Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 81

Trong thiên ti vạn lũ[140] những mối vướng bận, Lôi Hải Thành thẳng nằm tận đến lúc dương quang lên cao mới ngồi dậy. Vào khoảnh khắc xuống giường, trước mắt liền biến đen, đầu óc cũng một trận choáng váng.

Cứ phóng túng như ngày hôm qua, thương thế e rằng lại phải kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể khỏi hẳn. Hắn định thần lại, tự giễu cười, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người huyên náo bên ngoài phòng.

Đẩy cửa ra, Công tử Tuyết tối hôm qua đến Khảm Ly thành thăm dò quân tình không ngờ đã quay về phủ trấn, trên y phục thuần khiết bắn tung vài điểm huyết tích mức độ không đồng nhất, hiển nhiên đã trải qua một trận đánh nhau kịch liệt. Giữa hàng mi hắn hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, thần khí lại vẫn thập phần kiêu ngạo, trong tay còn chặt chẽ giữ lấy mạch môn của một người.

Người nọ búi tóc tán loạn, bước đi nghiêng ngả, trên vạt áo hoa lệ xa xỉ lại nhiễm một mảng lớn máu đỏ thẫm, bị Công tử Tuyết đẩy ngã bên cạnh hồ, ngừng thở gấp lại, cật lực ngẩng đầu, cùng Lôi Hải Thành bên kia bờ hồ đối diện.

“Phù Thanh Phượng!”

Lãnh Thọ nghe được tin chạy đến cũng nhận ra người này, vừa mừng vừa sợ, vội kêu Phong Vân thập tam kỵ mang tới dây thừng đem Phù Thanh Phượng trói thật chặt lại. Phù Thanh Phượng thụ thương tựa hồ rất nặng, chỉ hơi tránh né rồi liền tùy ý để chúng nhân chi phối.

Lãnh Thọ hưng phấn vô cùng, có Phù Thanh Phượng làm con tin trong tay, cùng Tây Kì tái chiến nhất định phần thắng tăng nhiều. Hắn đang muốn mang Phù Thanh Phượng đến chỗ Lãnh Huyền thẩm vấn thêm, Công tử Tuyết bỗng đưa tay, chặn đường hắn lại.

“Người này phải do Hoàng ta xử trí. Lan vương cho dù có muốn thẩm vấn hắn, cũng phải đợi Hoàng ta bằng lòng mới được.”

Lãnh Thọ ngẩn ra, nhớ lại ước định giữa Lãnh Huyền cùng Phong Lăng hoàng, chỉ có thể nhìn Công tử Tuyết áp giải Phù Thanh Phượng, hướng phòng ở ven hồ thấp thoáng trong bóng cây của Ngự Diễm Liệu đi tới.

Hắn quay người trở về hướng Lãnh Huyền bẩm báo, trước khi đi dặn Phong Vân thập tam kỵ lưu ý động tĩnh nơi Phong Lăng hoàng. Tuy rằng hôm qua ở trên đại sảnh nghe trong lời nói của Phong Lăng hoàng đối Phù Thanh Phượng hận đến thấu xương, nhưng Phù Thanh Phượng dù sao cũng đã từng là Phong Lăng trọng thần, khó đảm bảo rằng trong đó không có chuyện gì kỳ lạ.

Phong Vân thập tam kỵ đều là những người lanh lợi, lập tức liền có hai người lĩnh mệnh lưu lại bên tiểu hồ canh gác.

Phòng Lôi Hải Thành cách nơi ở của Ngự Diễm Liệu cũng không xa, mắt thấy Công tử Tuyết đem Phù Thanh Phượng đưa vào trong phòng Ngự Diễm Liệu.

Không bao lâu sau, Công tử Tuyết một mình đi ra, đưa tay đóng cửa phòng lại, ngay cả cửa sổ cũng khép chặt, hướng sơn thạch bên hồ cách phòng mấy trượng ngồi xuống, hai tay ngửa lên thủ quyết, nhắm mắt dưỡng thần điều tức.

Lôi Hải Thành nhíu mày lại, với bệnh tình hiện tại của Ngự Diễm Liệu, sẽ chịu không nổi sự công kích nhỏ của bất luận kẻ nào. Công tử Tuyết cư nhiên yên tâm để mặc Phù Thanh Phượng cùng Ngự Diễm Liệu một chỗ sao?

Trầm ngâm một lát, hắn rón rén nhảy ra từ cửa sổ phía sau, mượn cỏ cây che giấu lặng yên tới gần phòng của Ngự Diễm Liệu, trong từng hồi ho khan đứt đoạn của Ngự Diễm Liệu, nín lặng áp sát vào khe hở song cửa sổ.

Bóng lưng gầy yếu của Ngự Diễm Liệu chặn đại bộ phận tầm nhìn của hắn. Vượt qua đầu vai Ngự Diễm Liệu, Lôi Hải Thành nhìn đến Phù Thanh Phượng ngã ngồi trên mặt đất, trên gương mặt đẹp như quan ngọc sưng lên hiện rõ năm vết ngón tay xanh tím, khóe miệng cũng rớm huyết.

Cặp mắt hoa đào kia lại vẫn lấp lánh lưu động như trước, tìm không ra một chút sợ hãi.

“Sao lại không giết ta? A, ta biết rồi, ngươi là đang luyến tiếc.” Phù Thanh Phượng ngửa đầu cười nhẹ, ngay sau đó liền bị Ngự Diễm Liệu hung hăng tát một cái nổ đom đóm.

“Ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng buông tha ngươi sao?”

Ngự Diễm Liệu ho càng lúc càng kịch liệt, lực đạo bàn tay cũng càng ngày càng nặng, đánh tới khi khuôn mặt Phù Thanh Phượng cơ hồ biến hình mới dừng tay.

Hắn thẳng lưng lại thở dốc không ngừng, thật lâu sau mới hơi chút bình ổn khí tức. Ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Phù Thanh Phượng.”Vì cái gì lại muốn phản bội ta?”

Phù Thanh Phượng cố gắng mở mí mắt sưng phồng, bình tĩnh nhìn Ngự Diễm Liệu, bỗng chốc phá lên cười, “Ngày đầu tiên ngươi ta gặp gỡ ở Thanh Phượng lâu, ta đã nói cho ngươi ta là người Tây Kì. Muốn trách, chỉ có thể trách bản thân ngươi quá ngạo mạn, lại dám trọng dụng người của địch quốc.”

“Ngươi!” Ngự Diễm Liệu rõ ràng bị Phù Thanh Phượng chọc giận, bàn tay nắm lấy cằm Phù Thanh Phượng xiết chặt, Phù Thanh Phượng liền phát ra tiếng kêu rên đau đớn, vô pháp nói ra lời châm chọc nào nữa.

Lôi Hải Thành ở ngoài cửa sổ không khỏi giật mình, nguyên lai Ngự Diễm Liệu sớm biết rằng Phù Thanh Phượng xuất thân Tây Kì nhưng vẫn không đếm xỉa đến mối oán hận giữa hai nước mà trọng dụng, lại nghĩ đến Ngự Diễm Liệu đối Công tử Tuyết của Lạc Thủy ủy nhiệm trọng trách. Cái phong thái đầy trí tuệ trọng dụng người tài trong tứ hải ấy quả thật khiến người khâm phục, nhưng lại sống ở thời đại lấy quốc gia dòng tộc làm trọng này, thật quá đáng tiếc.

Sống lưng Ngự Diễm Liệu run rẩy, chậm rãi từ bên hông rút ra thanh đoản kiếm sắc bén. Lôi Hải Thành rùng mình, cho rằng Ngự Diễm Liệu cuối cùng cũng động sát khí đối với Phù Thanh Phượng, lại liền thấy kiếm quang của Ngự Diễm Liệu lướt qua, chính là cắt đứt dây thừng trói trên thân Phù Thanh Phượng.

“Leng keng” quẳng kiếm xuống, Ngự Diễm Liệu ôm lấy Phù Thanh Phượng, thần tình chua chát.

“Những năm gần đây Ngự Diễm Liệu ta đối với ngươi như thế nào, chẳng lẽ ngươi thật sự nửa điểm cũng đều không để tâm sao?” Hắn lau huyết ngân bên môi Phù Thanh Phượng, cười thảm nói: “Ngươi giam cầm ta, bức ta giao ra ngọc tỷ, ta cũng đều bằng lòng ngươi. Ta đã không còn có thể sống qua mùa hạ này, ngươi lại không chịu lưu Phong Lăng bên ta đi đến phút cuối cùng, bỏ lại ta mà quay về Tây Kì. Thanh Phượng, ngươi muốn ta chết mà không nhắm mắt được sao?”

Phù Thanh Phượng cắn chặt răng, sự thảng thốt dần thay thế trong ánh mắt ban sơ, bị hai tay Ngự Diễm Liệu càng lúc ôm càng chặt, gì đến xương sườn sinh đau, hắn cuối cùng im lặng thở dài, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên bờ vai gầy trơ xương của Ngự Diễm Liệu.

“Bệ hạ, ta nếu thật vô tình vô nghĩa, cũng sẽ không dùng hết linh đan diệu dược trong cung để cứu ngươi khi ngươi trúng kiếm, giúp cho ngươi sống tới ngày nay. Ta hồi Tây Kì, cũng là muốn cứu tính mạng ngươi thôi.”

Hắn trong mục quang nghi hoặc thăm dò của Ngự Diễm Liệu đưa tay vào trong ngực, lấy ra một hộp gỗ đỏ sậm nồng đậm hương khí.

Ba viên đan hoàn màu vàng nhạt lớn nhỏ như hạt đậu nằm trên lụa lót hắc sắc, tản mát ra khí vị khó ngửi cường liệt không thể tả được. Nếu không có hộp gỗ huân hương để đựng, quả thật là che dấu không nổi mùi thối này.

Lôi Hải Thành ngoài cửa sổ suýt nữa bị luồng hôi thối có thể sánh ngang với sầu riêng, dứa đại thụ hun đến nghẹt thở, khẩn trương bịt chặt mũi lại.

Ngự Diễm Liệu thấp giọng kinh hô: “Hương vị này, là Mạc hồ đảm[141]?”

“Đúng vậy.” Phù Thanh Phượng khép hộp gỗ lại, đem nó đặt vào trong tay Ngự Diễm Liệu.”Ta lấy mật của mấy con mạc hồ, mãi đến hôm trước mới luyện được thành ba khối dược hoàn, có thể giúp mạng ngươi kéo dài thêm nửa năm. Chỉ mong trong nửa năm này có thể tìm được Di thần thảo......”

Hắn an ủi Ngự Diễm Liệu, trong lòng lại biết hy vọng này cực kỳ mong manh, trên mặt tràn vẻ cười khổ.

Ngự Diễm Liệu xoa hộp gỗ, nhìn thẳng vào hai tròng mắt Phù Thanh Phượng, mục quang thâm trầm, “Mạc hồ cùng Mộng tiên đằng là Tây Kì chí bảo, xưa nay ẩn sâu trong Tây Kì hoàng thất, thường nhân muốn nhìn thấy cũng đều khó như lên trời. Ngươi, tuyệt không phải con dân Tây Kì bình thường.”

Tựa hồ minh bạch bản thân vô pháp giấu giếm hơn nữa, Phù Thanh Phượng chậm rãi nói: “Phù là họ bên mẫu tộc của ta. Ta họ Nguyên, Nguyên Cửu Trọng.”

Cái danh tự này giống như mang theo vô hình ma lực, toàn thân Ngự Diễm Liệu chấn động, lập tức lộ ra nụ cười khổ bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên thở dài không ngừng.

“Thì ra là thế. Ta cư nhiên đem Tây Kì hoàng đế mang về Phong Lăng làm Thừa tướng, thật sự là chuyện lớn hoang đường thiên hạ! Nguyên bệ hạ, mấy năm nay thật sự ủy khuất ngươi, ha hả......”

Phù Thanh Phượng chính là Tây Kì quốc quân?!

Lôi Hải Thành tuy rằng đối thân phận thực sự của Phù Thanh Phượng đã có chuẩn bị, nhưng vừa nghe xong, vẫn là kinh hoàng không khác gì Ngự Diễm Liệu, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nghi ngờ liền bộc phát.

Nếu lời nói Phù Thanh Phượng là thật, như vậy mấy năm qua quốc quân tại triều đình Tây Kì chủ trì quốc sự là ai? Con rối thế thân sao? Trạm Phi Dương có biết hay không vị quốc quân mà mình quên thân phục vụ tận trung thế nhưng lại chính là thứ đồ giả?.....

Hắn vì việc làm vô ích của Trạm Phi Dương mà phẫn uất, rốt cuộc không tĩnh tâm nổi để nghe tiếp đối thoại trong phòng nữa. Chỉ cảm thấy khí huyết trong ngực cuồn cuộn, nhắm mắt hít sâu, đột nhiên phát hiện ra phía sau có luồng khí tức mỏng manh hầu như khó có thể phân rõ tiếp cận.

Nguy hiểm! Hắn theo bản năng nghiêng người né tránh, nhưng vì thương thế trên đùi mà chậm mất nửa nhịp, không tránh được một nhát trọng kích vào sau gáy, ý thức chìm vào trong hắc ám khôn cùng. Đăng bởi: admin
Bình Luận (0)
Comment