Tướng quân Mộc Hoàn Thang là tướng lĩnh đứng đầu quân đội dũng mãnh của Mãn quốc, nhất thế chi hùng(1). Người là tướng công của mẫu thân ta.
(1) Nhất thế chi hùng: một đời kiệt xuất
Khi mẫu thân sinh ta ra, phụ thân đã chọn cho ta cái tên Mộc Kiến Trung, một là hy vọng ta mai sau lớn lên sẽ là một nam tử đầu đội trời chân đạp đất, sẽ có chính kiến, biết trung hiếu lễ nghĩa; hai là tên của ta còn là minh chứng cho mối tình kiên trung của người đối với mẫu thân ta.
Phụ thân ta có hai thê tử; tuy mẫu thân ta là phận thê thiếp, nhưng lại là người mà phụ thân ta hết lòng hết dạ yêu thương. Ta từng nghe mẫu thân kể lại, năm xưa người xa xứ lang bạt từ Kỳ Quốc đến Mãn Quốc, trên đường đi gặp sơn tặc cướp bóc, may mắn phụ thân ta thống lĩnh quân tướng qua nơi đó, kịp thời ra tay cứu giúp. Hai người lần đầu gặp gỡ đã nhất kiến khuynh tâm, nhanh chóng kết thành duyên phu thê.
Mẫu thân ta còn kể, nếu không phải do có biến cố xảy ra, phụ thân và mẫu thân ta sẽ độc phu độc thê, đời đời kiếp kiếp bên nhau không rời.
Chuyện này ta cũng nghe được a hoàn trong phủ bàn tán, năm xưa là vì Đại Nương hâm mộ tài năng của phụ thân ta, lại cậy gia thế quyền chức, ép phụ thân ta phải cưới đại nương vào phủ. Vậy nên mẫu thân ta từ chính thất lại chuyển xuống làm tiểu thiếp.
Tuy thiệt thòi nhưng mẫu thân ta không lời oán trách, luôn dạy bảo: “Trung nhi, con phải thấu hiểu cho phụ thân vì người có nỗi khổ riêng. Người thực lòng yêu thương mẫu tử chúng ta. Con càng phải biết giữ mình, phải nhẫn nhịn, tránh để Đại Nương thấy không vừa mắt, lại khiến phụ thân con lo lắng phiền lòng.”
Ta còn nhớ khi mẫu thân kể chuyện xưa cũ giữa người và phụ thân, người luôn mân mê cây trâm có hình bông hoa hải đường xinh xắn, người nói đây là vật đính ước định tình giữa hai người. Cho đến khi người mất, ta nhớ nằm lòng lời dặn dò của người: “Kiến Trung, con hãy giữ gìn cây trâm này, thay ta trao cho thê tử tương lai, cho con dâu mà ta không bao giờ có cơ hội gặp mặt. Ta xin lỗi vì không thể ở cạnh con, nhưng con còn có phụ thân. Con phải hiếu thuận với Hoàn Thang, cũng phải biết nhẫn nhịn mẹ con Đại Nương để có thể an bình sống trong phủ.”
Tận mắt chứng kiến cảnh đồng sự nhất phu(1), người đấu ta đá giữa mẫu thân và Đại Nương, dẫn đến kết cục mẫu thân ta phát tâm bệnh mà không qua khỏi, ta tự nhủ sau này sẽ chỉ một vợ một chồng, thuỷ chung không đổi.
(1) Đồng sự nhất phu: một chồng nhiều vợ
Từ ngày mẫu thân ta mất, phụ thân ta chỉ sớm tối lo chuyện triều chính, không có tâm tư để ý nội chuyện trong phủ. Ta biết vì quá nhớ thương mẫu thân mà phụ thân ta vùi mình tìm quên trong công việc.
Chính vì phụ thân không để ý đến chuyện trong nhà, ta đã trải qua quãng thời gian vô cùng khổ sở. Đại nương tuy là chính thất nhưng vì không được phụ thân trân trọng, đâm ra thù ghét mẹ con ta. Giờ mẫu thân ta đã mất, bao nhiêu uất hận bà đều trút lên người ta. Tuy vậy, nghe lời mẫu thân trước lúc lâm trung dặn dò, ta nhẫn nhịn chịu đựng.
May mắn hơn cả, là ta còn có hiền đệ, là nhi tử của phụ thân với đại nương. Hiền đệ của ta là Mộc Kiến Dũng, bằng tuổi của ta, chỉ khác biệt hai tháng tuổi. Khác với mẫu thân của mình, hiền đệ rất thương ta, luôn để giành mọi thứ mình có cho ta, luôn an ủi, chịu khổ cùng ta mỗi lần ta bị đại nương trách phạt.
Ta nhớ có lần đại nương đánh ta, mắng ta: “Ngươi là kết tinh của ả đê tiện Đoan Trang, xuất thân là nô tì lang bạt, là đứa trẻ ăn xin, đầu đường xó chợ, không quyền không thế mà muốn trèo cao. Giờ trời cao có mắt đã trừng phạt mẹ con ngươi, mỗi người một nơi. Người sinh ra với thân phận như vậy, mai sau lớn lên cũng chỉ có thể là nam nhân bất thượng thai diện(2).”
(2) Bất thượng thai diện: tầm thường quê mùa
Ta chỉ biết quỳ gối, quyết không để nước mắt rơi, lại bị đại nương mắng nhiếc là ương bướng hỗn đản, liền bắt phạt ta nhịn đói trong phòng củi cả ngày. Hiền đệ đã giấu giếm Đại nương mang bánh hành đến cho ta ăn, mang nước đến cho ta uống, còn cùng ta ngồi trò chuyện đến khi trời tối mới quay về phòng. Có hiền đệ, ta trải qua hình phạt của Đại Nương mà không cô đơn hay sợ hãi. Ngoài phụ thân và mẫu thân đã mất, ta chẳng còn ai thân thuộc trên thế gian này ngoài hiền đệ.
Gia đình có hai nam nhi, phụ thân ra sức rèn luyện chúng ta võ thuật, không quên thuê văn sư về dạy dỗ chúng ta đèn sách. Ta được gia sư ngợi khen tư chất thông minh, chịu thương chịu khó. Nhưng thầy đồ nào có biết, ta coi việc học hành thành tài là chiếc phao cứu sinh, để nhanh chóng có ngày hiển hách, lập nên công danh, thoát khỏi Mộc phủ, khỏi sự săm soi của Đại Nương.
Phụ thân tự mình dạy võ cho chúng ta. Ta đã quen chịu phạt chịu khổ, thân thể có sức có lực, tiếp thu rất nhanh, phụ thân càng hài lòng tán thưởng. Hiền đệ tuy thông tuệ, nhưng lại chậm chạp hơn ta, nhất là so về võ thuật, ta nhỉnh hơn hiền đệ rất nhiều.
Hiền đệ vì văn võ không bằng ta làm đại nương rất tức giận, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, bà vì không nỡ trách phạt hiền đệ mà lại quay ra hành hạ ta. Nhưng ta mặc kệ, ta chịu được tất cả.
Ta phải chịu khó để vươn lên thành tài, để không phải là tiểu nhân tầm thường như đại nương từng nói, để chứng minh dù mẫu thân ta xuất thân không cao quý, nhưng người cũng đã sinh ra nam tử xứng danh nhi tử của dũng tướng Mộc Hoàn Thang.
Năm ta bảy tuổi, ta gặp nàng. Nàng tìm đến Mộc phủ muốn theo phụ thân bái sư học võ, đúng lúc phụ thân đang huấn luyện hai huynh đệ ta tập luyện. Nàng người nhỏ con, nhưng khẩu khí thì bất phàm. Tiểu nữ xinh xắn, nụ cười như hoa, kiều tiểu linh lung(1), một thân hồng y nhỏ nhắn. Ta nghe công công đi theo hộ giá một dạ hai thưa, mới biết nàng là công chúa Trịnh Hải Đường, xuất thân cao quý. Phụ thân từ chối không nhận làm nàng không cam, nhưng vẫn nạp đầu liền bái(2), khấu biệt về cung.
(1) Kiều tiểu linh lung: xinh xắn lanh lợi
(2) Nạp đầu liền bái: cúi đầu lễ phép, khiêm nhường
Hôm sau phụ thân được Hoàng Thượng triệu kiến, lúc về Người gọi chúng ta vào thư phòng dặn dò: “Từ mai trở đi, công chúa Trịnh Hải Đường sẽ cùng các ngươi đến phủ ngày ngày học võ. Thân thể công chúa là lá ngọc cành vàng, các ngươi phải biết không được vô phép làm công chúa bị thương, mạo phạm hoàng thân. Mọi chuyện hãy nhường nhịn để công chúa được vui vẻ.”
Ta cả đêm không ngủ nổi, không biết vì mừng vui hay sốt ruột chờ trời mau sáng. Công chúa đến phủ, không như hôm trước váy vóc lụa là, nàng một thân phục trang như nam nhi. Bộ y phục rộng rãi phủ lấy dáng người nhỏ bé cũng không che giấu được khí chất cao quý của nàng. Khác với những gì hiền đệ tưởng tượng, Hải Đường không yểu điệu làm nũng mà coi việc tập luyện vô cùng nghiêm túc. Phụ thân lúc đầu tuy miễn cưỡng thu nhận, về sau lại hài lòng tự đắc, còn cất lời khen ngợi: “Công chúa quả là có tư chất hơn người, học một hiểu mười. Đúng là tài mạo song toàn. Nếu tiếp tục cố gắng, có thể nói là ngang tài với hai hài tử của ta”.
Chúng ta cứ thế ngày ngày bên nhau tu luyện. Ta luôn tôn trọng quan tâm đối xử với Hải Đường, khác với đệ đệ luôn thể hiện thái độ thù địch không ưa với nàng. Mỗi lần hai người cạnh tranh cãi vã, đều tìm đến ta mà xả tức. Ta dần trở thành bằng hữu để công chúa thao thao bất tuyệt.
Nàng kể cho ta nghe về những món ngon vật lạ trong cung. Trong khi ta hứng khởi tò mò, thì công chúa chỉ thở dài than vãn: “Tuy trong cung vàng son thiếp bạc, nhưng cũng chỉ là cái lồng chim hạn hẹp. Mấy hôm trước Tịnh Nhi công chúa, thất tỷ của ta bị gả đi cho Miêu tộc, làm hòa thân công chúa.
Ta đến chúc mừng thì thấy thất tỷ khóc lóc bi thương, tỷ ấy đau buồn vì dù không muốn nhưng vẫn bị người khác quyết định số phận của mình. Thất tỷ còn kể cho ta nghe đã có người trong lòng, chính là trạng nguyên mới đỗ công danh của trường thi năm nay. Hai người trước đó gặp mặt đã tự định chung thân. Giờ thất tỷ phải rời xa huynh ấy, vừa thấy có lỗi vừa thấy bi thương, chỉ muốn quyên sinh để giữ lời ước hẹn mà không được. Tỷ tỷ nói với ta rằng chúng ta sinh ra là hoàng tộc, thân phận hơn người, trách nhiệm lại cũng không tầm thường. Đến lúc xã tắc nguy khốn, phải biết gạt bỏ niềm riêng, chỉ có thể chấp nhận lấy thân báo hiếu cho quốc gia.”
Mãi đến ngày thất tỷ của Hải Đường lên đường tiến cống, ta mới nghe a hoàn trong phủ nói chuyện với nhau về vị trang nguyên mới thi đỗ năm nay, tướng mạo thư sinh anh tuấn, chẳng hiểu vì sao mà sau một đêm liền đột nhiên phát bệnh, điên điên khùng khùng.
Nhìn công chúa thương tâm, ta thật không đành lòng, liền rủ nàng trốn thái giám hầu cận, dắt nàng ra thành mua kẹo hồ lô, vui chơi giải buồn. Hai chúng ta mải vui mà quên cả giờ giấc. Lúc về tới phủ, mọi người đã chia nhau đi tìm công chúa tán loạn, ai cũng lo lắng không thôi. Biết ta tự ý dẫn công chúa ra ngoài, phụ thân vô cùng tức giận. Đây là lần đầu tiên ta thấy người nổi trận lôi đình như vậy. Phụ thân dùng gia quy phạt ta, nghiêm khắc dạy dỗ.
Sau chuyện xảy ra, ta không thấy công chúa đến Mộc Gia học võ nữa. Ta vô cùng lo lắng, lại ân hận vì mình mà nàng cũng có thể bị phạt, lại do mình thất thố mà có thể từ giờ chẳng còn cơ hội được gặp lại nàng.