Sao Châu là Lục Vỹ Hồ Tiên, nàng đã tu luyện được một nghìn năm, có thể thoải mái hoá thân thành người.
Do mải mê khung cảnh nhân gian, Sao Châu trong lúc dạo chơi mắc bẫy bị thương, may mắn gặp được nam tử phàm giới tên Phàm Tương, được hắn ra tay giúp đỡ. Phàm Tương tuy chỉ là một nông dân chân lấm tay bùn, nhưng tính khí ngay thẳng thật thà. Chính vì yêu mến tính cách chân thật lương thiện của Phàm Tương mà Sao Châu một lòng một dạ với hắn; quyết định ở bên hắn, bách niên giai lão.
Tô Thành là đại thiếu gia của quan trưởng làng tại nơi hai người Sao Châu và Phàm Tương sinh sống. Hắn nổi tiếng hám sắc lại thô lỗ đê tiện, chuyên bắt cướp dân phụ nhà lành, kể cả nữ tử đó đã xuất giá hay chưa. Vốn đã là Lục Vỹ Yêu Hồ nên khi tu luyện thành hình, Sao Châu mang vẻ đẹp minh mị yêu nhiêu(1). Tô Thành nghe thấy tiếng đồn về nhan sắc của nàng, đã tự mình tìm đến nhà của bọn họ nhòm ngó.
(1) Minh mị yêu nhiêu: long lanh xinh đẹp
Tô Thành vốn không lạ gì với sắc nữ, nhưng hắn vừa nhìn thấy Sao Châu đã si mê đắm đuối, thề quyết chiếm giữ nàng cho bằng được, dù Sao Châu lúc này đã là nương tử của Phàm Tương.
Tô Thành thấy Sao Châu xinh đẹp tuyệt sắc, hơn bất cứ nữ nhân nào hắn từng biết trước đây. Hắn muốn nâng nàng như nâng trứng, thưởng nàng như thưởng hoa, không muốn mình trong mắt nàng là kẻ hành đao đoạt ái(2).
(2) Hành đao đoạt ái: kẻ thứ ba cướp đoạt tình cảm của người khác
Lúc đầu, hắn kiên nhẫn lấy thân phận là công tử của trưởng thôn, tiền nhiều quyền lớn, đến mua chuộc Sao Châu, để nàng có thể tự nguyện hiến dâng. Nhưng Sao Châu vốn không thể bị mờ mắt bởi tiền tài danh vọng hư vô của phàm nhân, nàng khinh bỉ từ chối Tô Thành, chỉ nhất mực chung tình với Phàm Tương.
Tô Thành bị Sao Châu làm ngơ, uất hận mà tìm cách gây khó dễ cho Phàm Tương. Hắn sai người phá hoại mùa màng cây trồng, khiến Phàm Tương mất mùa thất bát. Sao Châu dù có năng lực giúp đỡ tướng công mình và trừng trị Tô Thành cùng đồng bọn, nhưng nàng quyết không ra tay. Nàng đã từng hứa sẽ không dùng đến thần lực khi sống cùng Phàm Tương nơi phàm giới, càng không muốn để lộ thân phận Lục Vỹ Hồ Tiên của mình, khiến tướng công nàng sợ hãi.
Thấy Phàm Tương vất vả, Sao Châu chỉ có thể dịu dàng an ủi: “Xin lỗi chàng, vì ta mà cuộc sống của chàng trở nên khổ sở. Ta cảm thấy thật có lỗi. Nếu ta không xuất hiện, ắt hẳn chàng sẽ bình yên mà sống.”
Phàm Tương nắm lấy tay Sao Châu, nhìn vào mắt nàng mà nói: “Nàng nói gì vậy? Nếu không gặp nàng, cuộc sống này của ta có bình yên đến mấy cũng không có ý nghĩa gì. Nếu ở trấn này quá khó khăn, chúng ta có thể di cư đi trấn khác sinh sống, an bần lạc đạo(1).”
(1) An bần lạc đạo: sống nghèo khổ nhưng vui vẻ bình an
Sao Châu xúc động hỏi: “Chàng chịu vì ta mà rời khỏi mảnh đất của tổ tiên sao?”
“Đất chết, người sống. Chỉ cần nàng ở bên ta, khó khăn mấy chúng ta cũng sẽ vượt được qua.” Phàm Tương dõng dạc nói.
Sao Châu hạnh phúc trong vòng tay Phàm Tương. Hắn vì nàng mà dám bỏ đi những thứ quen thuộc nhất, chỉ cần hai người được ở bên nhau. Cảm nhận được thành ý và thâm tình của Phàm Tương, nàng hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.
Sao Châu gần đây thấy lạ trong người, phát hiện mình đã mang thai, thấp thỏm không yên. Nàng vốn luôn lo sợ về việc Phàm Tương phát hiện ra thân phận lục vỹ hồ tiên của nàng; giờ nàng mang thai, khi sinh ra nhi tử, không biết hài nhi của hai người sẽ mang hình hài gì. Điều này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, nàng cũng phải nói với hắn, nhất là khi Phàm Tương quyết tâm sẽ từ bỏ tất cả để cùng nàng rời đi. Nàng không muốn giấu diếm để đến khi hắn phát hiện ra lại ôm hận một đời.
Nàng nhìn vào mắt Phàm Tương lo lắng nói: “Ta có việc muốn nói với chàng. Ta, ta không phải thôn nữ từ trấn khác đến. Ta đã nói dối chàng. Thân phận thật sự của ta…là…”
Sao Châu chưa nói hết câu thì Phàm Tương đã giơ tay chặn nàng lại, hắn cầm tay nàng: “Nàng không cần phải nói nữa. Ta đã biết cả rồi.”
“Chàng đã biết, chàng đã biết điều gì?” Sao Châu bất ngờ bồn chồn hỏi.
“Ta đã biết nàng không phải phàm nhân. Nàng là hồ ly.” Trong mắt hắn bình thản, lời hắn nói ra đầy nhẹ nhàng.
“Sao chàng lại biết? Chàng không kinh sợ ta ư?” Sao Châu ngỡ ngàng hỏi.
“Ngay từ ngày đầu tiên ta gặp nàng trong rừng, ta đã thấy kỳ lạ. Đến khi ta biết được thân phận của nàng, ta dù có bất ngờ nhưng không hề ghê sợ. Hồ ly vốn là trấn thú thiêng liêng, chẳng phải người xưa có câu: “Không có hồ ly, không có thôn xóm” đó sao. Nàng hiền dịu chăm sóc lại chấp nhận ở nơi này với ta, không thể là yêu ma quỷ quái, việc gì ta phải lo sợ chứ?” Phàm Tương nhỏ nhẹ nói.
“Chàng nói thật sao?” Sao Châu vui sướng hỏi.
Phàm Tương gật đầu dịu dàng.
Sao Châu mỉm cười hạnh phúc nói: “Ta còn một tin vui khác, chúng ta sắp có hài nhi rồi.”
Phàm Tương ôm nàng thật chặt vào lòng, thủ thỉ: “Thật là tốt quá. Nàng cũng không cần dùng pháp lực để giúp ta. Kể cả Tô Thành có làm gì, hắn ác giả ác báo(1), nàng đừng dùng phép lực lại gây ra tội nghiệt. Chỉ cần chúng ta sống thật tốt, làm việc lương thiện, lại chăm chỉ chân thật, thiện giả thiện lai(1). Chúng ta sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc, con đàn cháu đống.”
(1) Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai: làm điều ác sẽ gặp điều ác, làm việc thiện sẽ gặp điều tốt
Tô Thành không thể có được sự tự nguyện của người đẹp, không những thế, việc hắn sai người gây khó dễ cho Phàm Tương lại chẳng được kết quả như mong muốn. Tô Thành tức tối bày mưu tính kế, quyết tâm chia cắt Sao Châu và tướng công của nàng ta mãi mãi. Đợi đúng lúc Sao Châu đi vắng, hắn móc nối với quan phủ, cử quân lính đến nhà của Phàm Tương, bắt hắn về công đường, vu cho tội ăn cắp.
Sao Châu nói với Phàm Tương là nàng đi thăm bằng hữu, nhưng thực chất là đi tìm nơi ở mới cho bọn họ. Nàng tìm được nơi ở vừa ý xa chỗ đông đúc, liền tự tay hoá phép để biến ra nhà cửa, ruộng đồng. Nàng biết Phàm Tương không muốn nàng dùng phép lực, nhưng nàng muốn chuẩn bị thật tốt cho nơi về sau sẽ là chỗ ở của gia đình ba người bọn họ. Xong việc, Sao Châu vui vẻ trở về để báo cho Phàm Tương biết mà không hay tướng công mình đã sắp nguy nan.
Tại công đường, Tô Thành đặt điều bẩm báo: “Quan phủ chứng dám, Phàm Tương là tên nông dân nghèo kiết xác, lại nảy sinh lòng ham muốn, ăn cắp lệnh bài bằng ngọc của Tô phủ. Quan lớn, xin hãy thay ta đòi lại công bằng, trừng trị kẻ phạm tội.”
Phàm Tương nghe vậy bất bình nói: “Bẩm quan lớn, tuy Phàm Tương đúng là gia cảnh bần hàn, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ có lòng làm việc xấu. Ta nghèo nhưng sống trong sạch, tuyệt không vì lòng tham làm mờ mắt mà nảy sinh bất cứ ý đồ hắc ám nào, đặc biệt không thể lấy đồ của Tô Thành.”
Quan lớn đã nhận của đút lót của Tô Thành, liền hống hách đập bàn mà quát: “Điêu dân to gan, việc ngươi giở thói tham lam ăn cắp có nhân chứng vật chứng rõ ràng, sao còn có thể ngoan cố mà chối cãi?”
Phàm Tương bực tức nói: “Quan lớn bảo nhân chứng vật chứng rõ ràng, vậy người đâu? Vật đâu?”
Quan phủ mỉm cười gian xảo, ra lệnh: “Người đâu, đưa nhân chứng và vật chứng lên đây.”
Quân lính mang lên một mặt ngọc tinh xảo, ở trên có khắc tên Tô Thành. Một hạ nhân cúi gầm mặt lấm lét theo sau. Hắn quỳ xuống, luống cuống thưa: “Bẩm quan phủ, tiểu nhân là Tiểu Bỉ, xin đứng ra làm chứng. Tiểu nhân là hàng xóm của Phàm Tương, chính mắt thấy Phàm Tương đêm hôm đi trộm đồ, cầm về nhà miếng ngọc này.” Hắn vội vàng nói, dù giọng nói run rẩy sợ hãi nhưng câu chữ trôi chảy tuôn ra như thể đã được tập dượt từ trước. Dứt lời Tiểu Bỉ còn nhìn về phía Tô Thành ra điều hỏi han xem màn biểu diễn đã đạt hay chưa.
“Tiểu Bỉ, người dám nói xằng bậy, ngậm máu phun người. Đây là lần đầu tiên ta thấy miếng ngọc này.” Phàm Tương ngỡ ngàng phản ứng.
Quan phủ đập bàn quát: “Giờ ngươi có chối cãi cũng vô ích. Quân đâu, mang hắn ra ngoài, treo cổ thị chúng. Tội ăn cắp tuyệt nhiên không thể tha thứ được.”
Phàm Tương dù có kêu oan cỡ nào, thì tiếng nói của hắn cũng không địch lại được với sức nặng của túi tiền của Tô Thành lúc này đã nằm gọn trong gấu áo của quan phủ.
Phàm Tương ngay lập tức được mang ra đầu chợ, treo cổ thị chúng. Lúc này Sao Châu đang trên đường trở về làng, trong lòng vui vẻ, phấn khởi nghĩ về một khởi đầu mới của bọn họ. Nàng đặt tay lên bụng mình, âu yếm nói nhỏ: “Tiểu hồ, ta gọi con là tiểu hồ nhé, phụ thân con mà biết được chúng ta đã tìm được chỗ ở mới, chàng sẽ rất vui mừng.”
Ngay khi Phàm Tương bị treo cổ, Sao Châu bỗng thấy lao đao mất mát trong lòng. Nàng đoán đã có điềm gở, liền nhanh chóng trở về. Đến nhà tranh, nàng không thấy Phàm Tương đâu, lại nghe hàng xóm kể chuyện Tô Thành đưa quan phủ đến bắt tướng công của nàng đi. Linh tích mách bảo đúng là có chuyện chẳng lành, nàng mau chóng đến quan phủ tìm kiếm. Khi ra đến đầu chợ, nàng nhìn thấy Phàm Tương bị treo cổ thị uy, thì cả người chết lặng, khấp bất thành thanh(1).
(1) Khấp bất thành thanh: bi thương cực độ
Sao Châu ngồi phịch trên mặt đường giữa chợ, nước mắt tuôn rơi, cõi lòng tan nát. Tô Thành lúc này tận dụng thời cơ, liền lại gần cố gắng dùng lời ngon tiếng ngọt an ủi xoa dịu người đẹp. Hắn nói: “Hãy để ta thay Phàm Tương, từ giờ trở đi chăm sóc cho nàng. Nàng đừng đau buồn nữa. Người đẹp như nàng phải được trân trọng, không thể để phí hoài nhan sắc đau thương thế này làm gì.”
Tô Thành dùng lời nói như mật ngọt thủ thỉ bên tai Sao Châu, thấy nàng im lặng thì mi khai nhãn tiếu(1), nghĩ rằng đã nắm được tâm tư của người đẹp.
(1) Mi khai nhãn tiếu: cao hứng đắc ý
Bỗng đột nhiên, hắn cảm giác được một bàn tay với móng vuốt nhọn hoắt bóp chặt lấy cần cổ béo ú của mình. Hắn ngỡ ngàng nhận ra sức mạnh khùng khiếp đang toát ra từ Sao Châu. Hắn muốn hét lên nhưng không lấy nổi chút sức lực nào.
Sao Châu từ một nữ tử xinh đẹp tóc đen buông dài giờ đã thay đổi hoàn toàn. Từ phía sau nàng mọc lên sáu chiếc đuôi hồ ly trắng tinh. Mái tóc đen dài được buộc gọn gàng giờ đã ngả màu trắng xoá, tung bay phần phật trong gió. Đôi mắt đen láy xinh đẹp đã chuyển thành một màu đỏ như máu, nước mắt cùng màu lăn trên hai bên má trắng nhợt nhạt.
Dân chúng nhìn thấy cảnh tượng này liền hô hào chạy trốn: “Yêu quái…”
Sao Châu nhìn Tô Thành, uất hận nói: “Người đã ám hại chàng. Giờ ta phải trả thù cho chàng.”
Tô Thành bị Sao Châu một phát bóp chết. Trước lúc lìa đời, hắn nhìn thấy hình dáng chính mình trong đôi mắt đỏ quạnh của Sao Châu. Hắn vùng vẫy bám lấy cổ tay trắng hếu của nàng, cả người bất lực run lên bần bật, trông không khác gì một con chuột cống béo núc ních đang dãy dụa trên tay một ma vương tà ác.
Sao Châu sau khi thoát xác đã phát điên, không những trừng trị Tô Thành, nàng cõng xác của Phàm Tương trên vai, tìm đến công đường, giết hết bọn người tham quan vô sỉ, không chừa một ai. Cả thành chìm trong mùi máu tanh, dân làng trốn chui trốn nhủi đầy kinh sợ. Sao Châu lặng lẽ đưa Phàm Tương rời đi, ở bên hắn ba ngày ba đêm. Cuối cùng, nàng đem Phàm Tương chôn ở nơi mà đánh nhẽ ba người một nhà bọn họ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Sao Châu phạm phải tội nghiệt sát sinh phàm giới, không thể quay về làm hồ tiên. Nàng tứ cố vô thân, bụng mang dạ chửa, cuối cùng tìm đến Diện Thủ Sơn nơi Mãn Quốc; ở đây có hang động là nơi tụ tập của những yêu ma còn sót lại sau trận chiến của Thiên Giới và Ma Giới năm xưa. Cầm đầu sơn động là ma vương Bạch Dần, chân thân là một con hổ trắng tàn ác tu thành pháp lực.
Sao Châu không có chốn dung thân, nàng hận phàm giới, lại không thể nhập tiên giới, chỉ đành sống chung với yêu giới, chờ đợi ngày tiểu hồ ly, hài tử là kết tinh của nàng và Phàm Tương ra đời.