏ hồng mắt ngồi lên trên đùi hắn, tựa vào lòng hắn, ghé vào bên tai hắn nhẹ nhàng thủ thỉ.

Nàng nghe không được Khả Nhân nói những gì, chỉ thấy đại hoàng tử cuối cùng cũng có động tĩnh, đối Khả Nhân nhìn kỹ nửa ngày, mới nhẹ nhàng đem nàng đẩy ra.

“Ngươi không cần giải thích. Là ta vô quyền vô thế, không cấp được cho ngươi cuộc sống mà ngươi muốn. Ngươi đi đi, đi tìm hoàng tử cùng thái tử nào khác đi, sau này cũng không cần phải tới tìm ta cùng hài tử nữa.” Thanh âm hắn khàn khàn, trầm thấp lên xuống mà bình tĩnh.

Khả nhân lúng túng xoắn vặn vạt áo, run giọng cầu xin, “Ta là mẫu thân Chu nhi a, Huyền, ngươi coi như là vì hài tử, tha thứ cho ta lần này.”

“...... Ta đã tha thứ cho ngươi quá nhiều lần rồi......” Một đám may bay tới, che khuất ánh trăng. Khuôn mặt Đại hoàng tử cũng bị che phủ bởi bóng râm, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhưng Dao Quang lại cảm thấy biểu tình của hắn tựa hồ như muốn khóc

Hắn chậm rãi đứng lên, chỉ chỉ vị trí trái tim, nhẹ giọng nói: “Khả Nhân, ngươi là người đầu tiên ta yêu thích. Nơi này của ta, đã từng vì ngươi mà nhức nhối, đau đến tựa như muốn giết chết bản thân.”

Khả Nhân ngây người, thấy đại hoàng tử xoay người đi, nàng mới bừng tỉnh, tiến lên gắt gao ôm lấy đại hoàng tử.”Huyền, sau này ta nhất định sẽ không đi lại cùng người khác nữa. Huyền, ngươi tin tưởng ta! Ta, lần đầu tiên của chúng ta, ngươi đã nói đời này trừ bỏ ta, sẽ không yêu thương ai khác nữa, ngươi cũng nói qua bất luận sau này phát sinh bất cứ chuyện gì, ngươi cũng sẽ chỉ thích mình ta, ngươi đã quên rồi sao? Huyền!”

Đại vương tử đờ đẫn đứng thẳng dậy, chỉ có khóe môi kịch liệt cắn chặt.

Không nghe thấy hắn quát mắng cự tuyệt, Khả Nhân lộ ra điểm kinh hỉ, bất chấp bên cạnh còn có Dao Quang đang nhìn, nàng duỗi tay ôm lấy cổ Đại vương tử, dùng bộ ngực đầy đặn nhẹ nhàng cọ lên hắn, khẽ liếm vành tai hắn.

“Huyền, tha thứ ta được không?”

“...... Ngươi trước đây, tuyệt không phải là loại người này.” Mục quang của đại hoàng tử vẫn thẫn thờ nhìn về phương xa, duỗi tay rút xuống trâm cài trên búi tóc của Khả Nhân.

Kim thoa hình hồ điệp cực kỳ tinh xảo, trên đầu rủ xuống một chuỗi trân châu tròn trịa,mỗi viên đều lớn tựa như long nhãn, bảo quang tứ xạ.

“Đây là hoàng tử nào tặng cho ngươi vậy? Đi theo ta, ngươi vĩnh viễn cũng không có được trang sức trân quý như vậy. Khả Nhân, ngươi vẫn luôn là nghĩ như vậy......” Hắn chua xót cười, đem trâm cài đưa lại.

Khuôn mặt Khả Nhân lộ vẻ ngượng ngùng, bàn tay lại tự nhiên đưa ra nghĩ muốn lấy lại trâm cài. Tay đại hoàng tử thình lình xoay chuyển, phần đầu trâm dài sắc nhọn đâm thật sâu vào yết hầu Khả Nhân.

Dao Quang nhanh chóng bịt miệng, ngăn chặn kinh hô. Nhìn đôi mắt mỹ lệ của Khả Nhân trừng lớn, chậm rãi từ trên người đại hoàng tử trượt ngã xuống.

Ôm lấy Khả Nhân đã dứt khí, đại vương tử ngồi ở trên giả sơn thạch, vuốt lên những điểm hôn ngân trên xương quai xanh của Khả Nhân, nhắm mắt lại.

“Ngươi vừa rồi, lại đến chỗ của ai vậy? Khả Nhân, Khả Nhân...... những lời ta đã nói, cho tới bây giờ vẫn chưa hề quên. Người đã quên, là ngươi...... Ngươi còn muốn tâm của ta vì ngươi mà đau đớn thêm bao lâu nữa?”

Hắn gắt gao đem đầu Khả Nhân dựa vào ngực mình, ôn nhu vuốt ve mái tóc nàng, khuôn mặt nàng.

Dưới nguyệt sắc, khóe mắt hắn mơ hồ có thủy quang.

Dao Quang vén váy lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy về thần cung. Nàng vô pháp chịu đựng khi nhìn biểu tình trên khuôn mặt đại hoàng tử, rõ ràng mỉm cười nhưng lại thương tâm cùng tận.

Ngày hôm sau, trong cung lưu truyền chuyện thị thiếp trước giờ của đại hoàng tử cắt cổ tự sát. Ở nơi hoàng cung lạnh lùng vô nhân tình này, một cái tin tử của một tiểu tiểu cung nữ cũng nhanh chóng bị chôn vùi.

Thái tử đối với trò chơi hành hạ đại hoàng tử lại càng thêm hăng hái. Cứ vài ba lần lại dùng hài tử để uy hiếp, đem đại hoàng tử gọi tới thần cung.

Các biện pháp ngược đãi nhiều vô kể. Dao Quang không biết đại hoàng tử làm sao lại có thể nhiều lần thẳng lưng đi vào thần cung, rồi lại như vậy đi ra ngoài. Nàng chỉ nhìn thấy, cho dù bọc dưới lớp áo thu dầy cộm, vóc người của đại hoàng tử cũng dần dần gầy yếu đi.

Song vào buổi tối nọ, đại hoàng tử cuối cùng đã không thể tự mình đứng lên, bị thị vệ nâng ra vứt trên mặt cỏ ngoài thần cung.

Nàng nghe nói, sau mấy vòng bạo lực xâm phạm, Ngôn nhi đột phát nghĩ ra, gọi người bắt lấy mấy con rắn còn sống nhét vào trong cơ thể đại hoàng tử. Rắn mới tiến vào một nửa, đại vương tử đã liền hôn mê, hơn phân nửa là đã bị rắn cắn bên trong.

Nàng nhìn đại vương tử chảy đầy mồ hôi lạnh, cực nhọc giãy dụa, nghĩ muốn bò dậy, cuối cùng nhịn không được tiến đến, dùng thân mình nhỏ bé của bản thân nâng hắn dậy đưa về nơi ở.

Cho dù sẽ bị thái tử băm thây vạn đoạn, nàng cũng không hối hận vì giúp hắn, cũng không hối hận về quyết định của bản thân.

Nơi đại hoàng tử ở được gọi là Khai Nguyên cung, bốn vách tường tiêu điều vắng vẻ, cùng lãnh cung hoang phế cũng chẳng kém mấy. Nàng rưng rưng lệ đem hắn đưa tới giường, một bàn tay mảnh khảnh liền đưa lên, lau đi nước mắt cho nàng.

Đại hoàng tử yên lặng chăm chú quan sát nàng, thật lâu sau, mới yếu ớt hỏi: “Ngươi dìu ta trở về, vậy là đã không còn biện pháp tái trở về thần cung. Nguyện ý theo ta, giúp ta sao?”

Khuôn mặt hắn nhợt nhạt, mục quang lại sáng rõ đến mức hết thảy đều không cách che giấu, ngữ khí lại càng khiến kẻ khác không có đường kháng cự.

Nàng gật đầu. Kỳ thật cho dù đại hoàng tử không hỏi, nàng cũng cam tâm tình nguyện vì hắn làm bất cứ chuyện gì.

Ngay tại đêm đó, nàng được đại hoàng tử kêu mấy thị vệ xa lạ, thay đổi liên tục giấu ở trong một ngăn tủ đưa ra khỏi hoàng cung.

Khi mở ra ngăn tủ, một tuấn mỹ nam nhân phục trang lộng lẫy tầm hai mươi tuổi kinh ngạc nhìn nàng, rồi mới nở nụ cười.”Lãnh Huyền hắn cư nhiên ngay cả tiểu nữ oa thế này mà cũng thu nạp để làm tử sĩ.”

Nàng nghe ra được sự khinh thị trong tiếng cười của nam nhân, liền cắn chặt môi. Nàng tuyệt sẽ không làm cho đại hoàng tử thất vọng.

Nam nhân tên gọi Lãnh Thọ, là đệ đệ ruột duy nhất của thương hoàng, cho nên mới được lưu lại kinh thành, không giống như các huynh trưởng khác mẹ khác, khi thương hoàng lên ngôi liền bị phân hầu ở các vùng đất khác.

Nàng ghét nam nhân này, nếu hắn là bằng hữu của đại hoàng tử, vì cái gì không giúp đại hoàng tử đối phó thái tử?

“Ta giúp hắn, chẳng qua là bởi vì các hoàng tử cùng cả thái tử đều chẳng làm nên trò trống gì, khó có thể kế thừa Thiên Tĩnh cơ nghiệp. Chỉ có hắn tính tình đủ ẩn nhẫn, có thể trở thành đế vương. Nhưng đến tột cùng có phải hay không, còn phải chờ xem tương lai. Cho nên, chuyện ngoài cung, ta có thể giúp hắn. Nhưng trong cung, phải dựa vào chính hắn. Nếu hắn ngay cả mấy hoàng tử cũng đấu không lại, tương lai làm sao cùng bọn họ tranh ngôi vị hoàng đế?”

Lãnh Thọ khinh bâng quơ cười, vỗ vỗ đầu nàng.”Hai con đường, tùy ngươi tuyển lựa. Một là lưu lại nơi này của ta, học giỏi võ nghệ, sau này giúp Lãnh Huyền hành sự. Hai là đến Phong Lăng làm nội ứng. Tháng trước mới vừa truyền đến tin tức, tử sĩ của chúng ta ẩn núp tại Phong Lăng đã bị lộ, đã bị người Phong Lăng xử trí. Một tiểu cô nương như ngươi, nếu làm sẽ không khiến người hoài nghi. Còn như Tây Kì, đã có người đi, cũng không cần đến ngươi.”

Nàng không chút do dự lựa chọn con đường thứ hai, nàng muốn lũ cầm thú sát hại phụ mẫu nàng, thiêu hủy quê hương nàng trả giá đại giới.

Ở phủ Lãnh Thọ một thời gian ngắn, học tập được chút tri thức cần thiết. Lúc này nàng nghe Lãnh Thọ nói, đại hoàng tử không biết dùng thủ đoạn gì, làm cho thương hoàng cực hiếm khi bước chân đến thần cung thấy được tình cảnh đám người thái tử tùy ý tra tấn hắn, kết quả thương hoàng hung hăng quở mắng thái tử, Ngôn nhi cũng bị đuổi về nhà, không được phép tái đặt chân đến hoàng cung.

Thậm chí, thương hoàng còn hạ lệnh đem mẹ ruột Lô thị sớm qua đời đã nhiều năm của đại hoàng tử truy phong Tuệ phi. Địa vị Lãnh Huyền ở trong cung, cuối cùng đã chiếm được thừa nhận của thương hoàng.

Ánh mắt nàng phát sáng, nàng tin chắc, đại hoàng tử nhất định có thể trở thành hoàng đế kế tiếp của Thiên Tĩnh. Mà nàng, cũng muốn vì hắn tương lai nhất thống thiên hạ mà dọn sạch hết chướng ngại. Đăng bởi: admin
Bình Luận (0)
Comment