Nơi Mặc Cảnh và Duy Tuyên đang giao đấu, khói bụi bốc lên mù mịt, đám bụi nâu đất cùng đám lá khô quấn lấy hai đối thủ, mọi người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy lấp loé hai màu đen trắng từ y phục của hai người đang quấn lấy nhau.
Chí Tà bất chợt nói: “Đúng như ta đoán, Mặc Cảnh luôn kìm nén năng lực của huynh ấy. Sức mạnh của huynh ấy và Duy Tuyên thật kinh khủng, họ đúng là võ công cái thế. Chúng ta không phải là đối thủ của họ.”
Bên trong vòng xoáy lốc bụi, Mặc Cảnh lúc này quyết vận hết sức lực. Bạch ngọc sáo trong tay hắn từ màu trắng tinh không vẩn đục đã chuyển thành màu xanh của lá tre. Trên thân bạch ngọc sáo đã phát lên ánh sáng xanh xẫm, giống hệt với lúc Mặc Cảnh giao đấu với Nhuận Kỳ tại Dục Ngư hồ cốc. Khi đó, hắn cố sức cầm cự ngang ngửa với Nhuận Kỳ, nhưng đó là vì lúc trước hắn đã bị thương trong trận đấu với trấn thú bạch tuộc, nên công lực sụt giảm. Giờ đây Mặc Cảnh không kìm nén, toàn thân toát ra khí thế bức người, nội lực vô cùng thâm hậu.
Duy Tuyên cũng tỏ ra không kém cạnh. Cả người hắn thoắt ẩn thoắt hiện, tà áo màu đen tung bay như những con rắn nước. Mỗi một tà áo như được hắn điều khiển thuần phục, thay nhau lao về phía Mặc Cảnh. Tà áo mỏng manh vô hại nhưng cứ đến gần đối thủ lại sắc lẹm như dao găm. Mặc Cảnh giơ bạch ngọc sáo tung chưởng, chặn đường tấn công của Duy Tuyên. Trên đuôi bạch ngọc sáo của Mặc Cảnh vẫn treo lủng lẳng con châu chấu tre mà Thuỵ Miên từng làm tặng hắn. Tà áo của Duy Tuyên không những sắc nhọn mà còn tiến lên luân phiên không ngớt; nối đuôi nhau lao vào đối thủ như muốn ăn tươi nuốt sống. Một trong những tà áo đã cắt đứt sợi dây buộc con châu chấu tre trên thanh bạch ngọc sáo của Mặc Cảnh. Ngay sau đó, con châu chấu bị cuốn vào mà nghiền nát, lả tả rơi ra như một nắm bụi vụn vỡ.
Mặc Cảnh quan sát Duy Tuyên, vẫn im lặng không nói, nhưng sát khí lần đầu xuất hiện không kìm hãm, hắn xông lên tấn công mạnh bạo hơn trước. Cầm bạch ngọc sáo trên tay, hắn liên tục vận khí tung chưởng lực xanh trắng xen kẽ, cuốn theo gió bụi rít lên như cuồng phong.
Hai người quần nhau như một vòng bát quái, trắng đen xoay vần. Mỗi khi hai chưởng lực đối đầu được xuất ra va vào nhau, đều phát ra tiếng kêu vang vọng chan chát, nơi hai chưởng lực chạm nhau lại ánh lên màu vàng choé chói mắt cùng những tia lửa nhỏ. Những chưởng lực vô hình mà nặng tựa ngàn cân, làm đất cát và cây cối xung quanh bị rung lắc, cành lá bị cắt xén rơi rụng dữ dội.
Hắc y nhân lúc này đã dính vô số chưởng lực của Mặc Cảnh, Mặc Cảnh cũng không khá hơn, trên người cũng đã mang đầy thương tích.
Những người đứng ngoài xem trận thư hùng đều phải thán phục võ lực của hai người, bán cân bát lạng. Hắc y nhân vừa đỡ được một chưởng phát ra từ bạch ngọc sáo của Mặc Cảnh, liền đưa tà áo đen của mình, cuốn lấy ba cây tre gần đấy, nhổ tận gốc, ném vào người đối thủ. Mặc Cảnh dùng bạch ngọc sáo chẻ ba cây tre lần lượt làm đôi. Duy Tuyên lợi dụng lúc này, ngay khi cây tre cuối cùng bị Mặc Cảnh xử lí, hắn đã xông đến gần, cầm một nắm bụi thuốc trên tay, ném vào người đối thủ, lại vận hết sức tung ra một chưởng đánh lén. Mặc Cảnh giơ Bạch Ngọc sáo lên đỡ; hứng trọn chưởng lực gian xảo. Từ trên thân bạch ngọc sáo xuất hiện một vết nứt toác, ánh sáng xanh dịu mát lúc này dần tắt ngóm. Vết nứt trên bạch ngọc sáo men theo thân sáo truyền vào tay của Mặc Cảnh.
Cổ tay Mặc Cảnh đang giữ bạch ngọc sáo bị chưởng lực của Duy Tuyên dội tới, rạch một đường đến giữa gân tay hắn, cắt đúng vào vết bớt trong lòng cổ tay hắn. Vết bớt hình thù giống như một cánh hoa nhỏ xinh màu trắng tinh. Mặc Cảnh run rẩy cảm nhận đau đớn truyền đến nơi cánh tay giờ đã bị thương đang chảy máu. Duy Tuyên đắc ý mỉm cười trước thắng lợi của mình. Hắn nói: “Ngươi đọ với ta, ắt sẽ đại bại. Ta đã chờ đợi khoảng khắc này bao lâu nay.”
Duy Tuyên nhìn về phía Mặc Cảnh, đang định lợi dụng tiến tới tấn công khi đối thủ đang bị trọng thương thì bỗng thấy trên cổ tay của đối thủ, nơi có vết bớt màu trắng đang chảy máu dần phát ra ánh sáng trắng. Ban đầu chỉ lờ mờ, ánh sáng càng lúc càng loé lên chói mắt dữ dội. Duy Tuyên theo phản xạ đưa tay lên che mắt thì thấy ánh sáng vụt lên rồi mờ dần. Mặc Cảnh xuất hiện trong làn sáng bao phủ, vết thương chỗ cánh tay hắn đã ngừng chảy máu. Thay vì làn tóc đen như lúc trước, mái tóc của hắn lúc này đã xoã ra ngả màu trắng muốt như mây, không một cọng đen. Cả thân hình hắn từ đầu đến chân là một màu trắng như tuyết.
Duy Tuyên nhìn thấy vẻ ngoài của Mặc Cảnh, duy chỉ có mái tóc thay đổi, còn lại y phục của hắn vẫn có dấu tích của các vết thương lúc trước hai người đụng độ. Nhưng bởi vì vết thương của Mặc Cảnh nơi cổ tay lúc trước còn chảy máu đầm đìa, nay vết thương đã lập tức lành lặn, nên Duy Tuyên cẩn thận đề phòng, chậm rãi quan sát.
Mặc Cảnh chậm rãi dùng bạch ngọc sáo đã vì đỡ chưởng cho hắn mà mất đi công lực làm trâm cài, vấn mái tóc xoã trắng lên đỉnh đầu thành một búi gọn gàng. Hắn nhìn Duy Tuyên nói: “Ngươi đã khai phong ấn của ta. Giờ ngươi mau đầu hàng, ta sẽ thu phục ngươi, triết xuất u hồn của Bạch Dần ra khỏi người ngươi, tha cho ngươi con đường sống. Nếu không, ngươi và u hồn của Bạch Dần, chỉ có thể cùng nhau tiêu tán, không thể tái sinh. Ngươi hãy tự quyết định, ta không muốn mất thêm nhiều thời gian với ngươi. Nàng còn cần đến ta.”
Duy Tuyên nhìn Mặc Cảnh, rõ ràng vẫn là cùng một người, khí lực của hắn vẫn vậy, nhưng khẩu khí lạnh lùng lại toát ra vẻ nguy hiểm hơn trước, làm người khác không thể không dè chừng.
Duy Tuyên không phục, hắn trả lời: “Đừng nói nhiều, ngoài màu tóc thay đổi ra, khí lực của ngươi vẫn chỉ có thế.” Vừa dứt câu, hắn liền lao vào tấn công Mặc Cảnh.
Mặc Cảnh đứng im không tránh đỡ, đến lúc tà hắc y của Duy Tuyên như một ngọn đao sắc chuẩn bị chạm đến người hắn thì Mặc Cảnh mới giơ hai ngón tay lên, dễ dàng kẹp lấy tà áo mà giữ chặt. Duy Tuyên hốt hoảng, khí lực khi trước của Mặc Cảnh chỉ ngang ngửa hoặc kém hắn một chút, vậy mà giờ đây, hắn ta lại có thể kiểm soát đòn tấn công của hắn một cách đơn giản đến thế. Hơn nữa, Mặc Cảnh lúc này đã thay đổi, ngay khi chặn lại đường tấn công của Duy Tuyên, cả người đã toát ra nội công thâm sâu khó lường.
Duy Tuyên không bỏ cuộc, liền tiếp tục tấn công. Hắn vận hết sức, một tiếng hét vang, chia hắc y phục trên người mình ra làm trăm tà áo mỏng, liên tiếp đánh vào Mặc Cảnh, thay nhau mổ xẻ xâu xé. Mặc Cảnh vừa nói: “Lấy trứng chọi đá.”, liền bị đám tà y cuốn trọn, mất hút không thể nhìn thấy.
Duy Tuyên thấy Mặc Cảnh bị cầm giữ trong ngàn mũi đao của mình, liền càng mạnh mẽ xuất ra một chưởng cực lớn đánh về phía đám tà y đang cuốn lấy đối thủ. Chưởng lực của hắn lao đi như một lưỡi rìu khổng lồ, chém tan nát bọc y phục màu đen đang giữ lấy Mặc Cảnh bên trong thành ngàn mảnh nhỏ.
Duy Tuyên nhìn những mảnh vải bị nghiền vụn đang bay đầy trong không khí, hắn bồn chồn không yên. Rõ ràng là Mặc Cảnh đã bị hắn giữ chặt bên trong, tại sao hắn có thể thoát khỏi bọc kén, biến đi đâu mất. Duy Tuyên chợt cảm thấy có luồng khí áp đảo ngay phía sau lưng, hắn giật mình quay lại thì liền chạm mặt đối thủ. Mặc Cảnh giơ tay lên ấn vào huyệt thái dương của Duy Tuyên; hắn không kịp nói gì, cũng không kịp có bất cứ phản ứng nào.
Hắn chỉ cảm thấy như hồn lìa khỏi xác, thân thể hắn liên tục rơi xuống một hố sâu hư ảo không đáy. Mãi một lúc sau, Duy Tuyên thấy mình đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, không gian đen tối như hũ nút. Hắn cảm nhận được chuyển động nhẹ nhàng từ phía sau. Hắn lết người cố đứng dậy, phát hiện mình đã mất hết võ công, trở nên vô lực.
Bóng đen lẳng lặng chuyển động trong không gian mù tối tiến sát đến gần hắn. Hắn cảm giác như có vật gì hay con gì đó đang quan sát mình, nhưng hắn tuyệt không thể phát hiện được ra khí lực của vật này. Mồ hôi lạnh toát chảy hai bên thái dương hắn. Đúng lúc Duy Tuyên quay người bỏ chạy thì từ đằng sau, vật đấy lao đến vồ lấy hắn, đè úp hắn xuống mặt đất lạnh. Duy Tuyên nghe tiếng mãnh thú gầm gừ, là một con hổ đen xì, hai mắt nó long lanh đỏ rực. Khoảnh khắc cuối cùng hắn nhìn thấy chính là hình ảnh của bản thân mình đang phản chiếu trong đôi mắt của mãnh thú. Hắn tự nhìn thấy tâm ma của chính mình, cũng bị chính tâm ma của mình nuốt chửng.
Đám người đứng phía dưới chứng kiến cảnh Mặc Cảnh hoá thành bạch phát nam nhân, lại thấy hắn dùng một chưởng đánh tan Duy Tuyên thành cát bụi; ai nấy đều kinh sợ ngỡ ngàng. Mặc Cảnh không tốn chút thời gian, liền mau chóng phi thân theo hướng Mộ Dung Mao đã bắt Thuỵ Miên đi.
***
Trong lúc Mặc Cảnh cầm chân Duy Tuyên, Đắc Di đã đuổi kịp Mộ Dung Mao. Hắn theo Mộ Dung Mao đang dẫn Thuỵ Miên đến khoảng trống trên mép núi, nơi mà hắn và nàng từng trao nhau tín vật. Mộ Dung Mao thấy Đắc Di đuổi sát phía sau, lại có Cát Uy đang tiến lại gần thì liền ép Thuỵ Miên ra sát miệng vực, đe dọa nói: “Nếu các ngươi còn tiến tới, ta sẽ khiến nàng ta phải chết.”
Thuỵ Miên bị Duy Tuyên điểm huyệt phong ấn, vẫn không thể nói một câu nào. Đứng sát mép núi, nàng đảo mắt xuống phía dưới, chỉ thấy vực sâu thăm thẳm, cạnh núi lởm chởm sắc nhọn, cây cối bên dưới rậm rạp đáng sợ. Nàng biết nếu bị rơi xuống, với pháp lực bằng không của mình, chắc chắn nàng sẽ mất mạng. Thuỵ Miên cũng thấy được sự lo âu khẩn trương trong mắt của Đắc Di.
Đắc Di đưa tay trấn an Mộ Dung Mao, đặt vũ khí trong tay mình là thanh thiết phiến xuống, từ tốn nói: “Ta không muốn dồn người vào đường cùng. Chỉ cần ngươi thả nàng ra, ta sẽ để ngươi đi.”
Mộ Dung Mao cười hả hê nói: “Ngươi định dùng kế với ta ư? Người định lừa ai đây? Ta là tể tướng đương triều, đã phục vụ qua hai đời hoàng đế, cớ nào lại để nhóc con như ngươi dắt mũi.”
Đắc Di nói: “Ngươi hãy bình tĩnh, tại sao ngươi lại căm thù ta đến thế? Ta cũng chỉ là muốn ổn định thiên hạ này, không muốn đuổi cùng giết tận ngươi và Mộ Cẩm An. Tại sao các ngươi lại muốn dồn ta và mẫu thân đến chỗ chết mới thôi?”
“Người muốn ổn định thiên hạ ư? Ai mà chẳng biết mẫu thân ngươi Hữu Bình Dương được sủng ái, không sớm muộn cũng độc sủng hậu cung, lại dựa vào nhà ngoại ngươi có Hữu Thừa Thăng, ngươi chắc chắn sẽ một bước chiếm giữ quyền triều; đấy mới là cái hoạ khôn lường. Vậy công lao bao năm qua của ta và Mộ Cẩm An sẽ là vô nghĩa. Ngươi tưởng ta không biết sao? Người tưởng ta không biết đến lời sấm truyền?” Mộ Dung Mao hai mắt long lên sòng sọc tức giận nói.
“Ngươi nói đến lời sấm truyền nào?” Cát Uy mặt không biến sắc hỏi.
“Ngươi còn giả ngây ngô với ta?” Mộ Dung Mao ánh mắt điên dại nói: “Long tử sinh vào rằm tháng chín, trải qua biến cố thay tên đổi vận, cuối cùng sẽ trở về nắm thực quyền, thống lĩnh tam quốc?”
“Ngươi nói gì ta không rõ.” Đắc Di vẫn bình tĩnh đáp.
“Chính vì lời sấm truyền, ta đã một tay sắp xếp hạ độc để phụ thân người không thể có hài nhi với bất cứ nữ nhân nào vào tháng riêng năm đó. Vậy mà khi hắn lên đường viễn chinh, lại hội ngộ với Hữu Thừa Thăng, duyên số an bài cho hắn gặp mẫu thân ngươi là Hữu Bình Dương. Hữu Thừa Thăng không biết đã quen nhân vật nào lại có thể ra tay cứu giúp cho phụ hoàng của ngươi.
Hắn không những thoát khỏi cổ độc tự kỉ của ta, mà còn nảy sinh tình cảm với Hữu Bình Dương. Ta nghe ngự ý nói Hữu Bình Dương sẽ hạ sinh vào tháng chín, nhớ đến lời sấm truyền khi xưa, nên đã sắp xếp để Mộ Cẩm An ra tay hạ sát Thái Thượng Hoàng.
Nhưng Hữu Thừa Thăng không phải tay vừa, ta thừa nhận phải kiêng nể hắn vài phần do hắn không những nắm trong tay binh lực lớn mạnh, lại tính toán chu toàn, khiến ta không thể ra tay dứt khoát với các ngươi. Chính vì thế mà chúng ta lơ là để Hữu Bình Dương hạ sinh ngươi vào tháng chín, lại đúng vào ngày rằm. Chuyện trùng hợp sao có thể không có ý nghĩa gì? Nếu không phải vì Hữu Thừa Thăng cao tay hoán đổi ngươi ra, thay ngươi bằng một thằng đần độn thì ta chắc chắn sẽ không khinh địch để ngươi và mẫu thân người thoát được số kiếp.
Nhìn tên vương tử ngu si trong cung lớn lên, ta cứ tưởng lời sấm truyền chỉ là do mọi người đồn đại, tên vương tử thiểu năng ấy không thể đe dọa đến vương quyền một tay ta mất công xây dựng. Tất cả chỉ là thần hồn nát thần tính.
Ai dè ta không để ý, ngươi đã lớn lên ngày càng anh dũng. Kèm với lời đồn đoán ầm ĩ trong cung, ngươi lại vô cùng giống với Thái Thượng Hoàng, khiến ta đã sinh nghi. Đến khi phát hiện ra ý đồ của ngươi, thì mọi chuyện đã chệnh với tính toán của ta, là do ta đã chậm một bước. Ta nên tin vào lời sấm truyền ngay từ đầu. Ta nên diệt trừ dị kỷ(1), nhổ cổ phải nhổ tận gốc. Đánh nhẽ ta phải kết liễu toàn bộ gia quyến của Hữu Thừa Thăng, không bỏ sót dù chỉ là một người.” Mộ Dung Mao nói, như cởi bỏ được oán hận giấu kín bao năm qua. Nếu lời nói có thể hoá thành sức mạnh công phá, chưởng lực của hắn phải hung hăng phát tiết vô cùng mãnh liệt.
(1) Diệt trừ dị kỷ: tiêu diệt kẻ chống đối
Đắc Di kìm nén nói: “Lời sấm truyền chỉ là lời đồn đại, chính vì ngươi lòng tham không đáy, tâm can không nguyện nên mới dẫn đến ngày hôm nay. Hãy nghe ta, giờ quay đầu lại còn kịp. Hãy buông tay chịu thua đi, ta nhất định sẽ giữ lời hứa, đảm bảo gia quyến của ngươi được an toàn.”
“Ta không cần ngươi tha thứ cho gia quyến của ta. Chỉ cần ta còn Duy Tuyên bên cạnh, vị tri lộc tử thuỳ thủ(2). Duy Tuyên sẽ đến cứu ta, ta với hắn có mối quan hệ thế nào, hắn nhất định phải bảo vệ ta.” Mộ Dung Mao mỉm cười đắc ý, tay giữ Thuỵ Miên càng chặt hơn.
(2) Vị tri lộc tử thuỳ thủ: không biết ai sẽ thắng ai sẽ thua
Nàng đứng càng sát mép của bờ vực. Mấy viên đá nhỏ theo gót chân rơi xuống xào xác phía dưới. Thuỵ Miên sợ hãi quay đầu muốn hét lên.